CHƯƠNG 6
“…một lần lại một lần không ngừng đâm vào ba điểm G nhạy cảm nhất của Trương Cẩn Ngôn …”
10.
“Chờ tôi đọc xong chương này rồi cùng đi ăn sáng.” Trương Dư Xuyên nói đến trôi chảy, giống chuyện hắn cùng Trương Cẩn Ngôn là chuyện bình-thường-vẫn-luôn-như-thế, “Chỉ còn vài trang cuối, xong ngay đây.”
Trương Cẩn Ngôn không có lý do gì để từ chối, cũng không thể nói là mình không ăn sáng, đành phải ngoan ngoãn mà đồng ý: “Được, Trương tổng.”
Đồng ý em gái anh, sau này mỗi khi ra ngoài cậu sẽ xem trước Hoàng lịch mới được.
Trương Dư Xuyên sâu xa trừng cậu một cái, cũng không nói nữa, quay lại tiếp tục đọc sách và ghi chú.
Tư thế khi ngồi viết của hắn rất ưa nhìn, sống lưng thẳng tắp, hai bên vai rất ngay ngắn, một tay cầm bút, một tay giữ lấy trang giấy, ngón tay thon dài vững vàng, khớp xương tinh xảo, da dẻ mềm mịn, rõ ràng là một đôi bàn tay của người từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, trông vào thật sự rất quyến rũ.
Khi viết, khuy măng sét cùng cổ tay áo sơ mi của Trương Dư Xuyên hơi kéo lên phía trên, để lộ ra một phần nhỏ của cánh tay.
Trương Cẩn Ngôn không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào cánh tay của Trương Dư Xuyên: ….
Ài, cứ mỗi khi nhìn thấy hình ảnh hắn “xắn tay áo” là cậu lại “chết trong lòng một ít”.
Vậy đó, cởi khuy măng sét rồi xắn tay áo lên là có thể thấy được cơ tay cân đối, đường nét cùng khung xương thẳng tắp, còn có những đường mạch máu màu xanh lam nhàn nhạt như ẩn như hiện.. Đứng đầu trên bảng xếp hạng trong lòng Trương Cẩn Ngôn chính là hình ảnh “Người đàn ông vô tình thể hiện sự quyến rũ” này đây.
Xếp thứ hai là “Dùng ngón tay nới lỏng cổ áo để lộ xương quai xanh”……
Xếp thứ bà là “Hầu kết lên xuống khi đang ngửa đầu uống nước”……
Chậc, cậu càng ngày càng khao khát mùi vị yêu đương rồi.
Trương Cẩn Ngôn đang không ngừng ảo tưởng với tốc độ ánh sáng thì đột nhiên Trương Dư Xuyên dừng bút. Hắn chậm rãi mở khuy măng sét, xắn tay áo sơ mi lên một đoạn, khoe ra nửa phần cánh tay thon dài, sau đó dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, mở rộng cổ áo thấp thoáng lộ ra xương quai xanh, cuối cùng Trương Dư Xuyên lơ đãng cầm lên chai nước đã vơi một nửa đặt trên bàn, ngửa đầu một hơi uống hết, hầu kết cứ vậy mà chuyển động lên, xuống…
Chưa đầy một phút, Trương Cẩn Ngôn ba lần bị miễu sát thật nhanh gọn và tàn nhẫn, suýt nữa thất thố ngay tại chỗ!
Oa nha, này là cánh tay thon dài, này là xương quai xanh, còn có cả hầu kết quyến rũ nữa.
Thật muốn liếm a liếm một trận…… Đờ mờ, mau mau tỉnh lại!
Tiểu băng sơn đói khát bị chính ảo tưởng của mình dọa sợ rồi.
Chết tiệt, cậu vậy mà lại phát điên đi thèm muốn người đàn ông này Hết lần này tới lần khác lại sinh ra các loại ảo tưởng với nam thứ!
