Trong đầu Khương Ngôn Ý hiện tại chỉ còn lạihai chữ: Tiêu rồi!
Doanh kỹ không được tự tiện rời đi quân doanh, bây giờ bị vị quân sư này bắt tận tay day tận mặt, không biết sẽ xử tội thế nào.
Nàng vô ý thức muốn chạy, nhưng lúc này nếu chạy chẳng phải là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao?
Khương Ngôn Ý chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Sóc sải bước đi đến trước mặt mình. ngôn tình sủng
Vị quân sư này luôn lạnh như băng, ăn nói có ý tứ, chỉ nhìn bộ dáng hắn đi tới lúc này thôi đã thấy áp lực cực lớn.
Phong Sóc quét mắt nhìn mặt bàn trống trơn, ánh mắt rơi trên giò heo nàng đang cầm.
Hắn nhéo nhéo lông mày, liếc nhìn Khương Ngôn Ý vì gặm tương giò mà môi dính một chút nước tương, lại nhìn cái dĩa trên bàn, trong dĩa còn một ít thịt vụn, màu sắc khá ngon.
Không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà hắn lấy ra một đôi đũa từ trong ống trúc, kẹp miếng thịt nhỏ từ cái dĩa kia, đưa lên miệng nuốt vào.
Giò heo kho nước tương được hầm đến mềm nát, vị đậm đà thuần hậu.
Phong Sóc tiếp tục thưởng thức dĩa thịt vụn nho nhỏ này, nét mặt tuy không có nhiều biến hóa nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Vị giác của hắn hoàn toàn khôi phục!
Phong Sóc nhìn chằm chằm tiểu trù nương dù có lau nhọ nồi cũng không thể che giấu nét mặt ngốc nghếch kia, ánh mắt ảm đạm không rõ.
Khương Ngôn Ý bị hành động càn rỡ của hắn dọa cho lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, lại ngửi được mùi rượu trên người Phong Sóc, còn tưởng hắn là uống say nên mượn rượu làm càn, muốn cầm tương giò đổi bàn khác.
Ai ngờ cái mông còn chưa dịch chuyển thì “Tửu quỷ” đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng.
Khương Ngôn Ý cho là hắn là muốn lấy tương giò, tranh thủ thời gian ném tương giò đưa cho hắn: “Cho ngươi cho ngươi!”
Phong Sóc: “... Ngồi xuống.”
Khí lạnh trên người hắn đột nhiên phát ra làm nàng không khỏi rùng mình một cái. Rõ ràng là ngồi trên ghế nhưng sao cảm giác dưới mông đang bị ghim vô số kim châm.
Ánh mắt Phong Sóc ám trầm nhìn chằm chằm Khương Ngôn Ý nửa ngày, trong lòng hắn có ngàn vạn nghi hoặc, nói: “Ngươi làm gì bản... ta rồi?”
Vì sao chỉ khi hắn ở gần nàng thì vị giác mới khôi phục?
Khương Ngôn Ý nghe hắn hỏi mà trong đầu hiện ra mấy dấu chấm hỏi lớn.
Tên này không lẽ bị cô nương mình thích từ chối, nên chạy tới nơi này mua say?
Xứng đáng a! Tên háo sắc cũng có ngày này!
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn ngượng ngùng nói: “Ngài nhận nhầm người rồi. Ta cũng không phải cô nương làm tổn thương tâm ngài...”
Cô nương? Tổn thương tâm hắn? Nàng đang nói cái gì thế?
Phong Sóc sắc mặt khó coi, khí tức quanh người càng lạnh hơn.
Khương Ngôn Ý chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, sợ hắn say rượu xúc động muốn bẻ gãy cổ mình, vội vàng đổi giọng: “Là ta là ta. Đều là ta sai, là ta trộm tâm của ngươi...”
Càng nói càng thái quá.
Phong Sóc đen mặt, gân xanh trên thái dương hằn lên: “Câm miệng!”
Khương Ngôn Ý trong nháy mắt ngậm miệng, cả người co lại thành một con chim cút.
