Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ
Khi hắn tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng có ánh đèn như hạt đậu.
Ánh nến lan tỏa, chiếu lên chiếc bóng dài của một thân ảnh khác trong phòng. Thích Đại Dũng quay đầu lại, thấy ra là bóng dáng của Liễu Dật Hiên, y ngồi ở bên giường của hắn, nhấc mắt nhìn lên trên bàn thấy bày toàn ra những món ăn thượng hạng, bên cạnh còn có một vò rượu ngon lâu năm nữa. Không khí ngưng trọng trong phòng làm tim hắn đập nhanh, bộ dạng Liễu Dật Hiên lúc này, làm hắn cảm thấy chuyện của y sắp nói thế nào cũng giống như là đang muốn đem chuyện làm hắn phải sầu muộn mấy hôm nay thành sự thật vậy.
Tự cười chế giễu, mặc kệ là mình đã cố trốn tránh đến mức này, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật, Thích Đại Dũng kéo thân hình đau đớn mệt mỏi của mình dậy, cảm thấy được hắn có động tĩnh, Liễu Dật Hiên liền quay đầu, ánh mắt luôn luôn trong suốt bởi vì rượu mà có chút mơ màng, nhưng lại có thêm vui mừng.
Nhìn thấy hắn ngồi dậy, y mỉn cười nói:” Hôm nay ngươi không có nấu đồ cho ta ăn?”
“Lúc ta đưa qua, ngươi hãy còn đang ngủ.”
Thích Đại Dũng cũng mỉn cười, đột nhiên phát hiện sau khi uống xong một chén rượu, cũng không quá khó để nói ra một lời nói dối.
“Nhưng mà lúc ta mang rượu qua đây cho ngươi, ngươi vẫn còn đang ngủ mà.”
Cười trừ rồi lại thêm cho hắn một chén nữa, Liễu Dật Hiên nâng chén cạn với hắn một cái, chính bản thân mình cũng ngửa đầu uống hết vào, có phải là Liễu đại tướng quân không có can đảm để đêm nay nói ra những lời cần nói hay không? Mà cần phải mượn rượu mới có can đảm mới có thể nói ra được?
Thích Đại Dũng nhìn nụ cười tịch liêu của y,như có như không hiểu được chuyện gì đó.
Liễu Dật Hiên nhìn thấy hắn trầm mặc, cũng nửa có nửa không đoán ra.
Hai người đều có nhiều điều muốn nói chất chứa trong lòng, nhưng lại không thể nào nói ra thành lời, không thể nào dứt khoát được, đành phải liều mạng kính rượu nhau, ngửa đầu uống cạn cho trôi đi những phiền muộn đau đầu kia đi.
Cho nên khi hắn say, y cũng say.
Lúc y say có đọc bài thơ “Lương Châu Từ” của cao nhân Vương Hàn, người đời Đường:
“Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng bồi.
Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu,
Cổ lai chính chiến kỷ nhân hồi”
Một đại trượng phu anh hùng dõng dạc xuất hiện.
Khi hắn say chỉ biết lẩm nhẩm mấy bài dân ca ở quê: “Ngàn dặm xa xôi, ngàn dặm xa xôi, ánh trăng trên trời chiếu sáng soi trên mặt đất, giống như là tình cảm của ca ca đối với muội muội vậy à nha? Như nguyệt lão đã tỏ tường, muốn đem trăng tỏ tới nói cùng với người tri âm, hôm nay đi, bán nhà bán đất, ngươi cưới muội muội rồi ngày ngày cùng nhau ngắm trăng mà không hề thấy chán…”
Bộ dạng phục tùng uyển chuyển, tiểu trượng phu tình ý đậm sâu.
Chỉ tiếc là mặc dù hắn đã bán nhà bán đất nhưng tim hắn vẫn cứ mãi vĩnh viễn đặt tại vầng trăng sáng trên cao kia.
Hồ ngôn loạn ngữ trong lúc uống say, Liễu Dật Hiên cũng say lờ đờ cầm lấy tay của hắn mà nói: “Ngươi cần phải ra đi, nếu ngươi không đi …. sẽ rất phiền phức, úc.”
Ngửa đầu lần nữa uống cạn rượu trong chén, Thích Đại Dũng cười to hỏi lại y: “Ta có thể không đi được không?”
Liễu Dật Hiên uống nhiều đến mức tính giống như một hài tử sau khi tự hỏi trong chốc lát, nghiêm túc trả lời hắn: “Không được”
“Vậy ngươi ở lại có được không?”
“Không…”
Không đợi từ miệng y nói ra câu cự tuyệt, Thích Đại Dũng đã cầm tay người kia đưa lên mặt mình, hắn rõ ràng là đang cười nhưng lại có cảm giác như đang khóc vậy, hắn thì thầm: “Ít nhất đêm nay xin ngươi ở lại….”
Liễu Dật Hiên vì lại một lần nữa đụng chạm mà hạ thân vừa mới tiếp xúc liền nhẹ nhàng có phản ứng, cảm thấy rất nóng, hai thân ảnh nhanh chóng giao triền thoát y phục giúp cho nhau, cùng nhau ngã lên giường. Là hắn đẩy y ngã, hay y đẩy hắn ngã, giờ phút này không ai có thể biết được cả?
Đầu lưỡi mang theo mùi rượu dây dưa cùng với nhau, thẳng đến khi cả hai vì hô hấp không thông mới buông nhau ra để thêm dưỡng khí.
Thích Đại Dũng gắt gao ôm lấy y, hắn sợ khi hắn nhắm mắt lại sẽ mất đi thân ảnh của y, sau khi hôn đến thiên hôi địa ám trên cơ thể của y, người đang nằm dưới thân kia bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng mà người đỏ cả lên.
“Chậm…..Chậm đã…..”
Hắn cuồng loạn hôn lên người y, di chuyển hai chân đã bị ngăn chặn của y ra, thắt lưng cũng không ngừng mà đong đưa, mặt tựa như đang nhẹ nhàng nức nở trên tay mình.
“Giang Quân…”
Ngay cả tên thật y cũng không thèm nói cho mình biết, thế nhưng y thật sự là thần vũ đại tướng quân hô mưa gọi gió đó sao?
Thích Đại Dũng thở dài, hôn thật sâu lên đôi môi tiêm diễm của y, lần đầu đem quyền chủ động nắm chặt ở trong tay, vừa nhẹ nhàng vỗ về ngọc hành đang đứng thẳng của y, vừa hôn lên khắp cơ thể của y, nhằm giảm bắt cảm giác khẩn trương của y.