PHIÊN NGOẠI 02: Ở VĂN PHÒNG (chưa beta)
“A, coi như anh chiếm được thân thể tôi thì cũng đừng hòng có được trái tim tôi.”
Lúc này là bốn giờ rưỡi, sắp đến giờ tan tầm.
Một ngày làm việc kết thúc, ánh tà dương quyện lại xuyên qua khung cửa sổ sát đất nhuộm cam những mẩu hoa văn trên tấm thảm trải sàn.
Trương tổng bận trăm công nghìn việc ngửa người nằm trên ghế giám đốc, nhắm mắt nghỉ ngơi, Trương Cẩn Ngôn thì ở một bên thu dọn đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn làm việc.
Áo sơ mi trên người cậu được giặt ủi rất sạch sẽ, gọn gàng, trên lớp vải trắng sáng không vương một hạt bụi, các đường cắt may vừa khít với đường nét cơ thể, phần dưới áo được đóng thùng làm tôn lên vòng eo nhỏ hẹp dẻo dai như thể chỉ cần một vòng tay có thể ôm gọn lấy.
Trương Dư Xuyên hé mắt ra một chút, từ phía sau bình thản ngắm nhìn bóng lưng đang thu dọn giấy tờ của tiểu trợ lý.
Trương Cẩn Ngôn hoàn toàn chẳng biết gì, với tay lấy viên đá chặn giấy bằng cẩm thạch đặt ở góc bàn, nhờ động tác này mà đôi bờ mông tròn trịa vểnh vểnh càng trở nên nổi bật hơn với sự hỗ trợ của lớp vải quần tây mềm mại.
Đầu ngón tay sắp chạm đến cục đá chặn giấy thì đột nhiên Trương Cẩn Ngôn bị một cánh tay ôm gọn lấy vòng eo, kéo cậu về phía sau, ngã vào một vòng ngực ấm áp. Còn đang hoảng hồn thì vành tai lại bị người ta nhẹ nhàng liếm liếm một lúc, cảm giác ngứa ngáy đến run rẩy như bị giật điện tức khắc lan ra toàn thân.
“Khụ… trong giờ làm việc, Trương tổng chú ý một chút.” Trương Cẩn Ngôn nhanh chóng từ đùi Trương Dư Xuyên nhảy xuống, trở về vị trí cũ cầm lấy cái chặn giấy, nghiêm mặt, thái độ hết sức nghiêm túc.
“Dám cãi lời cấp trên,” Trương Dư Xuyên đứng dậy, tiến lên một bước, đứng sát ngay phía trước Trương Cẩn Ngôn mặt đối mặt, đôi tay hắn hờ hững vòng ra phía sau cậu, chống lên bàn bàn làm việc. Động tác này ép buộc Trương Cẩn Ngôn ở thể hạ phong không thể làm gì khác đành chống tay ngửa người về phía sau, mà cũng nhờ vậy nên cậu cũng để lộ ra đường cổ nhỏ nhắn trắng nõn cùng cái hầu kết dụ dỗ đối phương cắn xuống một ngụm, “Tôi thực sự nuông chiều em quá nhiều rồi.”
“Em một tối cáo anh quấy rối cấp dưới.” Trương Cẩn Ngôn lạnh lùng đưa tay ngăn cản Trương Dư Xuyên hôn xuống.
“Ngoài miệng và động tác thì bảo không muốn…” Trương Dư Xuyên theo đà hôn một cái lên lòng bàn tay Trương Cẩn Ngôn, sau lại cười nói, “Nhưng nội tâm lại rất thật thà.”
Trương Cẩn Ngôn:…
Ông xã ăn gian, muốn diễn cảnh cấp trên gian ác cưỡng ép cấp dưới nhỏ bé ngây thơ chốn văn phòng thì phải nhập tâm!
“Xin lỗi.” Trương Dư Xuyên cười nhẹ nhận sai, môi hắn như có như không lướt qua cổ Trương Cẩn Ngôn, ở trên xương quai xanh lại dùng sức để lại thêm một dấu ấn màu hồng hồng rồi lập tức mạnh mẽ đè đối phương xuống bàn làm việc. Một tay hắn kéo vạt áo sơ mi ra ngoài, mò mẫm tiến vào phía trong, tay kia cố định gáy Trương Cẩn Ngôn để cậu không giãy dụa đồng thời đôi môi ngăn chặn hết thảy kháng nghị của đối phương.
Trương Cẩn Ngôn bị áp bức phải hé miệng ra tiếp nhận thế tấn công mãnh liệt của hắn: “A… ư… Trương tổng buông tay!”