Bởi vì Phong Sóc quát lên một tiếng nên không ít thực khách trong tửu lâu đều nhìn về bên này, lại khiếp sợ khí thế của hắn, không dám nhìn lâu, bất quá tiếng ăn cơm ồn ào cũng tự giác nhỏ xuống.
Thực khách bàn bên là một tiểu cô nương mập mạp, nàng ấy chỉ nghe được nửa câu sau của Khương Ngôn Ý, cả kinh tới mức làm thịt viên vừa gắp lên rơi xuống bàn, khiếp sợ mà lén lút dò xét hai người bọn họ.
Cư nhiên ở trước mặt mọi người công khai quan hệ nam-nam a!
Tiểu cô nương tự cho là mình đã khám phá ra một bí mật lớn. Tiểu lang quân tuấn tú kia sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, dọa cho nàng ấy đồ ăn cũng không dám ăn, vội vã tính tiền rời đi.
Tiểu nhị loay hoay chân không chạm đất lúc này mới phát hiện Phong Sóc đã đi xuống lầu, vội vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cầm theo ấm trà tiến lên hỏi: “Vị gia này, để ta châm thêm trà cho ngài.”
Phong Sóc nguyên bản bởi vì chuyện của mẫu phi mà lòng sinh phiền muộn, vừa bị Khương Ngôn Ý nói như vậy, ngược lại tức tới mức đem tâm trạng u ám lúc nãy đánh tan, không còn tâm tư uống rượu.
Hắn bưng lên chén trà tiểu nhị vừa rót, thưởng thức vị đắng ngọt của trà.
Tiểu nhị cười rạng rỡ hỏi: “Gia muốn ăn chút gì không?”
Phong Sóc không có gì muốn ăn, thoáng nhìn giò heo bóng loáng trên tay Khương Ngôn Ý, thuận miệng nói: “Tương giò giống vậy.”
Tiểu nhị đáp ứng liền chạy tới phòng bếp truyền lời.
Khương Ngôn Ý phát hiện hắn nói chuyện bình thường, chắc là đã tỉnh rượu.
Nàng hiện tại vô cùng hối hận vì đã tiến vào tửu lâu này, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà tim cứ như đang ngồi cáp treo, tương giò trong tay cũng không còn ngon như cũ.
Nàng đem tương giò đã gặm thả lại trong dĩa, dùng khăn lụa tửu lâu chuyên chuẩn bị cho khách lau tay, cầm lên bao lớn bao nhỏ chuẩn bị chuồn đi: “Ta ăn xong rồi, ngài cứ tự nhiên...”
Phong Sóc liếc nàng một cái, không có ý tứ muốn để nàng đi: “Sao ngươi ra được quân doanh?”
Không đợi Khương Ngôn Ý trả lời, lại nói: “Đầu bếp Hỏa Đầu doanh nói ngươi bị bệnh nên xin nghỉ.”
Khương Ngôn Ý: “...”
Tiêu rồi!
Hỏi công khai như vậy là ngầm uy hiếp đúng không? Đã nói tới mức này sao nàng còn dám đi!
Người này mới lúc nãy còn say mà giờ sao giờ thanh tỉnh nhanh vậy!
Khương Ngôn Ý trong lòng không ngừng kêu khổ, cái mông nâng lên một nửa lại đặt xuống trên ghế đẩu.
Sợ liên lụy đầu bếp Lý cùng Triệu Đầu Nhi nên nàng nói: “Là ta gan to bằng trời, lừa gạt Lý sư phó, nói mình trời lạnh không có đủ y phục để mặc nên muốn ra ngoài mua hai bộ y phục.”
Phong Sóc nhìn mấy bao đồ bên cạnh nàng, vì cột không chặt nên vẫn lộ ra một góc vải vóc, thật sự là y phục.
Nhưng chỉ vì một bộ y phục mà lừa gạt ra doanh là không đáng, hắn hỏi tiếp: “Mục đích thật sự ra doanh là gì?”
Khương Ngôn Ý lúc này trên mặt lộ ra mấy phần buồn bã vừa đúng: “Ta muốn đi tìm vị hôn phu của mình.”
