CHƯƠNG 3
Chết tiệt, mẫu người của cậu chính là hắn! Chết tiệt!
05.
Trương Dư Xuyên gật gật đầu, tiếp tục nói: “Vậy Tô tiên sinh bình thường thích ăn món gì”
“Lâm tổng thích ăn thứ gì, Tô tiên sinh thích ăn thứ nấy.” Trương Cẩn Ngôn tỉnh táo giúp đỡ ông chủ của mình viết một hồi truyện ân ái của đôi phu phu hạnh phúc.
Anh mau biết khó mà lui đi, nam thứ gì đó ơi.
Có điều vị nam thứ thần kinh kia tựa như hoàn toàn không tức giận, hơn nữa còn tiếp tục hư hư thật thật che giấu ý đồ của hắn: “Vậy trợ lý Trương thích ăn gì”
Trương Cẩn Ngôn hàm hồ nói: “Không đặc biệt thích thứ gì, cái gì cũng ăn được.”
Thật ra cậu thích nhất là ăn tiramisu, cậu còn trộm một phần nhỏ nhỏ của em gái yêu dấu bỏ trong vali để làm điểm tâm đi đường….
Có điều mấy chuyện này không cần thiết để cho hắn biết đâu nhỉ, ha ha.
Trước mặt hắn, cậu muốn thể hiện một bộ mặt lãnh khốc nhất, kiên cường nhất.
Trương Dư Xuyên rũ mắt nhìn xuống nước, khóe miệng hơi co giật một hồi, như thể đang nhịn cười…
“Còn có một vấn đề nữa, Tô tiên sinh thích mẫu người như thế nào” Trương Dư Xuyên giống như không chút để ý, lại hỏi.
Trương Cẩn Ngôn cẩn thận trả lời hắn: “Tôi nghĩ, Tô tiên sinh hẳn là thích mẫu người giống như Lâm tổng vậy đó.”
Nam thứ vẫn cứ tiếp tục bám chặt không buông, được rồi, coi như anh cũng có chút chuyên nghiệp.
Yên lặng một hồi qua đi, Trương Dư Xuyên thuận thế tiếp tục hỏi: “Vậy trợ lý Trương thích mẫu người như nào”
Trương Cẩn Ngôn trầm ngâm trong chốc lát.
Khi học cấp hai cậu đã nhận ra xu hướng *** của mình không giống với mọi người, từ đó về sau cậu cũng chưa từng thổ lộ với ai về việc mình là gay, ngay cả với em gái ruột cũng không nói thì đương nhiên càng không thể tiết lộ với cái tên thần kinh lõa lồ này được.
Liền sau đó, Trương Cẩn Ngôn vô cùng thẳng thắn bịa đặt qua loa: “Tôi thích người có tính cách dịu dàng nữ tính, bề ngoài thì chỉ cần hợp mắt là được.”
Là một tiểu gay độc thân không có đối tượng thầm mến suốt hai mươi ba năm trời, mẫu người mà bạn nhỏ Trương Cẩn Ngôn yêu thích nhất thật ra là….
Thích tập thể hình, JJ cỡ lớn, cơ bắp cuồn cuộn, chính là như vậy đó.
Không có cơ bụng tám múi thì đừng có mơ tưởng đến cậu.
“Ờ…….” Trương Dư Xuyên dài giọng gật gù, bỗng nhiên không đầu không đuôi mà thốt ra một câu: “Đúng rồi, tôi đặc biệt thích tập thể hình.”
Trương Cẩn Ngôn khách khí tán dương: “Thảo nào dáng người Trương tổng lại đẹp như vậy.”
Nói xong, không biết có phải chính mình bị ảo giác hay không, cậu có cảm giác Trương Dư Xuyên tựa như đang gồng người khoe cơ bắp chắc nịch của hắn.
Làn da đẫm nước trở nên căng bóng mà tỏa sáng, những giọt nước li ti đọng trên xương quai xanh theo các đường rãnh giữa các khối cơ mà trượt đi, có những giọt lại xuôi theo khe nhỏ giữa hai bên cơ ngực mà chậm chầm hướng xuống… Cuối cùng tất cả nhạt nhòa tan vào dòng nước ngọc bích.
