Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ
Nhắm nhìn mười hai gương mặt quen thuộc với mình đang tươi cười kia, Liễu Dật Hiên đành phải đem sự khó chịu nuốt xuống bụng, làm bộ vẫn như bình thường hiên ngang đi về phía trước, tay trái đem mã tiên giao cho Lý Triêu, tay phải đem chiến mã giao cho Lưu Vân, bị vây kín đưa vào trong lều lớn, đón nhận sự chào đón, hoan nghênh rầm rộ của các tướng sĩ.
“Ai da, Liễu tướng quân, ty chức bất tài, sớm đã được nghe uy danh của thần vũ đại tướng quân như sấm bên tai, hôm nay mới có diễm phúc trong thấy uy nhan, quả nhiên là…”
Từ trong lều xuất hiện một nam nhân với chòm râu ngắn trên mặt đang cười to đi ra, nếu không chú ý tới thân hình béo mập cùng cái bụng mỡ nục nịch, thì cũng có thể tạm coi hắn là một nam tử hán đầy phong độ.
Tên Lữ Nhật Nguyên này vốn là con cháu của Uy viễn tướng quân triều trước, hắn kế thừa tước vị của cha mình, mới được bổ nhiệm vào vị trí trung tướng còn trống này, đối với những người phải vào sinh ra tử gian khổ trên chiến trường mà nói, loại ăn không ngồi rồi, ngậm thìa vàng trong miệng ngay từ lúc sinh ra, không có công lao gì mà có thể trở thành cấp trên của họ, họ không phục. Khi nghe nói tới việc người Liêu có trong tay ám khí kịch độc có thể hạ gục cả một con voi, hắn đã sợ xanh mặt, trốn biệt ở trong này, suốt ngày chỉ biết ru rú ở đây để được an toàn, tránh khỏi việc phải ra chiến trường nguy hiểm.
Hôm đó hắn đang mải ngủ trưa, thì bị tiếng reo hò vang như sấm từ bên ngoài truyền vào đánh thức, nghe được thân tín thông báo là Thần vũ đại tướng quân, người trước đó không lâu bị đồn đại là mất tích rồi tử trận đã quay về doanh trại, nghe thấy vậy hắn liền biết ngày mình có thể quay về triều sẽ không còn xa nữa, liền lập tức chạy ra đón, không tiếc lời lấy lòng vị tướng quân có vô vàn chiến công hiển hách này, chỉ là khi nhìn thấy dung mạo của vị tướng quân này so với nữ nhân còn tuyệt mỹ hơn, thì không khỏi sửng sốt, nói được một nửa thì đã quên mất những lời phải nói tiếp theo.
“Triệu Giáp, Khổng Ất, các ngươi trước tiên đem hai mươi nhân mã tới trước doanh trại thám thính, Tiễn Ngũ, Tôn Lục, các ngươi đem theo một đội nhân mã khác vòng ra sau núi tra xét rất rõ địa hình, sau hai canh giờ đem bản đồ toàn bộ nơi này trình lên cho ta.”
Liễu Dật Hiên thấy hắn cũng không thèm để vào mắt, trong lòng thì thấy chán ghét, đáp qua loa với hắn cho hợp với phép lịch sự tối thiểu, sau đó lại nhanh chóng không khách khí khôi phục lại bản lĩnh lạnh lùng, thể hiện uy nghiêm của vị tướng soái, trên dưới toàn quân không ai là không phục, đều nhất tề hô một tiếng sau đó liền nhanh chóng chấp hành quân lệnh. Những ngày mệt mỏi uể oải, không có tinh thần quân kĩ của quân doanh nay đã không còn.
Bị đệ đệ vứt sang một bên, đứng cũng không đứng nổi nữa, nhưng nghĩ tới mình không phải là tướng sĩ ở trong doanh trại, liền trực tiếp kiếm một chỗ rồi ngồi xuống, Liễu Thanh Vân so với y đã quen với nhân tình thế thái cũng chỉ biết thở dài. Mặc dù biết đệ đệ đã trưởng thành, nhưng ngạo khí vẫn không hề thay đổi. Tuy là tấm gương của toàn quân khi đối đầu với kẻ địch, phụ mẫu tất nhiên không phải quản chuyện của đệ ấy, nhưng cũng chính vì tính tình y như vậy mà dễ bị người khác cho vào bẫy. Giả sử nếu là người thông minh như Gia Luật Hồng Cơ, nhất định là sẽ sớm đoán được rằng càng là nơi nguy hiểm, hắn sẽ không mượn tay người khác để xử lý, như vậy mới nắm được cục diện.
Đương nhiên y cũng không phải là người có thể dễ dàng thân thiết với người khác, chỉ hơi vuốt cằm, thấy tên Lữ Nhật Nguyên đứng xấu hổ đằng sau cũng từ bên ngoài theo vào.
Lần này chỉ riêng hắn cùng đệ đệ tới, là bởi vì hắn vẫn lo lắng đệ đệ lại có thể rơi vào bẫy của gian tế một lần nữa. Võ công của mình cao hơn Liễu Dật Hiên rất nhiều, hơn nữa võ công của y cũng là do chính hắn truyền dạy. Như vậy nếu có mai phục ở bên cạnh, có nguy hiểm gì hắn ra tay cũng cảm thấy an tâm hơn.
Tới tối, những người được phái đi tìm hiểu khắp nơi quanh doanh tại cũng đã lần lượt trở về, từng người một báo cáo tình hình sau khi phân tích địa hình, Liễu Dật Hiên vừa được thảnh thơi nghỉ ngơi đôi chút, liền phát hiện tình thế hiện giờ vô cùng nguy nan đến mức không có cách nào có thể cứu vãn được cả.
Hiện tại đang là mùa đông, mặc kệ là Quân Liêu tùy tiện tấn công thì quân ta cũng đã tiêu phí rất nhiều quân lương không cần thiết rồi. Huống chi so với giặc ngoài, việc cần làm gấp hiện nay chính là phải dẹp sạch được phản loạn bên trong, phân bố những cánh quân không hoạt động, các quân sĩ cứ theo lẽ thường là sau khi tuần tra sẽ lui về phòng thủ, Liễu Dật Hiên chuyên tâm nhớ lại biểu hiện của mười hai vị hộ vệ sau khi thấy mình trở về doanh trại.