Tiểu Trợ Lý | Trợ Lý Nhỏ

Chương 12: Chương 12




(đột nhiên nhớ ra, sau này Trương tổng rước được người về dinh thì sẽ là một nhà ba người y chang như vầy đó (*´▽`*) ~ tổ hợp quá đẹp luôn ~)

CHƯƠNG 11

“Xem ra không phải là chị dâu.”

15.

Tối hôm đó về đến nhà, tâm tình bay bổng bồng bềnh, Trương Cẩn Ngôn ngồi một mình dưới sàn nhà trải thảm cười khúc khích.

Trương Thận Hành lúc tan học về đến nhà bị cảnh tượng đó dọa sợ hết hồn, vội vàng quăng cặp rồi chạy đến trước mặt Trương Cẩn Ngôn huơ huơ tay, lo lắng hỏi: “Anh, anh cười *** cái gì vậy”

Trương Cẩn Ngôn quắc mắt, đau lòng nói: “Con gái con đứa nói năng bậy bạ kiểu gì đấy”

Trương Thận Hành cà lơ phất phơ xếp bằng ngồi xuống đất: “Thì anh đúng là cười *** mà, sao thế, có người yêu sao”

“Không có.” Trương Cẩn Ngôn mặt mày nghiêm nghị đáp, “Ăn nói lung tung, có phải muốn ăn đòn không”

Ba giây sau, Trương Cẩn Ngôn lại không kìm được mà lộ ra một nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, đỏ mặt cố chấp: “Không phải yêu đương.”

“Anh đúng là có người yêu rồi! Ha ha ha ha!” Trương Thận Hành lăn ra đất ôm bụng cười.

“Chỉ nhảy việc thôi.” Trương Cẩn Ngôn thu lại nét cười trên mặt, ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng, “Việc mới lương cao hơn rất nhiều, vì thế mới cao hứng một chút.”

Hình như là gấp mười lần…

Còn có Trương tổng…

“Bậy bậy bậy! Anh chắc chắn không dùng vẻ mặt đó mà nói chuyện lương bổng công việc!” Trương Thận Hành nện mấy cái đau điếng lên lưng anh trai.

Trương Cẩn Ngôn lo lắng nhìn em gái mình.

Này… hình như giáo dục có chút thất bại!

Hai anh em náo loạn một hồi, Trương Cẩn Ngôn quăng luôn ý định xuống lầu mua cơm hộp, vui vẻ dẫn Trương Thận Hành đến một nhà hàng Tây gần đó ăn tối.

Trương Thận Hành đang lúc hưng phấn nên càng nói nhiều, vừa ăn vừa líu ríu không ngừng như một chú chim nhỏ.

Dù hai anh em rất thích cùng nhau đi ăn nhà hàng nhưng một tháng cũng chỉ dám đi một hai lần thôi.

Trước giờ Trương Cẩn Ngôn chi tiêu rất cẩn thận, tuy rằng làm trợ lý cho Lâm Phục thì lương cũng không thấp lắm, nhưng cậu còn phải dành tiền trả góp cho căn nhà, còn phải đóng tiền học phí cho Trương Thận Hành, một cô gái ở tuổi mười lăm mười sáu vốn rất thích điệu đà, cậu không muốn em gái bị thiệt thòi nên mỗi tháng đều dẫn nó đi dạo phố mua ít đồ, lại thêm tiền củi gạo dầu muối lặt vặt dùng hàng ngày, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền. Nhà hai người cũng chỉ dựa vào đồng lương của Trương Cẩn Ngôn mà sống.

Hai anh em có một người cha nghiện cờ bạc, lúc cả hai còn nhỏ đã bỏ nhà chạy trốn khỏi bọn cho vay nặng lãi, sau mấy năm cực khổ một mình nuôi con thì mẹ cậu tái hôn. Mẹ đã có một gia đình mới nên khi vừa tròn mười tám tuổi, Trương Cẩn Ngôn cũng đi học xa nhà, vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho mọi người, ngoài cố gắng học tập cậu còn chăm chỉ ra ngoài làm thêm kiếm tiền, sau đó tốt nghiệp thì tìm được một công việc rất vừa ý, lương cũng không tệ. Sau một trận náo loạn, dượng không vừa mắt em gái Trương nên mọi người nhất trí để nó đến ở cùng anh trai. Hai anh em nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm rất tốt, vì muốn hiểu thêm về tâm lý của em gái mà Trương Cẩn Ngôn còn lén lén lút lút xem trộm mấy quyển sách mà nó hay giấu giếm.

