Tiểu Trợ Lý | Trợ Lý Nhỏ

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 15

“Có một nỗi buồn gọi là tổng-tài-cảm-thấy-bạn-đang-buồn.”

20.

Tuy có chút khó hiểu nhưng Trương Cẩn Ngôn cũng không nhiều lời, đón lấy mèo con đang nằm trong áo khoác từ tay em gái, ôm nó vào trong lòng rồi vội vàng chạy về phía bãi đậu xe.

Sinh linh trong lòng mềm mại và nhẹ bẫng tựa như một mảnh lông vũ trắng tuyết.

Đêm khuya ít người vắng xe, Trương Dư Xuyên lái xe với tốc độ khá cao, không tới ba mươi phút sau bọn họ đã đến được bệnh viện thú cưng tại nhà mở cửa 24/24 kia.

Trương Cẩn Ngôn đem mèo nhỏ đi khám, bác sĩ kết luận tuy vết chém khá sâu nhưng không tổn thương đến nội tạng, phải nhanh chóng cầm máu và khâu vết thương lại, đóng tiền xong thì mèo con lập tức được đưa vào phòng tiểu phẫu.

Nhìn cánh cửa phòng tiểu phẫu đóng lại, Trương Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã là mười hai giờ đêm, cậu vội vàng quay sang áy náy nói với Trương Dư Xuyên: “Trương tổng, ngài lái xe về trước đi, tôi cùng Thận Hành sẽ bắt taxi về sau.”

Trương Dư Xuyên lắc đầu một cái rồi ngồi xuống băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, như thể bởi vì sức nóng của đêm hè oi bức mà tảng băng trong lòng hắn cũng tan đi không ít, đường nét khóe mắt đuôi mày đều trở nên mềm mại hơn rất nhiều: “Tôi ở lại với cậu.”

“Nhưng mà…” Trương Cẩn Ngôn định từ chối.

“Không có nhưng nhị gì cả.” Trương Dư Xuyên chặn lời, ngữ khi ôn hòa mà cứng rắn, “Mai là ngày nghỉ, về trễ một chút cũng không sao, để tôi đợi cùng cậu.”

“Ừm…” Tuy tình huống có hơi sai sai nhưng trong lòng Trương Cẩn Ngôn như thể bị cái gì đó mạnh mẽ bắn trúng.

Cảm giác kì lạ chạm đến nơi ***g ngực, trái tim nhè nhẹ run rẩy.

Trương Cẩn Ngôn gật gật đầu, vứt bỏ những ý nghĩ kì quái, một tay lục lọi trong túi quần tìm ví tiền lấy ra, hỏi Trương Dư Xuyên: “Trương tổng, tiền phẫu thuật khi nãy là ngài thanh toán sao”

Trương Dư Xuyên hơi nhíu mày: “Tôi trả.”

“Sao thế được…” Trương Cẩn Ngôn hơi khó xử, “Hôm nay làm phiền ngài nhiều như thế.”

Trương Dư Xuyên dùng giọng điều không chút nghi ngờ nói: “Tôi phát hiện mèo con đầu tiên, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm.”

“…” Trái tim Trương Cẩn Ngôn hai lần liên tiếp bị tấn công dữ dội, cậu đành im lặng cất ví tiền, cứng nhắc ngồi xuống bên cạnh Trương Dư Xuyên, hai người kề sát bên nhau, bỗng nhiên, gió đêm dường như cũng vì có người bên cạnh mà trở nên ấm áp hơn một chút.

Vừa chu đáo lại có tinh thần trách nhiệm, Trương tổng hôm nay cao hai mét tám luôn đó nha! (editor: ý Tiểu Ngôn là hôm nay anh cao cả quá, người bình thường chỉ có thể ngước lên mà nhìn)

Không phải không phải, nói kiểu này có hơi khoa trương tầm thường rồi, chính xác là… Trương tổng hôm nay chuẩn hai mười tám centimet! (Editor: ý Tiểu Ngôn là hôm nay em nó công nhận JJ của anh chuẩn 28cm OTL)

Đúng, nói kiểu này mới vừa khít với mẫu người đàn ông lý tưởng của cậu. Người đàn ông lý tưởng từ trong manga bước ra…

Trương Cẩn Ngôn nâng cằm nhìn chằm chằm vào bảng hiệu sáng trưng trước cửa phòng phẫu thuật, trong lòng vẫn đang miên man suy nghĩ.

