Tiểu Trượng Phu

Chương 29: Chương 29




Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ

Ánh trăng chiếu lên bóng lưng hắn, một thân bạch y thanh sạch không nhiễm chút bụi trần nào như càng muốn tôn lên vẻ cao quý của hắn, lọn tóc mai phất phới trong gió làm hai hàng lông mày thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện, vẽ lên trên gương mặt nghiêm túc của hắn vẻ trầm lãnh, cương nghị, và cả vô tình.

Con mắt lạnh lùng quan sát một màn giết người vừa mới diễn ra ở trong động, người nọ vừa tới thế nhưng lại bất động thanh sắc, chỉ lặng lặng đứng ở cửa sơn động, chờ đợi vị mỹ nhân tà mị kia đúng lúc giơ tay quyết định sự sống chết của một người khác mới phát hiện ra mình.

Ánh trăng chiếu ngay ngoài động, Liễu Dật Hiên bị Thích Đại Dũng không có chừng mực liếm hôn đến mức vừa thẹn lại vừa giận, tim đập mạnh như tiếng trống, nhưng lại không dám làm ra những hành động mạnh bạo cũng như kêu thật to lên. Đột nhiên thấy tên kia đang hoảng sợ, vốn đang muốn nắm chặt tay lại thì cả người nhất thời đông cứng lại.

Người cao lớn vừa mới tới kia dù có hóa thành tro y cũng nhận ra được, đó không phải là quận chủ U Châu cương trực công chính liêm minh, chấp pháp nghiêm minh, lãnh khốc vô tình nổi tiếng khắp thiên hạ, đại ca thân thiết Liễu Thanh Vân của y đây sao?

Chẳng lẽ người mà tên tam vương tử Gia Luật xinh đẹp nhưng ác độc kia hẹn hò chính là huynh ấy hay sao?

“Ngươi đã đến rồi sao?”

Đã đợi một lúc mới thấy người tới, tiếu ý ở trong mắt Gia Luật Hồng Cơ trong nháy mắt bùng nổ rực rỡ như pháo hoa vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt của người kia rõ ràng đã nhìn thấy hành động vừa rồi của mình mà khinh thường, chút vui mừng từ nội tâm kia trong phút chốc liền tiêu thất mất, dừng việc mặc y phục lên người lại, cứ để nửa thân trần trụi như vậy mà đi đến trước mắt kẻ đó.

“Ngươi hẹn riêng ta ra đây là có mục đích gì? Ngươi rốt cuộc là đã đem nhị đệ của ta đem nhốt ở nơi nào? Ta dò là tin tức thì biết được tin cuối cùng của y là đã bị rơi vào trong tay ngươi.”

Đối mặt với một mỹ nhân như vậy mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, Liễu Thanh Vân âm trầm nói ra những lời đó, khiến cho xuân ý ấm áp dạt dào ở trong động lúc này hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Kiệt có khỏe không? Đã lâu rồi không được gặp nó rồi đó, hắn là phải cao lắm đây?”

Giống như là không nghe thấy được sự lạnh lùng cùng kinh thường của hắn, Gia Luật Hồng Cơ cắn môi, ân cần hỏi thăm đến vị tri kỷ mà mình đã từng có mấy tháng trời sống chung.

“Ngươi không xứng nhắc đến nó.”

Liễu Thanh Vân nghe được là gã đang muốn nhắc tới đứa con sáu tuổi của mình, trong mắt liền hiện lên sự cảnh giác.

“Ngươi sợ cái gì chứ? Sợ ta sẽ hạ độc hại nó sao? Nó so với ngươi đáng yêu hơn nhiều mà, ta thật muốn chính bản thân mình bắt nó để đem về nuôi, để rồi nhìn xem về sau có nuôi dưỡng được một bộ dạng giống ngươi như đúc hay không, nhưng dù sao nó cũng là một hài tử đáng yêu dễ thương hơn ngươi gấp trăm nghìn lần.”

Giống như không thấy được sự lạnh lùng của người khác, Gia Luật Hồng Cơ vẫn mỉm cười uyển chuyển.

“….”

Phát hiện da mặt kẻ này dày không ai bằng, Liễu Thanh Vân không buồn trả lời gã.

“Nếu không phải dùng đệ đệ của ngươi để làm cái cớ thì ngươi có phải vĩnh viễn cũng sẽ không tới gặp ta hay không?”

Gia Luật Hồng Cơ lại không để ý tới sự lạnh lùng của hắn, cho dù không ai trả lời mình, gã vẫn một mình tự quyết định.

“Mười năm trước lẽ ra ta không nên cứu ngươi.”

Nhìn thấy hắn không nói một lời nào, rõ ràng là không đem gương mặt xinh đẹp của mình đang tới gần để vào mắt mà, đành dùng hô hấp ấm áp của mình để dụ dỗ người khác, Liễu Thanh Vân lui về phía sau mấy bước, thanh âm lạnh lùng nói.

“Có ai kêu ngươi thích lo chuyện bao đồng đâu?”

Tiếu ý trên mặt Gia Luật Hồng Cơ luôn luôn hiện hữu trong nháy mắt liền trắng bệch, gã rất trân trọng chuỗi ký ức quý giá này, là vì nam nhân này mà mình hoàn toàn không thèm điếm xỉa gì tới sự sống chết của bản thân.

“Nói, ngươi rốt cuộc đã đem Dật Hiên giấu ở chỗ nào rồi?”

Ánh mắt lạnh lùng, Liễu Thanh Vân không để ý tới chuyện gã nói đông nói tây, chỉ lập tức muốn bức gã nói đáp an mà bản thân mong muốn.

“Ta giết hắn rồi. Không chỉ có vậy ….. không chỉ có mỗi hắn đâu, mà nương tử của ngươi ba năm trước cũng là do ta giết, loại nữ nhân không biết xấu hổ đó ta vừa thấy đã không thấy vừa mắt rồi, đáp án như vậy ngươi có hài lòng không?”

“Ngươi …”

Tuy rằng biết rõ là gã đang muốn chọc tức mình, chỉ là vừa nghe thấy gã nhắc đến thê tử của mình, đó vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng mình, Liễu Thanh Vân từ trước đến nay vốn hỉ nộ ái ố cũng không bộc lộ ra trên mặt cuối cùng cũng đã thay đổi.

Duỗi tay chế ngự trên chiếc cổ mảnh khánh của gã, lạnh lùng nói: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết nhị đệ của ta ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.