Tiểu Trợ Lý | Trợ Lý Nhỏ

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Ah, hóa ra là hắn nóng lòng muốn làm cho Lâm tổng mệt chết rồi thừa cơ chiếm lấy Tiểu Bạch Hoa về tay.

01.

Sáu giờ sáng, trong phòng tắm, Trương Cẩn Ngôn đang cẩn thận rửa mặt mình.

Năm nay cậu vừa tròn 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, hiện tại đang là trợ lý cho tổng tài của tập đoàn Lâm Thị.

Trợ lý của Lâm tổng thì có đến mấy người, trong đó Trương Cẩn Ngôn lại là người trẻ nhất, lý lịch mỏng tanh, hiện tại chỉ là chân chạy việc lặt vặt, một mình ôm hết các việc lớn nhỏ linh tinh mà Lâm Phục phân phó. Nói trắng ra, trên dưới công ty có bao nhiêu người như vậy, chỉ có mỗi cậu biết rõ về cuộc sống riêng tư của tổng tài.

Mà Lâm Phục cũng rất tin tưởng cậu trợ lý này.

Bởi vì Trương Cẩn Ngôn con người nhanh nhẹn, rất ít khi làm hỏng việc, mà quan trọng là người cũng như tên gọi, kiệm lời lại kín miệng, hiếm khi nói ra những câu dư thừa, cả người toát lên một loại khí chất “trầm ổn”.

Trương Cẩn Ngôn vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó bình tĩnh nhìn chính mình trong gương, dùng kem dưỡng da của em gái xoa xoa da mặt một hồi liền tiến vào nhà bếp làm bữa sáng.

Ốp một quả trứng, hai miếng thịt xông khói, vài lá xà lách cùng rau diếp nho nhỏ, một muỗng sốt salad trộn, tất cả nhét vào giữa hai miếng sandwich nướng, rồi hâm nóng thêm ly sữa bò, xong một bữa sáng.

Muốn cầu kì hơn thì cậu cũng bó tay, mấy kĩ năng bếp núc kia cũng là vì tình huống bắt buộc phải chăm sóc cô em gái nhỏ mà luyện thành.

Trương Cẩn Ngôn thành thạo làm hai phần ăn sáng giống hệt nhau, sau đó liền đi vào phòng gọi em gái thức dậy.

Em gái cậu là Trương Thận Hành, tên rất nam tính, tính tình thành thật, vừa vào năm nhất trung học.

Tên của hai anh em đều do ông ngoại đặt, ý tứ là muốn nhắc nhở hai đứa cháu của mình phải cẩn thận từ lời nói đến hành động.

Trương Thận Hành mặc váy ngủ hình con thỏ ngáp ngắn ngáp dài ngồi vào bàn ăn đau khổ nói: “Lại là sandwich.”

Trương Cẩn Ngôn lạnh nhạt đáp: “Ăn nhanh còn đi học, muộn rồi đó.”

“Anh chở em đi nha.” Trương Thận Hành cắn một miếng bánh.

Em gái Trương là một nữ sinh xinh đẹp, từ lúc học tiểu học đã nhận được thư tình từ các bạn nam, mắt hoa đào bén nhọn, mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, miệng nhỏ xinh căng mọng, rất đáng yêu.

Vì cùng được di truyền khuôn mặt đẹp từ mẹ nên cả hai anh em giống nhau như tạc, nhìn một cái liền biết họ là người một nhà.

Mỗi ngày đều phải đối mặt với cái bộ dáng vờ làm nũng bán manh này của em gái cho nên Trương Cẩn Ngôn sớm đã không còn bị nó làm dao động.

Trương Cẩn Ngôn lắc đầu một cái: “Hôm qua đã nói rồi với em rồi, sáng nay anh có việc bận.”

“À, đúng rồi! Em quên mất!” Trương Thận Hành tự gõ gõ đầu mấy cái, tốc độ ăn bắt đầu nhanh hơn.

Mấy ngày trước, bạn học cấp ba của Lâm Phục là Trương Dư Xuyên đột nhiên mời y đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng sơn trang nghỉ phép. Sơn trang này còn chưa chính thức khai trương hoạt động, cho nên Trương Dư Xuyên bảo Lâm Phục có thể mang theo nhân viên của y đến đi cùng. Lâm Phục ngay lập tức thưởng cho các nhân viên ưu tú được bình chọn vào năm ngoái ba ngày nghỉ, coi như là phúc lợi của công ty. Sáng thứ hai, bảy giờ rưỡi mọi người tập trung trước cửa công ty rồi cùng nhau đi đến sơn trang.

Đương nhiên, Trương Cẩn Ngôn cũng phải đi theo để thu xếp mấy chuyện lặt vặt cho Lâm Phục.

Đang ăn, đột nhiên Trương Thận Hành ngẩng đầu nhìn anh trai chăm chú như có điều trăn trở: “Anh, anh cùng Lâm tổng đi suối nước nóng sơn trang nghỉ phép phải không”

Trương Cẩn Ngôn sâu xa nhìn em gái mình một cái: “… Có ý gì”

Khuôn mặt nhỏ của Trương Thận Hành ửng hồng vì kích động: “Đến suối nước nóng, có khi nào Lâm tổng sẽ bộc lộ thú tính, kéo anh vào phòng thay quần áo, sau đó áp tường làm cái gì gì đó không….”

“Không thể nào đâu!” Trương Cẩn Ngôn nhanh nhẹn chặn miệng em gái.

Lâm tổng của chúng ta đúng thật sẽ bừng bừng thú tính mà kéo Tiểu Bạch Hoa của y vào phòng thay quần áo rồi áp lên tường gì gì đó… Nhưng mà cái này không thể tùy tiện nói ra miệng được nha.