Nàng lúc giả tạo hộ tịch có nói mình tới Tây Châu là vì muốn tìm vị hôn phu từ bé, sau mới vô tình bị bắt vào quân doanh. Hiện tại đem cái cớ này kéo ra là vừa khéo.
Nghe được ba chữ “vị hôn phu”, tay bưng trà của Phong Sóc dừng lại một chút.
“Gia, tương giò của ngài có rồi!” Tiểu nhị ân cần mang thức ăn lên.
Dĩa tương giò mới ra lò màu sắc đỏ sáng, hương thơm mê người, nhưng lúc này Phong Sóc không còn tâm trạng ăn uống nữa.
Lúc trước hắn điều tra thân phận của Khương Ngôn Ý, tự nhiên cũng biết chuyện nàng đi tìm vị hôn phu từ miệng tiểu đầu mục.
Giọng điệu đột nhiên ác liệt đứng lên: “Cho dù tìm được, ngươi có thể lấy thân phận doanh kỹ mà gả cho hắn sao? Coi như tìm được, hắn sẽ muốn ngươi sao?”
Khương Ngôn Ý không phát giác giọng điệu hắn là lạ, chỉ cảm thấy người này miệng thật xấu. Nếu thật sự nàng tới đây tìm hôn phu, lời kia chẳng khác nào giày xéo tim nàng. Dù sao trên đời này có bao nhiêu nam nhân chấp nhận chuyện chính thê từng là doanh kỹ chứ?
Nếu đối phương muốn thấy mình khổ sở thì cứ thuận theo ý hắn đi.
Khương Ngôn Ý giả trang một bộ thất hồn lạc phách, đôi mắt thu thủy giờ như phủ thêm một tầng sương mù mông lung, giống như một giây sau liền muốn rơi lệ.
Phong Sóc nhìn nàng như vậy trong lòng càng buồn bực hơn.
Hết lần này tới lần khác đối phương nhìn hắn mà mắt lã chã muốn khóc, hốc mắt hồng hồng như con thỏ yếu ớt.
Phong Sóc trong lòng tự nhủ bộ dáng này giống như là hắn khi phụ nàng vậy.
Chẳng biết tại sao nhìn nàng mặt muốn khóc mà cố nén, Phong Sóc đột nhiên lại nhớ tới cảnh tượng nàng xiêm y không chỉnh tề dưới trăng đêm đó.
Hắn đột nhiên muốn biết, lúc nàng ở trên giường có phải là cũng là bộ yếu ớt muốn khóc như thế này... Hoặc là sẽ khóc thành tiếng, đôi mắt sương mù mông lung đáng thương nhìn hắn.
Phong Sóc bị ý nghĩ của mình dọa đến, tranh thủ thời gian dời đi ánh mắt, nâng chung trà lên uống một hớp sạch sẽ.
Khương Ngôn Ý nửa điểm cũng không phát hiện ánh mắt kì lạ của hắn: “Mong quân sư phát thiện tâm, đừng tố giác ta.”
Phong Sóc không trực tiếp đáp ứng, chỉ hỏi: “Ngươi tìm được hắn chưa?”
“Chưa tìm ra, có điều sáng nay thấy bố cáo ở cửa thành. Nghe nói Đại tướng quân nhân đức muốn thả doanh kỹ không có tội tịch về nhà. Ta định thuê một cửa hàng bên cạnh phủ Đô Hộ mở tiệm ăn kiếm tiền, lại từ từ tìm hắn.”
Nghe Khương Ngôn Ý dự định mở quán ăn nhỏ ngay bên cạnh phủ Đô Hộ, mắt Phong Sóc không khỏi có chút sáng lên.
Nhưng nghe đến nửa câu sau, nàng nói còn muốn tìm vị hôn phu, trong lòng Phong Sóc lại tăng thêm mấy phần phiền muộn.
Hắn đang muốn nói cái gì thì Khương Ngôn Ý lại đột nhiên nói: “Lúc đầu ta lo mình chỉ là một nữ tử yếu ớt nên không dám mở quán, ó điều nghe nói phủ Đại tướng quân cũng nằm trên đường cái phủ Đô Hộ. Người khác đều nói ngài ấy uy vũ bất phàm, yêu dân như con, cường đạo không dám ở nơi này tác quái nên ta mới muốn chuyển tới đó.”