Trương Thận Hành ôm chiếc áo khoác đồng phục dính máu trên tay, ngồi xuống cạnh anh trai.

Trương tổng, tiện thể, ngài có muốn chịu trách nhiệm suốt đời với anh trai của tui không Anh tui tuy rằng mặt lạnh ít nói nhưng với sự hiểu biết của một đứa em gái ruột thịt của ảnh, tui chắc chắn là ảnh đã bị vẻ đẹp trai của ngài giày vò đến mức hai chân cũng không muốn khép lại luôn rồi!

Biết được mèo con bị thương cũng không nghiêm trọng nên hai anh em đều thả lỏng tâm tình, bề ngoài nhàn nhã nhìn chăm chú vào cửa phòng phẫu thuật chứ suy nghĩ thì không biết đã bay đến tận thiên hà nào rồi.

Tuần trước đặt mua cái máy đánh trứng sao vẫn chưa thấy giao, mấy ngày trước mua vài thứ đồ điện đều đã nhận được rồi, cùng một loại hàng mà sao cái giao trước cái giao sau thế này… by Trương Cẩn Ngôn.

Thì ra anh trai với Trương tổng cùng thể loại mặt liệt băng sơn, Trương tổng có biết là thiệt ra chỉ cần đốt một ngọn lửa nhỏ thôi anh tui cũng đã tan chảy rồi đó, tui lo lắng cho chung thân đại sự của anh tui quá đi… by Trương Thận Hành.

Năng lượng chiến binh Balala ma tiên, độ thiện cảm của Trương tổng level up, hô biến! By Trương Cẩn Ngôn.

Trương tổng đáng thương, ngài dịu dàng ấm áp với anh trai tui như thế mà ảnh chẳng hay biết một chút nào cả! By Trương Thận Hành.

“…” Trương Dư Xuyên mệt mỏi xoa xoa mi tâm, quay đầu nhìn hai anh em họ Trương, dùng ngữ khí muốn bắt chuyện phá tan bầu không khí yên ắng này mà hỏi: “Hai người đang nghĩ gì thế”

“Tôi đang nghĩ…” Trương Cẩn Ngôn lập tức đem suy nghĩ quẹo cái rẹt về quỹ đạo bình thường, “Trên đời sao lại tồn tại loại người biến thái có sở thích bạo hành động vật như vậy”

Trương Dư Xuyên đăm chiều ừ một tiếng, vẻ mặt có chút tò mò.

“Đúng nha!” Trương Thận Hành sục sôi căm phẫn phụ họa, “Anh, anh còn nhớ hồi anh học tiểu học, năm lớp năm ấy, hai đứa mình cũng nhặt được một bảo bối nhỏ nhỏ, không biết là mèo hay chó, nó cũng bị ngược đãi thê thảm luôn, máu me bê bết, còn thảm hơn mèo con hôm nay nữa, cuối cùng lại không cứu kịp bảo bối nhỏ kia, cái người làm nó thành ra như vậy thật là quá độc ác.”

Trương Dư Xuyên khẽ run rẩy, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ.

“Vẫn nhớ…” Trương Cẩn Ngôn thở dài, “Anh còn đập heo lấy tiền tiết kiệm đưa nó vào bệnh viện, có điều nó bị thương quá nặng, chưa kịp đến nơi thì đã chết rồi.”

Lúc đó Trương Thận Hành vẫn còn đang học mẫu giáo, đeo theo một cái túi bên trong đựng một đống tiền xu, là tiền tiết kiệm bỏ heo của Trương Cẩn Ngôn, hai anh em hồng hộc chạy đến bệnh viện thú y gần nhất.