Ực một tiếng, Trương Cẩn Ngôn không cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt.
Không sai, chính là loại hình này đây, thời điểm hắn khoác quần áo trên người thì bộ dáng hết sức lịch thiệp hòa nhã, thế nhưng chỉ cần thoát y một cái lại là một cơ thể đẹp đẽ với những khối cơ bắp chắc nịch, một bên thì hỏi cậu “Tiểu yêu tinh, em có cảm thấy hài lòng hay không”, một bên lại đem cậu siết chặt vào vòm ngực ấy, sau đó mạnh mẽ mà xâm nhập cậu, đôi tay hữu lực kia lại giữ lấy hai cánh mông của cậu mà luật động ra vào một hồi thật lâu…
Chết tiệt, mẫu người của cậu chính là hắn! Chết tiệt!
Tiểu xử nam đầy khao khát Trương Cẩn Ngôn trong đầu diễn một bộ GV hoành tráng mà trong đó cậu là diễn viên chính, diễn một màn play ở cầu thang cực kỳ gian nan lại kích tình, tuy vậy nhưng vẻ mặt bên ngoài lại bình tĩnh không đổi sắc. Đôi mi phong mật, đôi mắt hoa đào lãnh đạm nhìn về phía chiếc đèn ***g kiểu Nhật treo trong tiểu đình gỗ mái cong, ra vẻ hoàn toàn không có hứng thú với cơ thể của Trương Dư Xuyên, tất cả chỉ là khách sáo khen ngợi cho có mà thôi.
Trương Dư Xuyên không nói không rằng, chỉ yên lặng nhìn Trương Cẩn Ngôn thật kĩ.
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng ống trúc chứa nước nhẹ nhàng đánh vào đá từng nhịp từng nhịp theo quy luật truyền đến.
Một phút sau, trong không gian yên tĩnh, không hề có tín hiệu cảnh báo, Trương Dư Xuyên đột nhiên cười thành tiếng…
Thật sự rất là đáng sợ đó, có được không!
Trương Cẩn Ngôn đúng như dự đoán bị dọa sợ mà giật mình, màn GV trong đầu nháy mắt gặp trục trặc, hai nhân vật chính đang làm miệt mài bỗng nhiên từ trên cầu thang ngã lăn xuống!
Dâm ý bị phá hỏng, Trương Cẩn Ngôn rất khó chịu: ….
Nam thứ à, anh đột nhiên cười thành tiếng là có ý gì
Có phải đang ảo tưởng về tương lai giữa mình và Tiểu Bạch Hoa không
“Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện…” Trương Dư Xuyên thu lại nụ cười, “Quãng thời gian trước, tôi có mua một căn biệt thự ở gần đây.”
Trương Cẩn Ngôn đang cùng em gái nhỏ của mình chen chúc trong một căn hộ năm mươi mét vuông nghèo nàn còn đang trả góp, nhất thời cậu như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Bởi vì nhớ tới căn biệt thự mới mua mà đột nhiên cười thành tiếng
Ah, phú thương đại gian ác.
Trương Dư Xuyên tiếp tục tự nói một mình: “Bên trong còn có cầu thang vừa dài vừa rộng.”
Trương Cẩn Ngôn không biết nói gì mới phải: …
Thừa lời, không có cầu thang sao có thể gọi là biệt thự
Trương Dư Xuyên giơ ra ba ngón tay, lạnh nhạt nói: “Ba tầng.”
Trương Cẩn Ngôn im lặng ôm tim: …
Được rồi được rồi, tôi biết anh có nhiều tiền rồi.
Nam thứ kia, anh thành công xúc phạm tôi rồi, anh chờ mà xem, tôi sẽ không để anh đụng đến Tiểu Bạch Hoa đâu, dù chỉ là một đầu ngón tay!
~~~~~~
Editor: Huhu, tôi đang cố gắng đẩy nhanh tốc độ để hoàn trong tuần này (đã edit xong 1/2 rồi) mà beta của tui thoắt ẩn thoắt hiện nên tiến độ đăng truyện mới chậm vậy á (;﹏;)
Các đồng chí đi ngang qua đọc được thì dùng bùa triệu hồi tóm cô beta nhỏ xinh lại cho tôi nhé ♥(ノ´∀`)