Em mới vừa dọn dẹp bàn gọn gàng, đừng có làm trên này!
“Lát nữa tôi sẽ dọn lại.” Trương Dư Xuyên lạnh lùng nói, nới lỏng cà vạt của hắn sau lại mở rộng cổ áo, để lộ ra một mảnh xương quai xanh đẹp mê hồn, rồi hắn lợi dụng lúc Trương Cẩn Ngôn đang ngẩn ngơ nhìn nhìn mà dùng miệng cởi từng cái cúc áo sơ mi của cậu, một thân hình mảnh khảnh trắng trẻo hiện ra trước mắt. Trên vòm ngực gầy gầy, hai bên xương quai xanh cùng vùng bụng bên dưới còn lưu lại dấu vết của lần hoan ái lần trước. Dấu vết yêu thương ấy còn chưa kịp tan đi, màu sắc vẫn rất tươi mới. Trương Dư Xuyên cứ thế hôn lên những dấu ngân đỏ đó, lúc thì dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước, khi lại kịch liệt như sắc lang khát tình. Từng mảng kí ức từ nơi sâu xa nhất trong cơ thể bị khơi dậy, dọc theo xương sống, từng chút từng chút một lan đi khắp các tế bào.
Thật nhanh, Trương Cẩn Ngôn bị bóc lột chỉ còn dư lại áo sơ mi cùng cà vạt, thần sắc ủy khuất, xấu hổ mà trong lòng lại mạnh mẽ khao khát nằm lộn xộn trên bàn làm việc, cả mặt ửng hồng mà thở hổn hển.
Trương Dư Xuyên nhìn lướt qua bộ dạng của cậu, hơi thở trở nên nặng nề, thấp giọng nói: “Còn dám nói không muốn nữa không”
“… Anh là đồ cầm thú.” Trương Cẩn Ngôn mím mím môi, phẫn hận nói.
Đồ hỗ trợ ở ngăn kéo thứ hai từ dưới đếm lên phía bên trái, anh mau mau lấy ra rồi chúng ta tốc chiến tốc thắng nào!
Vẻ mặt mất hứng này em không giữ được lâu đâu! Mặt than có thể tan vỡ bất kì lúc nào!
Trương Dư Xuyên nghe lời, mở ngăn kéo lấy mấy thứ đồ cần thiết ra.
Bất kể thời điểm nào, cho dù lửa tình đã bốc cao ngùn ngụt, hắn cũng đều kiềm chế dục vọng của bản thân, kiên nhẫn làm tốt công tác chuẩn bị để không làm tổn thương Trương Cẩn Ngôn, mặc dù cũng có nhiều lúc đối phương lại không biết điều mà oán hận hắn…
“Anh muốn làm gì” Trương Cẩn Ngôn cau mày, ánh mắt lạnh lẽo, “Kì cục, không… dừng tay, Trương tổng mau dừng tay!”
Đúng đó, dừng tay lại! Mấy lúc này căn bản không cần dùng đến tay nha! Lập tức tiến vào luôn cho em!
Đuôi mày Trương Dư Xuyên run lên, lấy khăn giấy lau tay, không thèm nhẫn nhịn nữa, lập tức mạnh mẽ đem Trương Cẩn Ngôn còn đang diễn sâu đặt dưới thân, sau đó lại hết sức phối hợp mà lạnh giọng uy hiếp: “Chống cự thì đừng nghĩ đến chuyện thăng chức.”
“Thì ra anh là loại tổng tài như thế!” Trương Cẩn Ngôn thoải mái đến mức đầu ngón chân co quắp cả lại, viền mắt hơi ửng hồng, dường như sắp phát khóc luôn rồi, “Nếu không dừng lại tôi sẽ kêu lên, tôi kêu thật đấy!”
Gào gào gào la la la ~ thật thích quá ~ a ~ a ~ a ~
“Tôi sẽ khiến em đến một tiêng cũng không kêu được.” Trương Dư Xuyên nắm cằm Trương Cẩn Ngôn, lạnh lùng nói.
Chỉ một nụ hôn sâu mạnh mẽ đã niêm phong hết thảy những tiếng rên, tiếng cầu xin tha thứ. Mặt trời dần dần khuất núi, những tia sáng hiếm hoi còn sót lại trong văn phòng cũng nhuốm màu ám muội chỉ có nhiệt độ là ngày càng tăng cao, bầu không khí ngập tràn mùi vị ngọt ngào nóng bỏng cùng những âm thanh nức nở nho nhỏ kèm theo tiếng cơ thể chạm vào nhau cực kì vang động.