Con vật nhỏ kia nép mình nằm trong ***g ngực Trương Cẩn Ngôn, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh rầm rì nhè nhẹ, dường như đau đớn đến mức không thể chịu được nhưng lại e ngại dọa Trương Cẩn Ngôn sợ, nó chỉ có thể nằm đó nhỏ giọng rên rỉ. Cái thân thể bé nhỏ kia thấm đẫm máu, không thể nhìn ra hình dạng, có chút giống chó lại có tí giống mèo con, trên trán còn mang một biểu tượng góc cạnh kì lạ…

Đại khái con vật nhỏ đó có bốn chân, một cái đuôi, xuất hiện giữa thành phố, lớn khoảng bằng con chó con mèo mà thôi, nên lúc đó Trương Cẩn Ngôn cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi nó chết cậu còn lén lút chôn nó trong vườn hoa ở sân sau của trường tiểu học, có điều bây giờ nhớ lại, cũng không thể xác định được con vật nhỏ kia là giống loài nào.

Kì lạ nhất chính là đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy của con vật nhỏ kia, đôi mắt như thấu hiểu nhân sinh, lại tràn ngập đau đớn, bi thương cùng khẩn cầu , ánh mắt tuyệt vọng giãy dụa trong vòng xoáy của hàng trăm cảm xúc mãnh liệt không khác gì con người, chỉ là nó không biết nói.

Bởi vì một hồi gặp gỡ này, bởi vì không thể cứu sống được con vật nhỏ đang hấp hối kia, khi đó Trương Cẩn Ngôn thực sự rất đau khổ và không ngừng day dứt, tự trách mình…

“Không sao.” Đột nhiên giọng nói lành lạnh của Trương Dư Xuyên vang lên ngay bên tai, theo đó là một bàn tay to lớn ấm áp chạm vào đầu cậu: “Đừng buồn.”

Tự dưng bị xoa đầu, Trương Cẩn Ngôn ngẩn ra, lúng túng che giấu cảm xúc, thấp giọng đáp: “Giờ cũng không còn buồn nữa.”

Trương Dư Xuyên lại xoa đầu cậu thêm mấy lần nữa, như thể đang an ủi dỗ dành trẻ con: “Tôi thấy cậu vẫn buồn.”

Trương Cẩn Ngôn:….

Có một nỗi buồn gọi là tổng-tài-cảm-thấy-bạn-đang-buồn.

Ừ thì, hồi đó cũng buồn nhiều lắm…

Giờ nhớ lại cũng vẫn còn chút cảm giác tiếc hận, bởi vì ánh mắt tràn ngập nhân tình kia.

Nhưng mà Trương Cẩn Ngôn là người đàn ông lãnh khốc kiên cường nha, cậu mới không thèm thừa nhận đâu.

Trương Dư Xuyên im lặng một chút rồi nói tiếp: “Cậu đã cố hết sức rồi, nó biết ơn cậu rất nhiều, ít nhất có cậu bên cạnh, nó đã không phải ra đi trong cô đơn.”

Trương Cẩn Ngôn liếm liếm môi một cái, có chút xúc động lại có chút xấu hổ: “Trương tổng, tôi không sao thiệt mà, ngài không cần phải an ủi tôi như vậy.”

… Đờ mờ, giọng điệu Trương tổng hôm nay sao giống nữ chính thuần khiết thiện lương trong phim thần tượng thế này, cứ theo đà này có khi còn hoa tay múa chân nói thêm mấy lời thoại kiểu như “Thật ra nó không chết mà chỉ biến thành một ngôi sao, ở trên trời cao, ngôi sao đó sẽ luôn dõi theo cậu” không biết chừng.

Nam chính à, anh cầm nhầm kịch bản rồi, anh trả lại kịch bản đó cho em gái tôi được không

Trương Dư Xuyên thấp giọng cười một tiếng, thu lại bàn tay còn đang đặt trên đỉnh đầu Trương Cẩn Ngôn lại: “Được.”

Cảm thấy bầu không khí giữa hai người dường như trở nên ám muội, Trương Thận Hành thức thời đứng dậy: “Anh, em đi toilet.”

Trương Cẩn Ngôn nhìn về phía hành lang vắng tanh, sâu xa nói: “Có dám đi một mình không Cần người đi cùng không”

Hôm qua hai anh em họ Trương vừa dại dột đi xem một bộ phim kinh dị, mà những đoạn đáng sợ nhất trong phim đều xảy ra trong nhà vệ sinh….

“Sao không dám, anh yên tâm.” Trương Thận Hành tủm tỉm cười trộm.