“Ồ.” Trương Thận Hành thất vọng trong giây lát, sau vài giây ánh mắt lại lấp la lấp lánh nói “Ở suối nước nóng, có khi nào Trương tổng sẽ bộc lộ thú tính mà kéo anh…”

Trương Cẩn Ngôn hít một ngụm khí lạnh: “Mày lại đọc sách bậy bạ gì phải không Không lo học hành gì cả.”

Trương Thận Hành oan ức gặm gặm sandwich: “Em làm bài xong rồi mới đọc mà.”

Trương Cẩn Ngôn cau mày: “Như vậy cũng không được.”

Trương Thận Hành từ trong cặp lấy ra một quyển sách huơ huơ trước mặt cậu, cười ngọt ngào một cái liền nói: ” /Nhật ký yêu thầm của tiểu trợ lý/ phát hành tập ba, em mới mua hôm qua, anh có muốn đọc thử không”

Tựa sách vừa qua nghe đã thấy rất thô tục, chưa kể bên ngoài trang bìa còn vẽ thêm hình ảnh rất ám muội giữa hai người đàn ông.

Trương Cẩn Ngôn trầm mặc ba giây, vèo một cái cướp lấy quyển sách trên tay em gái, lạnh lùng nói: “Lại xem sách vớ vẩn, tịch thu miễn trả lại.”

Trời ạ, ra đến tập ba rồi mà.

“Được được được, tịch thu thì tịch thu.” Trương Thận Hành che miệng cười lén, không hề có một chút bất mãn nào.

Nguyên nhân là vì hai tập trước của bộ này cũng đã bị anh trai tịch thu không hoàn lại rồi.

Tịch thu xong anh trai lại cẩn thận vuốt ve bìa sách, bỏ vào cặp công văn bên cạnh mang theo đi làm, sau đó những trang sách có cánh bay bay một vòng lại một vòng…

Mấy trang sách líu lo mời gọi lại líu lo mời gọi, Trương Thận Hành tưởng tượng bay xa một hồi rồi mới lắc đầu tỉnh táo.

Em gái Trương ăn sáng xong thì xách cặp đi học.

Trương Cẩn Ngôn dọn dẹp chén đĩa, bình tĩnh đem quyển sách vừa mới tịch thu của em gái bỏ vào hành lý, sau đó cầm chìa khóa xe cùng vali bước ra khỏi nhà.

02.

Xế chiều, Lâm tổng cùng phu nhân đến suối nước nóng ở sơn trang.

Lúc hai người tới nơi, Trương Cẩn Ngôn cùng các đồng nghiệp đã kịp dọn sạch một bữa tiệc lớn thậm chí còn tranh thủ nằm trong phòng vui vẻ đọc một chương /Nhật ký yêu thầm của Tiểu trợ lý/…

Mắt thấy Lâm tổng sức cùng lực kiệt sau một hồi đạp xe còn có phu nhân của y xấu hổ đi bên cạnh, Trương Cẩn Ngôn tay cầm thẻ phòng của Lâm Phục dẫn hai người đến phòng VIP xa hoa nhất.

Lâm Phục ngã lăn ra chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, hướng Trương Cẩn Ngôn uể oải phất tay: “Được rồi, cậu đi chơi đi.”

“Được, Lâm tổng nếu cần gì thì cứ gọi tôi.” Trương Cẩn Ngôn giúp Lâm Phục lấy khăn tắm đưa cho Tô Cùng rồi quay người rời đi.

Chậc, Lâm tổng của chúng ta chơi cái trò “mối tình đầu” đến mạng cũng không cần nữa.

Trương Cẩn Ngôn mở cửa phòng định đi ra thì một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện chặn đường cậu.

Trương Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, đối diện một ánh mắt thật lãnh tĩnh.

“Trương tổng.” Trương Cẩn Ngôn chào một tiếng.

Cậu đã từng gặp qua Trương Dư Xuyên một lần, miễn cưỡng cũng coi như là quen biết.

“Ừ.” Trương Dư Xuyên khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn vào phòng Lâm Phục, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không gợn lên một tia cảm xúc. Hắn cùng Trương Cẩn Ngôn một cao một thấp đứng một chỗ chính là hai bản mặt liệt.

“Ông vì sao phải chọn chỗ xa thành phố như vậy để xây suối nước nóng” Lâm Phục sau khi uống hết nửa bình nước tăng lực dần dần khỏe lại, y lầm bầm vài tiếng nhưng cũng tươi cười nghênh đón Trương Dư Xuyên, còn thân thiết vỗ vai hắn một cái.

Trương Dư Xuyên lạnh nhạt đáp: “Để ông biết ngại mà ít đến một chút.”

Lâm Phục: …

Trương Cẩn Ngôn: …

Ah, hóa ra là hắn nóng lòng muốn làm cho Lâm tổng mệt chết rồi thừa cơ chiếm lấy Tiểu Bạch Hoa về tay.

Một lát sau, Trương Dư Xuyên lại lạnh lùng nói thêm: “Tôi còn muốn mệt chết ông.”

Trương Cẩn Ngôn đứng ngoài hành lang hóng chuyện: …

Hắn biết cậu vừa rồi mới nghĩ cái gì sao.

Bạn bè chơi với nhau từ hồi cấp ba nên Lâm Phục cũng biết tính tình Trương Dư Xuyên có chút cổ quái, y cũng lười tức giận, trêu ghẹo đấm nhẹ lên hắn một cái, nói: “Ông có thù oán gì với tôi à”

Trương Cẩn Ngôn dùng ánh mắt thấu hiểu tất thảy mọi chuyện nhân sinh, chăm chú nhìn bóng lưng Trương Dư Xuyên một chút: …

Có thể, thù oán khá là lớn đó nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.