Một tiếng sau…
Trương Cẩn Ngôn nằm ngửa trên mặt bàn rộng lớn, quay cuồng vì ái tình. Dư vị sau cuộc dây dưa vừa rồi làm cậu mệt mỏi đến mức một đầu ngón tay cũng lười động đậy, trên người dường như vẫn còn vương vấn độ ấm của đối phương, hơi thở vẫn còn cảm nhận được thứ mùi vị nhạy cảm kia. Cầm thú đệ nhất Trương tổng vuốt vuốt tóc, áo quần chỉnh tề ngồi dựa vào ghế tổng tài thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, thái độ như thể chưa có gì từng xảy ra.
Trương Cẩn Ngôn khịt khịt mũi:…
Mau mau hỏi em có phải rất thích hay không!
“… Có thích không” Trương Dư Xuyên phối hợp với tiểu trợ lý của mình diễn một hồi kịch.
“A, coi như anh chiếm được thân thể tôi thì cũng đừng hòng có được trái tim tôi.” Trương Cẩn Ngôn hừ lạnh nói.
Sau đó anh lập tức lấy ra một tờ chi phiếu trị giá một ngàn rồi quăng vào mặt em, rồi lại vô sỉ mà khiêu khích em “Vậy bao nhiêu tiền mới có thể mua được trái tim em, trên thế giới này không có gì là Trương Dư Xuyên tôi không chiếm được”… Chậc chậc, đây là thể loại kịch ngược tâm ngược thân cực kì thê thảm nha!
Trương Dư Xuyên im lặng trong chốc lát rồi bỗng nhiên đứng lên ôm Trương Cẩn còn đang nằm trên bàn, thẳng bước đến bên khung cửa sổ sát mặt đất, ép cậu vào lớp thủy tinh lạnh ngắt.
Rõ ràng là nam chính số một đã hoàn toàn quăng kịch bản qua một bên rồi, bắt đầu tự mình tung hoành rồi!
“Anh còn muốn làm gì với tôi” Bị tổng tài ác ma ức hiếp, tiểu trợ lý không cam lòng mà giẫy giụa, thế nhưng đổi lại là càng bị giam cầm mạnh mẽ hơn, toàn bộ thân mình đều dựa vào lớp kính lạnh lẽo của khung cửa sổ sát mặt đất, một bên thì vặn vẹo một bên khác lại xấu hổ mà lắng nghe những âm thanh nhục nhã từ sự ma sát giữa lớp kính trong suốt với làn da của bản thân.
“Làm. Tình.” Trương Dư Xuyên đáp trả rất ngắn gọn.
Đứng bên cửa sổ mà nhìn xuống phía dưới có thể thấy được hơn một nửa của khu trung tâm thương mại sát bên cạnh, đèn đường rực rỡ mới được thắp lên, cảnh đêm vô cùng lộng lẫy.
Đây chính là màn play bên cửa sổ sát mặt đất mà Trương Cẩn Ngôn đã từng ảo tưởng nha!
“Đừng giãy.” Trương Dư Xuyên dùng ngón tay tiến hành công tác chuẩn bị, bởi vì khi nãy đã làm qua một lần nên lần này công tác chuẩn bị cũng rất thuận lợi, chỉ cần làm qua một vài lần, Trương Cẩn Ngôn đã không thể kiềm chế mà trở nên hưng phấn.
“Cẩn Ngôn, trước kia em đã tưởng tượng ra cảnh tượng này…” Trương Dư Xuyên đè chặt đối phương lên cửa kính, khẽ cắn cắn tai cậu mà dịu dàng nói, “Có nhớ không”
Trong chớp mắt, Trương Cẩn Ngôn bị cảm giác xâm chiếm làm cho đầu óc trống rỗng một mảng, cậu miễn cưỡng dùng hai tay chống lên mặt kính, lắc lắc đầu, kiên quyết phủ nhận: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, Trương tổng…”
Nhất định phải nhớ chứ!
“Nói không chừng, ở đâu đó có ai đó sẽ nhìn qua…” Trương Dư Xuyên dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn mà trêu chọc bên tai Trương Cẩn Ngôn, “Lúc đó phải làm sao đây”
Ở độ cao này, từ phía dưới nhìn lên căn bản là không thấy gì cả, phía đối diện lại không có tòa nhà nào có độ cao tương đương, tuy bị đối phương dùng loại hình ảnh như vậy khiêu khích nhưng Trương Cẩn Ngôn cũng không quá sợ hãi mà bỏ chạy, làn da trắng như sứ bị bao phủ bởi một lớp màu nước nhàn nhạt, cái chỗ kia nổi lên phản ứng càng trở nên nổi bật.