Anh trai thật ra rất dũng cảm, không sợ chuột không sợ nhện không sợ sâu, cái gì cũng không sợ phải cái lại sợ ma, nửa đêm hôm qua còn dựng thiếu nữ trẻ người non dạ như tui dậy để tháp tùng ảnh đi vệ sinh! Không đỡ nổi luôn!

Nói chứ nếu Trương tổng muốn theo đuổi anh trai tui thì cứ trực tiếp rủ ảnh đi xem phim kinh dị là được, anh trai nhát gan của tui sẽ vừa gào thét vừa ngã thẳng vào lòng Trương tổng, ha ha ha ha ha ha!

Trương Cẩn Ngôn nhìn em gái mình không sợ trời không sợ đất mà có chút ngưỡng mộ.

Bên kia Trương Dư Xuyên vòng tay trước ngực, như có như không chậm rãi gật gật đầu.

Trương Thận Hành rời đi, trên hành lang chỉ còn lại hai người.

Trương Dư Xuyên nhìn Trương Cẩn Ngôn một chút rồi đổi tư thế ngồi.

Hai người đàn ông mặt lạnh như tiền, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, khuôn miệng nghiêm túc, khóe miệng cong cong cũng giống nhau như đúc, tư thế cùng một kiểu vòng tay trước ngực, đầu nghiêng cùng một góc độ, mặc cùng một bộ tây trang giày da, đến khí chất cũng cùng một loại băng sơn rét buốt.

Ngoại trừ dáng người và mặt mũi ra thì quả thực là Ctrl+C rồi Ctrl+V đó…

Trương Cẩn Ngôn im lặng lúng túng….

Đờ mờ, sao cậu có cảm giác như Trương tổng đang bắt chước cậu.

… Chắc là cậu nghĩ quá nhiều rồi!

Bầu không khí có chút lúng túng mà cũng có chút ấm áp.

Đúng lúc này, Trương Dư Xuyên mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Trợ lý Trương.”

“Sao thế, Trương tổng” Trương Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn.

“Không có gì.” Trương Dư Xuyên rũ mắt, bình tĩnh nói, “Tự nhiên muốn gọi cậu thôi.”

Trương Cẩn Ngôn im lặng quay đi:…

“Trương Cẩn Ngôn.” Trương Dư Xuyên lại gọi.

Trương Cẩn Ngôn thấy hơi hơi đau “bi”: “Ừm, tôi đây.”

Trương tổng hôm nay rất bất thường nha.

Sau vài phút im lặng ngắn ngủi, Trương Dư Xuyên lại thấp giọng gọi: “Cẩn Ngôn.”

Trời đêm mang theo một cơn gió nhẹ phảng phất hơi ẩm sương đêm tràn vào hành lang, nhiệt độ theo âm thanh của Trương Dư Xuyên và hơi sương mà hạ xuống, hai má Trương Cẩn Ngôn bỗng nhiên nóng bừng.

Trái tim cậu đập mạnh một cái, Trương Cẩn Ngôn nhỏ giọng đáp: “…Ừm, tôi ở đây.”

Ở trong WC lăn qua lăn lại hết năm phút đồng hồ, Trương Thận Hành nấp sau chỗ rẽ cuối hành lang thò đầu ra vui vẻ nhìn trộm anh trai đã đỏ bừng từ đầu đến mông mà còn làm bộ trấn tĩnh.

… Tui vẫn nên quay lại toilet thêm năm phút nữa đi.

Trương Thận Hành cẩn thận suy nghĩ.

_______________________

Editor: Tôi đây tôi đây! Sắp hết những ngày bị Thần Nông ám rồi, tự nhiên tôi thấy khỏe khoắn hơn nhiều các đồng chí ạ (⺣◡⺣)♡* Dạo này tôi bị ngược tâm lẫn ngược thân nên không thèm mò lên blog luôn (┳Д┳)

Edit xong cả rồi, còn 3 cái PN thôi mà tâm trạng nặng nề quá nên tạm dừng một chút kẻo lại ảnh hưởng đến bầu không khí hường phấn của đôi trẻ, với lại cô beta nhỏ của tôi cũng bận bù đầu thành làm các đồng chí đợi lâu (╥_╥)

Giờ các đồng chí cứ yên tâm mỗi ngày một chap cho đến hết nhé (≧▽≦)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.