Trì Thanh nói: “Đem doanh kỹ tên Thu Quỳ kia tới đây.”
Lập tức có người đi tìm Thu Quỳ.
Bên ngoài có một doanh kỹ lạ mặt nghe thấy quan binh muốn tìm Thu Quỳ thì có chút hoảng hốt.
Nghĩ Thu Quỳ bình thường vẫn luôn khù khờ liền chạy đi tìm nàng ấy trước khi quan binh đuổi đến: “Thu Quỳ, ngươi phải nói là tối hôm qua không có gặp ta ở Hỏa Đầu doanh, biết chưa?”
Thu Quỳ nhìn nàng ta một cái: “Nhưng rõ ràng đêm qua ta có thấy ngươi a.”
Nàng ấy đêm qua ăn quá no nên đi nhà xí, lúc trở lại thì phát hiện doanh kỹ này đang lén lén lút lút bên ngoài doanh trướng.
Doanh kỹ trong lòng oán hận, trên mặt vẫn còn cười: “Ngươi chỉ cần nói tối qua không hề trông thấy ta là được. Nếu làm theo lời ta thì tối nay ta mang thịt cho ngươi ăn.”
Thu Quỳ nói: “Ta sẽ không nói láo, có Hoa Hoa cho ta thịt ăn rồi.”
Trong mắt doanh kỹ lóe lên một vòng sát ý, chủy thủ trong tay áo hạ đã lộ ra gần một nửa.
Đúng vào lúc này, có quan binh đi về phía bên này, lớn tiếng gọi: “Ai là Thu Quỳ?”
Thu Quỳ giơ tay lên: “Là ta.”
Lập tức có không ít người nhìn qua phía bên này, doanh kỹ kia thấy không có cơ hội đành hậm hực thu hồi chủy thủ.”
Doanh kỹ nhìn thấy Thu Quỳ bị mang đi thần sắc càng thêm bối rối. Lấy đầu óc của Thu Quỳ, sẽ không ai tin nàng ấy là mật thám, nếu lỡ bản thân mình bị khai ra thì rất phiền toái.
Doanh kỹ trong lòng hung ác, quay người chạy vào sau bếp.
Bây giờ toàn bộ Hỏa Đầu doanh đều bị bao vây, bên người Trì Thanh cũng có nhiều người bảo hộ, nàng ta tới gần không được. Lúc này chỉ còn cách bắt đầu bếp Lý chưởng quản Hỏa Đầu doanh làm con tin thì may ra có hy vọng sống.
Thời điểm nàng ta đi vào thì vừa vặn đầu bếp Lý hoàn thành “Bái phù dung“. Lúc hắn làm đồ ăn không thích có người quấy rầy, huống chi hôm nay hắn đang truyền thụ trù nghệ, thấy có người lạ tiến vào thì đen mặt trách mắng: “Ra ngoài! Ai cho phép ngươi vào đây?”
Doanh kỹ vừa tiếp tục bước nhanh về phía trước vừa nói: “Lý sư phó, quân sư tìm ngài.”
Khương Ngôn Ý vốn đang cắt chân giò nướng, nghe vậy nhìn thoáng qua thì thấy ngay ống tay áo của doanh kỹ lộ ra nửa cái chủy thủ.
Nàng vội la lên: “Lý sư phó cẩn thận!”
Dưới tình thế cấp bách, Khương Ngôn Ý hoảng loạn đem dao phay trên tay ném tới, doanh kỹ kia tuy kịp thời tránh thoát nhưng vẫn bị thương ở tay.
Nàng ta đau đớn giữ cánh tay làm chủy thủ rơi xuống đất.
Đầu bếp Lý thấy chủy thủ cũng kịp phản ứng, nhanh chóng cầm cái muôi lớn trên bếp gõ liên tục vào đầu nàng ta.
Doanh kỹ bất thình lình bị gõ đau đớn kêu lên, nhưng dù sao cũng là người tập võ, ráng chịu đựng cảm giác hôn mê, giơ tay giữ chặt cái muôi của đầu bếp Lý định tấn công ngược lại.
Đúng lúc này, Khương Ngôn Ý bước nhanh về phía trước.
Doanh kỹ bỗng cảm giác không ổn nhưng vừa quay đầu thì bị một cái chày cán bột thô to hung hăng nện xuống.
“Bang!!!”, một tiếng vang trầm.
Lần này doanh kỹ kia thậm chí còn không kịp phát ra âm thanh, mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Đầu bếp còn chưa hoàn hồn, lảo đảo lui lại mấy bước, tựa vào quầy bếp mới đứng vững.
