Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan

Chương 30: Chương 30: Cây ớt trong doanh trướng của Đại tướng quân




Khương Ngôn Ý bị Lục Lâm Viễn mắng mà sững sờ, nghĩ chắc trước kia nguyên chủ cố tình chế tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ không ít.

Nàng chau hàng lông mày thanh tú, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Lục công tử hình như là hiểu lầm cái gì, ta là theo lệnh của Đại tướng quân mà chờ ở đây. Lúc trước là ta chấp mê bất ngộ nên gây cho Lục công tử nhiều bối rối, hôm nay ta ở đây bồi tội với ngài. Về sau có gặp lại ta sẽ chủ động tránh đi, mong rằng Lục công tử đừng nói ra những lời làm tổn hại danh dự ta nữa.”

Đúng lúc này rèm đại trướng lại xốc lên như xác nhận lời Khương Ngôn Ý, Hình Nghiêu ở xa xa gọi nàng: “Đại tướng quân cho truyền Khương Hoa của Hỏa Đầu doanh.”

Khương Ngôn Ý hướng về phía Lục Lâm Viễn khẽ chào rồi nhanh chóng chạy đi không thèm quay đầu lại, toàn bộ hành trình đến nửa cái ánh mắt đều không rơi trên người hắn ta.

Lục Lâm Viễn ban đầu có chút sững sờ, lúc sau thì mặt bỏng rát giống như bị cho một cái tát.

Hắn ta cả đời trước cùng đời này cộng lại chưa từng mất mặt như vậy!

Cũng may nơi này cách doanh trướng một khoảng nên có lẽ thủ vệ canh gác sẽ không nghe được gì.

Sau khi thấy khó xử xong thì trong lòng lại có mấy phần không nói nên lời.

Trong trí nhớ của hắn ta thì Khương Ngôn Ý vẫn luôn là kẻ chẳng biết xấu hổ mà đi sau lưng hắn, mặc cho hắn ta có mắng chửi hay buông ra lời tuyệt tình thì nàng đều mắt điếc tai ngơ. Dần dà việc chán ghét nàng đã trở thành bản năng.

Lục Lâm Viễn chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể nghe những lời này từ trong miệng Khương Ngôn Ý.

Có lẽ vì vừa rồi quá xấu hổ nên cho dù Khương Ngôn Ý đã phân rõ giới hạn nhưng hắn ta cũng chẳng sinh ra nửa điểm vui vẻ.

Lục Lâm Viễn nhìn theo bóng lưng Khương Ngôn Ý, có chút chật vật rời đi.

Chỉ là tự nhủ trong lòng, dạng này tự nhiên không thể tốt hơn.

______________

Trước khi Khương Ngôn Ý tiến vào thì Hình Nghiêu báo cáo với Phong Sóc một màn mà mình vừa nhìn thấy: “Chủ tử, vừa rồi Lục công tử cùng nữ đầu bếp của Hỏa Đầu doanh hình như có nói chuyện, nhưng khoảng cách quá xa thuộc hạ nghe không rõ.”

Trì Thanh ngồi một bên tai thính, đôi mắt hồ ly tràn đầy bát quái: “Lúc nãy tiểu tử Lục gia khẳng định đã nói dối! Hắn ta nhất định cùng tiểu trù nương có quen biết. Ta cảm thấy lúc trước tiểu trù nương nói với chúng ta Đinh Gia thôn không yên ổn hẳn là vì lo lắng cho an nguy của tiểu tử Lục gia kia.”

Mắt phượng của Phong Sóc như vừa lướt qua cái gì rồi lại biến mất, cũng không lên tiếng.

Trì Thanh nhìn thần sắc càng thêm băng lãnh của hắn, khó có khi thấy Phong Sóc không có lời phản bác thì không khỏi vui sướng phe phẩy quạt xếp trên tay: “Ta nhìn rất có thể là “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, dù sao tiểu tử Lục gia kia đối với tiểu trù nương quả thực rất lãnh đạm. Ai, đáng thương cho tiểu trù nương trái tim giao sai người ~ “

Hắn ta tận lực kéo dài âm điệu.

Thái độ Phong Sóc trở nên lạnh lẽo: “Ngươi chẳng lẽ đã quên Lục Lâm Viễn là từ kinh thành đến Tây Châu, chứ không phải từ Đăng Châu.”

Lời Phong Sóc nói làm Trì Thanh cũng phát hiện ra vấn đề.

Tiểu trù nương không phải nói nàng từ Đăng Châu đến Tây Châu tìm vị hôn phu sao? Sao lại quen biết Lục Lâm Viễn ở kinh thành xa xôi?

Hắn nói: “Cho nên... tiểu trù nương này từng đi qua kinh thành, hoặc là... thân phận của nàng ta căn bản là giả!”