“Nghe nói có người sẽ nhìn thấy lại làm em hưng phấn như thế” Trương Dư Xuyên trêu chọc, lành lành khẽ hỏi một câu, sau đó như thể biến thành một người khác mà dùng giọng điệu mê hoặc lòng người nói từng chữ một, “Thực. Sự. Rất. Dâm. Đãng.”
Trương Cẩn Ngôn phút chốc tức giận quay đầu lườm hắn một cái:…
Còn không phải vì anh làm cái này nói cái kia nên em mới hưng phấn như vậy à! Thực sự bị oan ức nha!
… Sau đó là một màn “giấc mơ thành hiện thực” rất mỹ mãn.
Cái loại ảo tưởng cùng hiện thực quấn quýt lấy nhau này làm cho người ta không thể nào dừng lại được, bên ngoài thì lạnh lẽo bên trong lại hừng hực nóng bỏng, Trương Cẩn Ngôn cứ thế một lần lại một lần đạt đến cao trào, giọng nói trong trẻo bao đầu đã chuyển sang hơi khàn khàn, trước mặt là lớp kính sạch sẽ không bám một hạt bụi vậy mà lại dính đầy thứ chất lỏng nào đó, bầu không khí càng lúc càng nhuốm mùi đồi bại không thể tả. Trong lần bắn ra cuối cùng, Trương Cẩn Ngôn có cảm giác như trong vài giây ngắn ngủi hồn cậu đã lìa khỏi xác, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu mơ hồ thấy mình bị người ta ôm lấy, đặt lên giường, bị người ta lau rửa cơ thể thật nhẹ nhàng rồi đắp chăn lên, cuối cùng cả thế gian chỉ còn là một mảnh tối tăm.
Trương Cẩn Ngôn không biết mình đã thiếp đi bao lâu, có lẽ chỉ mới vài phút thôi, bởi vì lúc cậu xoa xoa eo đi ra khỏi phòng nghỉ thì phát hiện ra Trương Dư Xuyên đang ngồi chồm hổm trên sàn nhà, bên cạnh cửa sổ, tay áo xắn lên…
“Em dậy sớm thế.” Trương Dư Xuyên bỏ khăn lau vào xô nước, vò vò mấy cái rồi vắt khô, tiếp tục lau dọn những vết bẩn dính trên cửa sổ, bàn làm việc bên kia cũng đã dọn dẹp xong từ khi nào.
“Hừ.” Trương Cẩn Ngôn lãnh khốc mà hừ một tiếng, vô cùng giống cậu bé nhỏ trong sáng bởi vì bị tổng tài cầm thú áp bức mà trở nên trở nên vặn vẹo.
“Còn chưa diễn đủ sao.” Trương Dư Xuyên khẽ cười, xách xô nước vào toilet, đổ nước bẩn đi, rửa sạch tay, thả tay áo xuống rồi mặc áo khoác ngoài vào, ra dáng chính nhân quân tử mà hỏi, “Tối nay muốn ăn gì”
Trương Cẩn Ngôn sờ sờ cằm:…
Lẩu Trùng Khánh! Phải đặc biệt đặc biệt cay! Vậy mới ngon!
“Không được, hôm nay nơi này bị hành hạ vất vả rồi,” Trương Dư Xuyên mang theo ý tứ sâu xa mà vỗ vỗ mông cậu, “Chúng ta đi ăn cháo.”
“Vậy anh còn hỏi em làm gì.” Trương Cẩn Ngôn làm càn mà nhéo nhéo mặt Trương tổng.
“Lúc về ghé ngàng tiệm bánh em thích nhất mua Tiramisu cho em.” Trương Dư Xuyên bị nhéo mặt đến mức nói không rõ chữ nữa.
Vậy còn được, Trương Cẩn Ngôn thu tay về, hai người mặt đối mặt một giây rồi đồng thời nhỏe miệng cười.
_______________________
Editor: Còn một PN 03 nữa gồm 2 phần OTL Tôi chỉ edit được 2 câu, mà với tình hình bận rộn như này không biết khi nào mới xong xuôi được nữa ╥﹏╥ Các đồng chí đừng nóng, tôi cũng như mọi người, edit đến đâu đọc đến đấy thành ra tôi cũng méo biết trong PN 03 có cái gì nữa ╥﹏╥
Hy vọng hy vọng ở chỗ làm việc tôi sẽ thành công mà lén lút trốn sếp edit dần dần cho trọn vẹn “đứa con” này luôn ╥﹏╥