Trong lòng Phong Sóc vốn có chút phiền muộn, nhưng nghe Khương Ngôn Ý không ngừng tán dương mình, nếp nhăn giữa lông mày không khỏi giãn ra mấy phần. Nhìn đến dĩa tương giò trên bàn lại thấy thơm hơn lúc nãy.
Hắn nói: “Nói tiếp.”
“Cho nên quân sư ngài bình thường ờ bên cạnh Đại tướng quân, chắc hẳn cũng là người thấu tình đạt lý, thương cảm cho dân lành. Lần này ngài coi như chưa từng nhìn thấy ta ra doanh... được không?”
Phong Sóc không trả lời, ánh mắt có chút thản nhiên.
Trong lúc Khương Ngôn Ý trông mong mà nhìn chăm chú, hắn chỉ lo ăn tương giò trên bàn, còn có vẻ rất hài lòng.
“Quân sư?”
Khương Ngôn Ý đang muốn nói thêm thì Phong Sóc lại đột nhiên nói: “Tiểu nhị, tính tiền!”
Tiểu nhị bận bịu chạy tới, Phong Sóc không đợi hắn ta nói giá đã đặt xuống một thỏi bạc, nói: “Tính tiền chung luôn.”
Một thỏi bạc là mười lượng, trả tiền xong phần dư ra còn rất nhiều, tiểu nhị vô cùng kinh hỉ lại tuôn ra một trận nịnh nọt.
Phong Sóc bước như bay đi ra khỏi tửu lâu, mặc cho Khương Ngôn Ý ở phía sau gọi cũng không thèm làm đáp lại.
Khương Ngôn Ý mặt nhăn thành một cái bánh bao, cũng không hiểu ý tứ của hắn.
Nàng mang theo bao lớn bao nhỏ đuổi theo nhưng chỉ thấy bóng lưng Phong Sóc cưỡi ngựa đi xa rồi.
Khương Ngôn Ý đứng tại chỗ sững sờ trong chốc lát: “Tiền cơm còn thanh toán giúp ta, chắc là đồng ý sẽ không tố giác rồi.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Khương Ngôn Ý bắt một cỗ xe la chạy tới chỗ tụ họp với nhóm Triệu Đầu Nhi, nơm nớp lo sợ cùng mọi người trở về đại doanh Tây Châu. Lúc về phát hiện hết thảy đều bình thường, lúc này mới đem trái tim treo lên thả lại trong bụng.
Nhóm doanh kỹ lúc này đang vào giờ nghỉ trưa, có điều các nàng không ngủ nổi. Hôm nay có lệnh ban xuống, mấy nữ tử nhà lành sẽ được thả ra rời khỏi đại doanh, làm bao nhiêu người khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Mấy người có quan hệ tốt liền vây lại một chỗ an ủi các nàng.
Càng nhiều hơn là mấy nữ nhân xui xẻo chịu tội tịch, bây giờ Hỏa Đầu doanh đang tuyển thêm phụ bếp nên các nàng rất nhanh sẽ bị đưa đi chỗ khác.
Thu Quỳ được tặng bộ đồ mới rất vui vẻ, có điều lại thương cảm: “Hoa Hoa, ngươi có thể rời đi nơi này ta thật cao hứng, nhưng lại không nỡ xa ngươi. Hạt dẻ rang đường ngươi làm rất ngon, hương vị bánh kẹp thịt rất giống nương ta làm...”
Buổi sáng Khương Ngôn Ý không ở quân doanh nên không biết doanh kỹ có tội tịch bị phán thế nào, hỏi: “Bên trên có nói sẽ mang các ngươi đi nơi nào không?”
Thu Quỳ là người chất phác, còn chưa kịp trả lời, Xuân Hương ở giường đối diện đã âm dương quái khí cười lên, tiếng nói cực kỳ bén nhọn: “Chúng ta bị đem đưa tới hoán sa làm khổ dịch, không so được với Khương Đại trù ngài.”