Trong khi đó, Trương Dư Xuyên cái gì cũng không biết lại tiếp tục cúi đầu viết chữ, còn không thèm nhìn Trương Cẩn Ngôn lấy một cái.
Thì tất nhiên, chuyện gì cũng chưa xảy ra mà……
Trương Dư Xuyên không một dấu vết cứ thế mà câu dẫn Trương Cẩn Ngôn, hại tâm tình của cậu lại một phen dậy sóng, đầu óc thêm một lần bát nháo, suýt chút nữa lại như ngày hôm qua mà ảo tưởng ra một đoạn GV play dã chiến trong tiểu đình giữa hồ…
Cậu không dám nhìn Trương Dư Xuyên, vẻ mặt băng lãnh dời tầm mắt ra mặt hồ bên ngoài tiểu đình, một lòng chăm chú ngắm hoa sen, đồng thời trong lòng tự quở trách bản thân: …..
Trương Cẩn Ngôn, mày lúc nào cũng tự hào là một đứa biết kiềm chế, cái đứa đó chạy đâu rồi chứ
Năm phút sau, Trương Dư Xuyên đứng dậy, gấp sách và sổ lại, chậm rãi nói: “Chúng ta đi, đọc xong chương ba rồi.”
Trương Cẩn Ngôn hờ hừng: “Ồ.”
A a a a a hôm qua cậu chỉ mới đọc được một nửa chương ba thôi!
Mẹ kiếp! Tiểu trợ lý cuối cùng có trở về không Muốn biết quá đi!
Trương Dư Xuyên mặt không đổi sắc thản nhiên liếc cậu một cái, bất thình lình phun ra một câu: “Tiểu trợ lý ở lại cùng nam thứ.”
Trương Cân Ngôn tức thì run rẩy một trận: …
Mịa, tình tiết rác rưởi, phí hoài thanh xuân, làm loạn tính hướng, tôi nguyền rủa tác giả cả đời xui xẻo !
Cảm thấy Trương Dư Xuyên đưa mắt nhìn mình, Trương Cẩn Ngôn lập tức bày ra một vẻ mặt hoang mang vô tội, cười gượng nói: “Haha, là nội dung của quyển sách kia sao Tôi không hiểu lắm.”
Trương Dư Xuyên không rõ có ý gì mà bật cười.
Trương Cẩn Ngôn: ….
Nam thứ, anh không nên đùa giỡn tôi nữa nha, hiện giờ, bởi tình tiết cẩu huyết kia mà tôi rất là buồn bực đó!
Trên con đường trải đá, hai người sóng vai nhau cùng đi đến nhà ăn.
Trương Dư Xuyên tiêu sái cầm sách đi phía trước.
Không sai, hôm nay hắn sẵn lòng đi phía trước rồi đó.
Trương Cẩn Ngôn cắn răng nhìn bóng lưng hắn:…
Hôm qua lúc ra khỏi suối nước nóng, anh đi trước thì có chết ai à
Đúng là đồ xấu xa!
Đúng lúc này Trương Dư Xuyên đột nhiên quay lại, dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà chăm chú nhìn Trương Cẩn Ngôn đang âm thầm chửi rủa, nói: “Ăn sáng xong chúng ta đi đánh bi-a.”
Trương Cẩn Ngôn lập tức tạm dừng chửi rủa, nhanh chóng từ chối: “Xin lỗi Trương tổng, tôi không biết chơi.”
Dường như biết trước cậu sẽ nói vậy, Trương Dư Xuyên rất nhanh tiếp lời: “Tôi chỉ cậu chơi.”
Trương Cẩn Ngôn lần thứ hai tuyệt tình từ chối: “Xin lỗi Trương tổng, tôi không có hứng thú với bi-a lắm…”
Ài, vị tổng tài này thật lằng nhằng.
“Hửm” Trương Dư Xuyên nhướn mày, “Không phải tối qua cậu có hẹn đi đánh bi-a với đồng nghiệp sao”
Trương Cẩn Ngôn kinh ngạc: “Làm sao anh biết được”
Cậu không nhớ là mình có nói qua với hắn, hơn nữa bình thường cậu cũng rất ít nói, mấy chuyện vặt vãnh như này hẳn là không có huyên thuyên đi.