Khương Ngôn Ý cũng bị dọa sợ, nàng cẩn thận từng li từng tí dùng chày cán bột chọc chọc cái doanh kỹ đã ngất kia, phát hiện đối phương không nhúc nhích mới miễn cưỡng thở dài một hơi, tiến lên đỡ đầu bếp Lý: “Lý sư phó, ngài không sao chứ?”
Động tĩnh trong phòng bếp quá lớn nên bị nhiều phụ bếp chú ý, một đống người nhanh chóng chạy lại.
Lúc bọn họ thấy doanh kỹ kia đang nằm trên đất, bên cạnh còn có thanh chủy thủ thì đều sợ hãi hét lên.
Thu Quỳ đi theo mấy tướng sĩ chạy tới, nhìn thấy doanh kỹ kia liền chỉ vào nàng ta nói: “Chính là người này, đêm qua nàng ta cứ lấp ló bên ngoài doanh trướng, mới vừa rồi còn lôi kéo dặn ta khai hôm qua chưa từng thấy nàng.”
Mấy tên tướng sĩ lập tức đem doanh kỹ kia trói lại rồi mang ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, có người tiến đến truyền lời, nói Khương Ngôn Ý cùng đầu bếp Lý có công, để cho hai người bọn họ buổi chiều tự mình đem đồ ăn qua chỗ của Đại tướng quân, Đại tướng quân sẽ đích thân ban thưởng sau.
Khương Ngôn Ý biết được doanh kỹ kia là mật thám thì thầm than một tiếng “Quá nguy hiểm“. Ngày làm việc cuối cùng của nàng ở đây cũng không được yên ổn.
Lúc này Khương Ngôn Ý vẫn còn chưa biết, so với chuyện không yên ổn sắp tới, chuyện vừa rồi cũng không tính là gì.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Trong đại trướng.
Lục Lâm Viễn nhìn Liêu Nam Vương đang ngồi phía trên, nhất thời trong đầu chỉ hiện ra mấy chữ “Kim tướng ngọc chất, hổ bộ long hành“.
Hung danh của Liêu Nam Vương ở trên triều đình như sấm bên tai, nhưng bởi vì hắn chưa tới hai mươi đã sung quân, còn bản thân mình vào triều muộn, nên trước đó Lục Lâm Viễn chưa từng gặp qua Phong Sóc.
Nghĩ đến kiếp trước vị này ở thời khắc Đại Tuyên sắp hủy diệt mà chỉ bằng sức mình giết chết đám chư hầu không dám vào cung, cuối cùng chịu vạn tiễn xuyên tim mà chết, Lục Lâm Viễn không khỏi tiếc hận.
Người này nếu như có thể sống lâu hơn một chút thì thiên hạ sẽ không phải rối loạn nhiều năm như vậy.
Có câu nói “Thiên tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc”, lúc Đại Tuyên đang bị kìm kẹp Hoàng đế còn rời kinh đô bỏ chạy, chỉ có vị Vương gia này tử chiến trước cửa cung.
Thứ hắn muốn bảo vệ không phải là biên giới mà chỉ là người trong cung kia thôi. Bí mật Thái hoàng thái phi bị điên kiếp trước Lục Lâm Viễn có nghe nói.
Thái hoàng thái phi tâm trí không ổn định, cứ nghĩ mình là tiên hoàng hậu nên thề phải cùng non sông này trầm luân, ở trong Từ An cung đóng cửa không ra.
Liêu Nam Vương Phong Sóc nghe vậy liền thủ trước cửa cung, giết đến mười dặm phố dài toàn là tử thi máu chảy thành sông.
Thời điểm hắn còn sống không ai có thể động vào một cọng tóc của Thái hoàng thái phi. Lúc hắn chết, cửa của Từ An cung mới bị phá...
Lục Lâm Viễn vẫn còn chìm trong hồi ức, Phong Sóc thấy hắn ta một lúc lâu không lên tiếng thì trầm giọng mở miệng: “Lục hiền chất.”
Tuy Phong Sóc cùng Lục Lâm Viễn chỉ cách nhau mấy tuổi nhưng khác bối phận, hắn cùng Lục Đại học sĩ vai vế ngang nhau nên Lục Lâm Viễn phải gọi hắn hai tiếng thúc thúc.
Lục Lâm Viễn lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay: “Vương gia.”
Hắn ta kiếp trước xem như sống thọ chết già, nào ngờ vừa nhắm mắt không phải đi xuống hoàng tuyền mà là quay lại thời niên thiếu, đang trên đường bị biếm đi Tây Châu.