Nghe vậy, Khương Ngôn Ý liếc qua Xuân Hương, nói: “Ngươi bị như vậy mà vẫn không quên tìm phiền toái cho mình a!”
“Ngươi...”
Xuân Hương bị Khương Ngôn Ý chỉ có thể im lặn. Khương Ngôn Ý bây giờ xưa đâu bằng nay, nàng ta không còn Lưu Thành làm chỗ dựa nên không dám trêu chọc Khương Ngôn Ý nữa.
“Hoa Hoa, không có việc gì. Làm khổ dịch dù sao cũng tốt hơn là làm doanh kỹ. Về sau nếu ngươi có thể tới thăm thì mang cho ta một ít bánh kẹp mai thái khâu nhục là tốt rồi.”
Ánh mắt Thu Quỳ có chút ảm đạm, nàng ấy bị cữu mẫu bán vào thanh lâu, sau lại bị đưa vào đây làm doanh kỹ, sớm đã đối với tự do không còn bất cứ hy vọng nào.
Khương Ngôn Ý thấy thế trong lòng có chút phiền muộn, nhưng cũng không biết có thể giúp gì cho nàng ấy.
Lúc này thanh âm mỉa mai của Xuân Hương lại lần nữa truyền đến: “Ngươi biết là tốt rồi, đừng mơ tưởng ôm đùi ai kia liền có thể giống người ta. Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ có thể ở lại cái nơi rách nát này giống ta mà thôi. Trừ phi có người nguyện ý mua ngươi làm nô bộc, bất quá nhà đàng hoàng ai sẽ mua một doanh kỹ chứ.”
Xuân Hương không dám trêu chọc Khương Ngôn Ý nên chỉ có thể nói móc Thu Quỳ. Dù sao chỉ là một đứa ngốc, bị người mắng cũng không biết cãi lại.
Thu Quỳ nghe xong lời của Xuân Hương thì ánh mắt không còn tia sáng, tay cũng vô thức siết chặt góc áo, im lặng cúi đầu.
Khương Ngôn Ý lúc này nghe không nổi nữa, nàng xoay người trừng Xuân Hương một cái. Sau đó cất bước tới giường của Xuân Hương.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Xuân Hương cùng Thu Quỳ, Khương Ngôn Ý duỗi tay hung hăng mà bấm vào cái mông da tróc thịt bong của nàng ta.
“Á!!!!!!”
Xuân Hương ré lên như tiếng giết heo, mặt mày trắng bệch, từng tia từng tia mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra.
“Không trị ngươi ngươi liền cho rằng mọi người sợ ngươi đúng không?”
Khương Ngôn Ý từ trên cao nhìn xuống Xuân Hương đang đau đớn lăn lộn, nàng ta cũng không dám nói gì, bờ môi run rẩy không còn vẻ ngang ngược càn rỡ lúc trước.
Khương Ngôn Ý lại giả bộ giơ tay lên, lập tức đem nàng ta giật mình cầu xin: “Ta không dám, ta không dám nữa.”
______________
Trong đại trướng.
Trì Thanh liếc nhìn Phong Sóc ném cho hắn ta một cái danh sách, là tên của nhưng doanh kỹ có thể thả ra.
Lúc phát hiện cái tên “Khương Hoa” cũng xuất hiện ở trong danh sách thì không khỏi hỏi: “Vương gia, không phải ngài nói sẽ lấy lý do chưa xác minh thân phận nên tạm thời giam Khương Hoa này trong quân doanh hay sao?”
Phong Sóc từ trong một đống trong công văn ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ừ, bản vương đổi chủ ý.”
Trì Thanh mê mang: “Ngài không phải nói nàng rất có khả năng là mật thám sao? Lỡ nàng chạy thì sao bây giờ?”
Phong Sóc khóe miệng vểnh lên: “Không sao, từ giờ nàng sẽ ở ngay dưới mí mắt của bản vương.”
Trì Thanh trực giác có gì đó mờ ám, nhưng chưa kịp hỏi thì Hình Nghiêu từ ngoài vội vàng tiến đến: “Chủ tử, trinh sát đến báo Đinh Gia thôn xảy ra vấn đề!”