Phong Sóc không trả lời, ánh mắt dừng trên túi hạt dẻ rang đường trên bàn.

Bởi vì thuở nhỏ mất đi vị giác nên hắn vẫn luôn không đặt nặng chuyện ăn uống, cũng dưỡng thành thói quen mỗi ngày ăn ba bữa cơm không có hương vị.

Đêm đó sau khi cầm túi hạt dẻ rang đường từ Hoả Đầu doanh, trừ mấy viên mang về cho đại phu trong phủ xem thì tất cả đều để lại chỗ này không động tới.

Hắn nhìn hạt dẻ rang đường mà ánh mắt hơi tối, dù Trì Thanh có vắt hết óc cũng không đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.

______________

Lúc Khương Ngôn Ý tiến vào chỉ cảm thấy khí tức quanh người Đại tướng quân so với trước kia tựa hồ lạnh đi không ít.

Nàng đoán có khi là do tụ tập quá nhiều người có sức mạnh lớn, thở ra CO2 quá nhiều nên nhiệt độ xung quanh bị giảm.

Nàng tiến lên hai bước, quỳ xuống: “Dân nữ tham kiến Đại tướng quân.”

Ánh mắt âm u của Phong Sóc quét đến trên người nàng một lần, bỗng nhiên hỏi: “Lúc trước ngươi nói ngươi đến Tây Châu là vì tìm vị hôn phu, hắn ta tên họ là gì, nhà ở chỗ nào?”

Khương Ngôn Ý vốn cho rằng chỉ cần vào lĩnh thưởng xong liền lui ra, không ngờ còn bị hỏi tới chuyện này. Nhất định là do tiếng gọi lúc nãy của tên Lục Lâm Viễn làm Đại tướng quân nghi ngờ.

Lòng bàn tay nàng chợt đổ mồ hôi.

Bởi vì chính mình là một cái hắc hộ*, lại sợ sau khi thẳng thắn thừa nhận thân phận sẽ không ai tin, hơn nữa lỡ như tin tức bị truyền tới kinh thành, có khi Hoàng đế sẽ phái người tới âm thầm xử lý, nên ban đầu nàng mới bịa ra một cái phân phận giả.

*Hắc hộ: ý nói thân phận không minh bạch, rõ ràng.

Dù sao nguyên chủ cũng là một quý nữ thế gia, chỉ bởi vì xích mích cùng thứ tỷ mà bị Hoàng đế lén lút đày đi biên quan làm doanh kỹ, chuyện này nếu bại lộ sẽ chỉ làm người ta thấy tân đế không nhân đức, đã vậy còn liên lụy tới thanh danh của vị thứ tỷ Khương Ngôn Tích kia, toàn bộ Khương gia cũng sẽ thấy hổ thẹn.

Vì lẽ đó nên nhất định Hoàng đế sẽ muốn giải quyết nàng ngay khi nàng còn ở Tây Châu, căn bản sẽ không chừa lại một con đường sống.

Nếu như Khương Ngôn Ý còn sống sẽ là một cái uy hiếp lớn đối với Hoàng đế, với Khương Ngôn Tích và cả Khương gia.

Khương Ngôn Ý cũng vô cùng rõ ràng, lấy trình độ đầu óc bị nước vào của Khương Thượng thư, cho dù hiện tại nàng có đứng trước mặt ông ta thì ông ta đều có thể nói nàng không phải đích nữ Khương gia.

Dù sao nếu nhận nàng thì không chỉ làm ô nhục danh dự của cả tộc Khương thị, mà còn ảnh hưởng đến thanh danh thứ nữ bảo bối của ông ta.

Bây giờ thân phận của nàng bị nghi ngờ, lại nghĩ đến thủ đoạn thiết huyết của Đại tướng quân, Khương Ngôn Ý cũng không dám tưởng tượng nếu hắn phát hiện mình giả tạo thân phận thì bản thân sẽ đón chờ cái kết cục gì.

Nàng cố gắng để tiếng nói mình nghe vẫn bình tĩnh: “Bẩm Đại tướng quân, hôn phu của dân nữ tên... Trần Nhị Cẩu. Dân nữ cùng hắn đã định ra hôn ước từ bé, bởi vì cha mẹ dân nữ qua đời trong trận ôn dịch, làng cũng mất nên dân nữ vẫn chưa kịp biết cụ thể nhà hắn ở đâu. Chỉ là trước đây có nghe cha nhắc qua là ở phía nam thành Tây Châu.”

Trần Nhị Cẩu?

Phong Sóc nghe xong mà khóe miệng nhếch lên một đường cong thật nhỏ.

Trì Thanh ngồi phía dưới thì trực tiếp “Phốc phốc” cười ra tiếng.

Khương Ngôn Ý có chút xấu hổ nhưng vẫn làm ra một bộ vô cùng thành khẩn gật đầu: “Nhũ danh của hắn gọi là Cẩu Đản.”