Nhi nữ tình trường vây hắn ta cả một đời, sống lại một đời hắn ta ngược lại nghĩ thoáng hơn rất nhiều, trong lòng càng nhớ nhung quốc gia xã tắc này.
Chí ít ——
Liêu Nam Vương không nên tử chiến trước cửa cung, đất Tây Châu không nên trở thành vật trong túi Đột Quyết, thiên hạ Đại Tuyên cũng không cần máu chảy thành sông.
Thái hoàng thái phi có thể thuận lợi xuất cung là do hắn ta lợi dụng thế lực của Lục gia, mua chuộc cung nhân bên người Thái hậu, khuyến khích Thái hậu bức thiên tử đưa Thái hoàng thái phi xuất cung.
Lúc gần đến địa giới Tây Châu, hắn ta lo Đinh Gia thôn sẽ giống như kiếp trong bị tàn sát. Tất cả mầm tai vạ đều bắt nguồn từ nơi này...
Vì để tránh cho bi kịch phát sinh lần nữa, hắn ta tận lực cho tử sĩ ngầm thám thính động tĩnh gần Đinh Gia thôn, đợi lúc người Đột Quyết chuẩn bị tập kích thời dời tất cả dân làng đi cứu cả thôn.
“Hiền chất như thế nào biết được người Đột Quyết sẽ tập kích Đinh Gia thôn?”
Lục Lâm Viễn vội nói: “Hổ thẹn, là thị vệ bên người phát hiện dị thường, Lâm Viễn sợ thôn dân gặp nạn nên tự chủ trương mang bọn họ đi.”
Phong Sóc nhìn xem hắn ta như có điều suy nghĩ: “Hiền chất cứu ba trăm người của Đinh Gia chính là công lớn.”
Lục Lâm Viễn vội nói không dám nhận.
Đúng lúc này Trì Thanh bước vào doanh trướng, vì có người ngoài ở đây nên hắn ta vẫn rất quy củ hướng Phong Sóc chắp tay vái chào: “Vương gia.”
Sau đó mới quay sang Lục Lâm Viễn gật đầu thăm hỏi, Lục Lâm Viễn vội vàng đáp lễ lại.
Vị Trì quân sư này cũng không phải vật trong ao, có bản lĩnh, am hiểu nhất là bày binh bố trận. Kiếp trước sau khi Liêu Nam Vương tử chiến thì Trì Thanh tìm chủ tử mới chỉ vì muốn dựa vào bối cảnh của chủ tử mà báo thù cho Liêu Nam Vương, là một nghĩa sĩ.
Trì Thanh bị ánh mắt tiếc hận, tôn kính lại có chút sùng bái của Lục Lâm Viễn làm cho tâm run lẩy bẩy. Trong lòng tự nhủ cái vị công tử nhà họ Lục này không lẽ là bị dung mạo của mình thu phục rồi.
Nghĩ đến khả năng này, hắn ta lại lần nữa lễ phép hướng Lục Lâm Viễn nhẹ gật đầu.
Thần sắc Lục Lâm Viễn ẩn ẩn có chút kích động, tranh thủ thời gian thi lễ lại với hắn.
Trì Thanh: “...”
Hắn ta đi đến bên cạnh Phong Sóc bên cạnh, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Tên tiểu tử Lục gia này rốt cuộc bị gì thế?”
Làm sao nhìn giống một kẻ ngu vậy!
Phong Sóc không để ý hắn ta, hỏi: “Mật thám bắt tới chưa?”
Trì Thanh lúc này mới nhớ đến chính sự, kể lại đầu đuôi sự tình ở Hỏa Đầu doanh, lại hỏi: “Người có công đuổi bắt mật thám có muốn thưởng không?”
Phong Sóc liếc mắt nhìn hắn ta: “Thưởng.”
Trì Thanh tựa hồ đã sớm đoán được Phong Sóc sẽ trả lời như vậy, bày ra vẻ mặt hết sức ngứa đòn mà nói: “Ta để hai cái đầu bếp kia tự mình mang đồ ăn qua đây, lúc đó Vương gia có thể tự mình khao thưởng.”
Mấy chữ “Tự mình khao thưởng” này hắn ta nói đến ý vị thâm trường.
Lông mày Phong Sóc vô thức nhíu một cái, nhưng mà không kịp chờ hắn phát tác thì ngoài trướng đã có tiếng thông truyền, báo người của Hỏa Đầu doanh mang đồ ăn tới.