Kết quả vừa nhìn một cái, liền không hiểu được rốt cuộc mấy loại sách đó là gì nữa.

“Anh, em sắp có chị dâu sao…” Trương Thận Hành húp một muống canh, thận trọng dò hỏi: “Hay là anh rể”

Trương Cẩn Ngôn dứt khoát chặt đứt tâm tư đối phương, làm như không nghe thấy cái câu hỏi kì cục đó, trầm mặc giúp em gái cắt beefsteak, bình tĩnh lảng sang chuyện khác: “Thành tích tháng này ra sao”

“Rất tốt.” Trương Thận Hành bật ngón cái, đắc ý nói: “Đứng đầu lớp, về nhà cho anh xem bảng điểm nha.”

Trương Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, uy nghiêm đáp: “Giỏi.”

Phù, loanh quanh một hồi, tiểu cô nương thành thật cũng bị lừa gạt chuyển chủ đề.

Trương Thận Hành gian xảo quan sát vẻ mặt anh trai, một lát sau mới sâu xa nói: “Xem ra không phải là chị dâu.”

Á, không phải đã lừa được rồi sao! Em gái mình một chút cũng không đáng yêu mà! Trương Cẩn Ngôn lấy một miếng thịt bò nhanh chóng đưa đến bên miệng em gái, yêu thương nói: “… Ăn nhiều thịt một chút.”

Trương Thận Hành hài lòng nhai thức ăn, nuốt cho bằng hết miếng thịt bò, đôi mắt to tròn híp lại thành một đường cong cong nói: “Tốt quá, anh như vậy em mới yên tâm được. Mấy hôm trước, ngày nào mặt anh cũng u ám báo hại em không dám nói chuyện với anh, còn tưởng anh ở suối nước nóng thực sự bị người ta …”

Trương Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn em gái, lại nhét vào miệng nó một trái cà chua nhỏ: “Câm miệng.”

Trương Thận Hành nuốt xong lại tiếp tục nói: “Em còn tưởng anh bị người ta làm gì…”

Trương Cẩn Ngôn lần nữa đem một ổ bánh mì nhét vào cái miệng nhỏ lắm chuyện.

Trương Thận Hành nuốt xong vẫn ngoan cố nói: “Em còn tưởng….”

Trương Cẩn Ngôn lạnh lùng: “Còn nói lung tung nữa thì quên luôn tiền tiêu vặt tháng này đi.”

Lần này Trương Thận Hành lập tức câm miệng, nghiêm chỉnh cúi đầu giải quyết đồ ăn.

Rất ngoan ngoãn.

Thời gian ba ngày rất ngắn, trong ba ngày này Trương Cẩn Ngôn đem tất cả công việc hàng ngày của mình bàn giao lại cho một trợ lý khác của Lâm Phục là Tiểu Trần, Tiểu Trần đột nhiên một mình gánh phần việc của hai người nên suốt ngày kêu khổ, còn bị một vầng hào quang hạnh phúc tóa ra từ người Trương Cẩn Ngôn làm cho chói mắt rơi lệ, đã khổ lại càng thêm khổ đó nha.

Hôm nay là thứ năm.

Đúng chín giờ sáng, Trương Cẩn Ngôn đứng trước phòng làm việc của Trương Dư Xuyên, tay giơ lên cách cánh cửa một đoạn, yên lặng hít sâu.

Động tác hít thở làm ***g ngực nóng lên.

Kỳ thực…

Chắc cậu không phải là một nam diễn viên quần chúng qua đường đâu nhỉ

Trương Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, tay vẫn lơ lửng giữa trời, tâm tình thì sa sút, từ trong phòng làm việc đột nhiên truyền ra âm thanh của Trương Dư Xuyên, mềm mại mà lạnh lẽo như nước: “Vào đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.