Trên đời này người tên Trần Nhị Cẩu có nhiều lắm, danh tự đều gọi Nhị Cẩu, nên nàng đặt nhũ danh là Cẩu Đản.

Thành nam lớn như vậy, hơn nữa lúc lập hôn ước cũng là hơn chục năm trước, dựa vào lượng tin tức ít ỏi mà muốn tìm đến vị hôn phu trong miệng nàng thì không khác gì mò kim đáy biển.

Trong lòng Khương Ngôn Ý thấp thỏm, cũng may Phong Sóc không có tiếp tục hỏi.

Hắn đổi một vấn đề: “Ngươi từng đi qua kinh thành chưa?”

Mồ hôi từ lưng Khương Ngôn Ý trượt xuống mang theo cảm giác lạnh buốt, nàng nhéo nhéo lòng bàn tay, đón nhận ánh mắt còn lạnh hơn đao của Phong Sóc, lắc đầu nói: “Chưa từng đi qua.”

Lục Lâm Viễn lúc nãy đã nói hắn ta nhận lầm, nếu nàng nói từng tới kinh thành chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao!

Phong Sóc nghiêng người dựa vào thành ghế, mắt đen thâm trầm: “Ngươi cung cấp tình báo có công nên hiện tại bản vương hứa ban thưởng cho ngươi, ngươi muốn gì cứ nói.”

Khương Ngôn Ý ngơ ngẩn, ban thưởng này có hơi lớn rồi.

Công lao này của nàng còn chưa tới mức như vậy.

Vị Đại tướng quân này rốt cuộc muốn gì mà làm ra quyết định như thế?

Có thể là hiểu sai khi thấy nàng đột nhiên sững sờ, Phong Sóc còn bổ sung một câu: “Bản vương xưa nay nói là làm.”

Khương Ngôn Ý không có lá gan làm công phu sư tử ngoạm. Nàng do dự một chút, nói: “Dân nữ muốn thay một doanh kỹ xin cái lương tịch. Nàng ấy tên Thu Quỳ, ngày đó vừa bị bán vào thanh lâu thì bên trong lâu có chết một mệnh quan triều đình, chịu liên luỵ mới bị đày đến quân doanh.”

Phong Sóc híp lại mắt phượng, không giận tự uy: “Lá gan ngươi cũng không nhỏ, danh sách doanh kỹ cùng tội tịch đều phải đưa lên Hình bộ, muốn xóa tội tịch thì cần phải được thiên tử ngự bút khâm thưởng.”

Mồ hôi lạnh trên trán Khương Ngôn Ý lập tức xuất hiện, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Trì Thanh hợp thời mở miệng: “Ài, ta đột nhiên nhớ tới, mật thám vừa bị bắt chính là nhờ doanh kỹ kia phát hiện.”

Phong Sóc liếc nhìn Trì Thanh làm hắn ta ngượng ngùng sờ mũi một cái.

Phong Sóc quay lại nhìn Khương Ngôn Ý: “Không có đạo lý lời đã nói ra còn thu lại, bản vương đáp ứng ngươi. Có điều ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, chỉ có một cái ban thưởng nhưng ngươi lại muốn cầu cho người khác sao?”

Khương Ngôn Ý nghe vậy tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, dùng sức gật đầu: “Dân nữ nghĩ kỹ.”

Trong mắt Phong Sóc lộ ra kinh ngạc, bất quá rất nhanh lại thu hồi, nói: “Nếu vậy ngày mai bản liền viết sổ con dâng lên, ngươi lui ra đi.”

Khương Ngôn Ý tạ ơn rồi chuẩn bị đứng lên lui ra.

Chẳng biết Trì Thanh từ lúc nào đã đi vào trong góc, gào cuống họng lên: “Làm gì có ai phung phí của trời như ngài chứ! Ngài có biết cái bồn ớt này quý giá bao nhiêu không? Ném ở trong góc bụi bặm thì cũng thôi đi, còn đem nước tẩy bút lông tưới cho nó.”

Khương Ngôn Ý nghe tiếng la thì hướng bên kia nhìn thoáng qua, có điều bị cái bàn chặn tầm mắt nên không biết ớt mà Trì Thanh nhắc tới là cái gì.

Lúc nàng đứng lên thì Trì Thanh vừa đau lòng vừa cẩn thận mà ôm chậu cây bị Phong Sóc ném ở góc phòng bưng qua.

Phiến lá vốn xanh tươi lúc này đã lấm tấm vết mực đen, giữa cành treo không ít mấy quả nửa xanh nửa đỏ, có dáng giống như đầu bút lông.

Khương Ngôn Ý giống như bị điểm huyệt.

Kia là... trái ớt mà nàng biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.