Tiểu Trượng Phu

Chương 21: Chương 21




Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Tuyết Lâm

“Tuyết sắp rơi rồi, ngươi có thấy lạnh hay không?”

Tuy rằng nhìn qua bệnh tình của y đã trông khá lên nhiều, nhưng bên trong hẳn là còn rất yếu, Thích Đại Dũng chà sát hai tay, thấy y cứ đứng trước cửa sổ đã lâu như vậy, lại bắt đầu thấy lo lắng.

“Ta nói….ngươi làm nam nhân như thế nào lại cổ hủ lắm chuyện như ông cụ non thế hả, cứ sợ bóng sợ gió thế này thì làm thế nào mà có cô nương nào chịu thích ngươi cho đây? Nam tử hán đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa lấy công danh làm trọng, phải đi thay đổi cuộc đời mình, ngươi cứ luôn ở trong nhà làm mấy công việc của mấy bà nội trợ thế này, sẽ khiến người khác coi thường ngươi mà thôi.”

Nghe thấy Thích Đại Dũng chốc chốc lại hỏi han quan tâm mình, lại thấy hắn vội vã cầm y phục tới cho y, Liễu Dật Hiên nhịn không được nói thẳng ra luôn cảm xúc của mình đối với hắn như thế nào, nhưng sau khi nói ra thì lại cảm thấy hối hận, hắn cũng là có ý tốt mới tự dưng lại đi chăm sóc người khác tận tình như thế này, chỉ là không hiểu sao lại lằm mồm như vậy!

“Chuyện đó…..Ta cũng biết đại trượng phu là phải đi làm chuyện đại sự…. chỉ là dù sao khi đói bụng cũng phải nấu cơm ăn mà.”

Thích Đại Dũng vô tội nhìn về phía Liễu Dật Hiên, đột nhiên lại giảng cho mình một tràng đạo lý lớn lao đến như vậy, tuy hắn cảm thấy được tên Liễu Khương Quân này nói vậy cũng đúng, chỉ là hắn quen sống có một mình, một người trước tiên cần phải biết chăm sóc cho chính bản thân mình trước đã, phải tự mình lo lắng giải quyết vấn đề tự lực cánh sinh đâu có gì sai?

“…..”

Dường như những gì hắn nói cũng có chút đạo lý, trước mắt trong căn nhà này chỉ có hai đại nam nhân là mình và hắn, hắn không động tay động chân làm mấy việc nội trợ này, chẳng lẽ lại bắt y phải động tay nấu ăn giặt giũ?

Liễu Dật Hiên giật mình, cảm thấy được lời của hắn nói tuy rằng không hợp với đại nghĩa cho lắm, nhưng lại phi thường thực dụng, liền cảm thấy hắn giống hệt như bề ngoài giản dị của mình vậy, lập tức không buồn khuyên bảo hắn nữa, quay đầu nhìn về phía cổng thôn, cũng không tùy thời mà mà bày ra bộ dạng khó chịu.

Theo hướng này của y mà nhìn ra, vừa đúng lúc nhìn thấy một tiểu đội quân Liêu đang nhanh chóng chia thành các toán quân nhỏ, dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn hai người một nhóm đang từ từ tiến vào từng nhà dân một để kiểm tra, chẳng lẽ tên Gia Luật Hồng Cơ độc ác đó trong lòng nghi ngờ mình vẫn chưa chết hay sao, nên liền phái một lượng lớn binh sĩ dọc theo con sông để điều tra, cuối cùng cũng đã tìm tới nơi này?

Nghĩ đến người kia thủ đoạn độc ác, sắc mặt của Liễu Dật Hiên liền trắng bệch một màu.

“Ngươi làm sao vậy?”

Lo lắng mà đi lại gần, Thích Đại Dũng để ý thấy sắc mặt của y đột nhiên trở nên tái nhợt.

“Chờ lát nữa có người tới lục soát nhà…..Giúp… giúp ta, đừng để ta bị bọn chúng bắt…”

Bây giờ muốn chạy trốn e rằng đã không còn kịp rồi, khóe mắt trông thấy hai tên lính Liêu ở dưới sự chỉ dẫn của trưởng thôn mà đi về hướng này, sắc mặt Liễu Dật hiên trắng bệch, thấp giọng ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Tuy biết là cách này cũng không phải là cách cứu mạng tốt nhất, nhưng ở trong hoàn cảnh bất khả thi không kế sách gì như thế này, chỉ có thể tạm thời tin tưởng vào hắn mà thôi. Liễu Dật Hiên trong lòng cầu nguyện là người này không cần quá thật thà mà làm lộ ra thân phận của y thì quá tốt rồi. (tuyetlam.wordpress.com)

“A?”

Chẳng lẽ nam nhân này chính là tội phạm quan trọng cần phải truy bắt?

Thích Đại Dũng biến sắc, nhưng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của y trong lòng lại dâng lên máu anh hùng, trong lòng ám chỉ dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định không để y phải chịu bất cứ một thương tổn nào.

Đang nghe thấy có tiếng bước chân tới gần liền nhanh chân nhanh tay đem Liễu Dật Hiên ôm lên giường, một mặt thì nhét mặt y vào trong chăn, một mặt thì lập tức làm tóc y rối loạn để che nốt một nửa bên mặt còn lại.

Hai tên lính Liêu đẩy cửa xông vào, theo đằng sau là trưởng thôn đang nhỏ giọng ngoắc tay đem hắn gọi ra một bên, nói cho hắn biết đừng nên hoảng hốt, những người này cùng lắm chỉ là phụng mệnh lệnh của tam vương gia đi bắt người mà thôi.

Khi nói chuyện hai tên lính kia không thèm coi ai ra gì đem hết mọi thứ xung quanh lật tung cả lên, nhìn thấy vật gì đáng giá thì nhanh tay nhét ngay vào túi mình, nhưng mà nhà này hiển hiên là có quá ít đồ để cho chúng có thể vơ vét, tên binh sĩ thứ nhất cảm thấy không hài lòng mà phì ra một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.