Trương Dư Xuyên bình tĩnh: “Là cậu nói, nhưng mà bởi vì theo tôi đi tắm suối nước nóng nên lỡ hẹn, vậy nên hôm nay tôi bù đắp cho cậu.”
Trương Cẩn Ngôn có chút mờ mịt, một lần rồi một lần tua đi tua lại ký ức của ngày hôm qua: “Tôi không nhớ là mình có nói nha.”
Trương Dư Xuyên cắt ngang hồi tưởng của cậu: “Cậu không nói thì làm sao tôi lại biết”
Trương Cẩn Ngôn: ……
Vậy nên mới quái dị đó.
Ài, tổng tài kì lạ nhà anh đã ếm bùa ngải gì lên người tôi rồi hả
Trương Cẩn Ngôn vừa oán thầm Trương Dư Xuyên thì bên kia bật ra một tiếng cười lạnh.
Trương Cẩn Ngôn sợ hết hồn, còn tưởng là trong một phút bất cẩn đã đem nỗi lòng nói ra miệng: …..
Đờ mờ……
Trương tổng thần kinh này, đang yên đang lành lại một mình cười lạnh là làm sao chứ
Sau đó, ăn sáng xong Trương Cẩn Ngôn cắn răng cắn lợi cùng Trương Dư Xuyên đến phòng bi-a của sơn trang.
Vì chưa chính thức khai trương đi vào hoạt động nên trong phòng không có nhiều người, cả hai tìm đến một bàn trống nằm trong góc.
Trương Dư Xuyên lần thứ hai trong ngày xắn tay áo lên, nới lỏng cà vạt rồi uống hớp nước, một lần lại một lần không ngừng đâm vào ba điểm G nhạy cảm nhất của Trương Cẩn Ngôn …
Trương Cẩn Ngôn: …..
Đạo diễn, tôi có cảm giác như nam thứ kia đang cố tình câu dẫn tôi nha.
Trương Dư Xuyên như có như không cười cười liếc mắt nhìn cậu, bắt đầu mở bóng (Editor: mở bóng là thuật ngữ trong bi-a chỉ cú đánh đầu tiên của game). Tư thế đánh của Trương Dư Xuyên rất đẹp, mọi cử động của cơ thể như được lập trình sẵn mà tỏa ra khí chất tao nhã mê người. Sau khi liên tiếp bốn lần đánh bóng vào lỗ, Trương Dư Xuyên nhìn qua Trương Cẩn Ngôn còn đang sững sờ nói: “Đánh thử một gậy cho tôi xem.”
Trương Cẩn Ngôn vốn chỉ là một tay mơ, hơn nữa lúc này, không hiểu sao tâm tình cậu lại rối loạn như tơ vò, cho nên tư thế đánh cũng sai đủ đường. Còn chưa kịp ra gậy thì Trương Dư Xuyên đột nhiên bước đến, nghiêng người đem Trương Cẩn Ngôn còn đang cúi thấp trên mặt bàn bi-a đặt dưới thân, ôm vào lòng, lúc nói chuyện môi hắn phả ra luồng khí ấm áp gãi gãi vào một bên tai cực kì nhạy cảm của Trương Cẩn Ngôn: “Tư thế không đúng, tôi chỉnh cho cậu.”
Thân thể hai người áp sát vào nhau, không một kẽ hở.
Trương Cẩn Ngôn nước miếng cái ực:……
Nam… nam thứ à! Anh anh anh đang đùa với lửa đó!
______________
Editor: Thiệt ra tui tự bổ não ra hình ảnh xắn tay áo, nởi cổ áo, uống nươc của Trương tổng xong tui cũng chảy cả nước miếng chứ đừng nói là đứa háo sắc của Tiểu Ngôn OTL