Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vy Vy
Khi y đang muốn bắn một mũi tên về phía bên trái, chỗ tên bịt mặt bắn ra, thì đột nhiên, phía sau có một thanh âm rất nhẹ vang lên, một mũi tên khác từ chỗ nào đó nhắm đúng chỗ y mà phóng tới, lần đánh lén bất ngờ này, tý nữa thì khiến y đi đời.
Trong lúc nguy cấp, y xoay người một cái, một mũi tên xoẹt qua đầu, nhưng vẫn trúng cánh tay phải, bị thương chảy máu. Liễu Dật Hiên trong lòng kinh ngạc không ngừng, y rõ ràng nghe thấy nội trong mười thước gần đây chỉ có hô hấp của y cùng tên bịt mặt kia thôi, nhưng tại sao lại xuất hiện mũi tên thứ hai từ sau lưng y bắn tới?
Khi đang còn kinh ngạc không thôi, Liễu Dật Hiên từ từ cẩn thận nhớ lại, chỉ cảm thấy trước khi mũi tên kia bắn tới một lúc, có nghe thấy một tiếng “Đoàng đoàng” rất nhỏ vang lên.
Đang lúc lấy đá đập lửa, thanh âm này xuất hiện đột ngột khiến cho y nghĩ tới một chuyện, nhưng lại không thể ngay lập tức nhớ ra đó là chuyện gì, chỉ là trong lúc hỗn loạn y đang phân tâm suy nghĩ, thế nhưng lại tạo cơ hội cho tên bịt mặt, ngay khi y đang cố rút mũi tên từ vết thương ra đánh lén tới.
Chưởng pháp đánh tới của gã cũng không phải là loại cao siêu, chỉ là bây giờ y đang bị thương, nên khi chống đỡ cũng sẽ lộ ra chút ít sơ hở, tên bịt mặt kia thấy y sau khi bị trúng tên mà vẫn có thể cầm cự lâu như vậy mà không hề ngã xuống, cũng thấy kinh hãi.
Hai người ở trong rừng nhanh chóng giao đấu, mặt trăng sau khi bị mây che khuất cũng từ từ lộ rõ ra, tên thích khách kia dường như rất sợ ánh trăng, liền xoay người một cái, trốn nhanh vào trong rừng, không hề hiện thân, chỉ thấy trong rừng có bóng đen chuyển động. Liễu Dật Hiên tuy rằng biết gã đang ở rất gần mình, nhưng cũng không dám liều lĩnh chạy sâu vào rừng.
Ánh trăng mờ ảo chiếu trên mặt đất, in lên nền tuyết một màu trắng bạc, Liễu Dật Hiên nhìn chằm chằm vào các nhành cây đang lay động, cuối cùng y cũng đã thông suốt điều mà y vẫn luôn hoài nghi ngay từ đầu.
“Ta vẫn luôn cho là cho dù bất kể kẻ đó có là ai, cũng đều không có khả năng là ngươi được….”
Liễu Dật Hiên ngửa đầu nhìn trời cười khổ, như là đang tự lảm nhảm một mình.
“Ngày đó trong số những người có cơ hội ra tay mặc dù có ngươi, nhưng ta còn cho rằng cơ hội Lưu Vân ra tay còn lớn hơn ngươi nhiều. Hắn luôn luôn là người nhát gan sợ chết, hơn nữa lại còn rất háo sắc, …. Nhưng mà vừa nãy ta đã nghĩ thông được một chuyện. Mũi tên kia căn bản không phải là do người bắn tới, nêu ta đoán không sai thì tên bắn lén ta hôm đó cũng không phải là người mà là một con chim ưng, mà hôm nay cũng giống y hệt như vậy, chỉ có chim ưng mới có ánh mắt sắc bén như vậy, trong bóng đêm có thể thấy rõ mọi vật mà không gặp bất cứ trở ngại nào, hơn nữa theo ta được biết, ở đại mạc có một loài chim ưng thậm chí có thể cắp thêm một vật nặng dưới trăm cân hoặc là một người, chuyện đánh cắp một cây cung nặng một trăm thạch tự nhiên không phải là chuyện không thể làm được. Mà trong mười hai kỵ binh, người duy nhất hiểu được thuật huấn luyện chim chỉ có mình ngươi. Lúc đó báo cáo với ta về cánh rừng rậm này cũng là đội vệ binh của ngươi, dẫn ta tới nơi này cũng là ngươi. Lý Chiêu, ngươi có còn gì để nói nữa không?”
Theo tất cả các chứng cứ mà y phân tích làm rõ, tên bịt mặt bí mật trốn trong rừng cũng khẽ run người mà đi ra, tuy rằng y vẫn còn mang mặt nạ ở trên mặt, nhưng giờ phút này đây thân phận của gã dường như đã được làm sáng tỏ.
Gã trầm mặc một hồi lâu, vươn tay trái lên, tiếp nhận một con chim rất to toàn thân màu trắng, để nó đậu ở trên vai của mình. Ở nơi đầy tuyết, chỉ có ánh mắt sắc bén của con tuyết điêu kia chuyển động mới có thể khiến cho người ta phân biệt được đó là một con vật còn sống, giấu ở trong rừng dường như là không ai có thể tìm ra được.
“Tuy giữa ta và ngươi không đi chung trên một con đường, nhưng ngươi thật sự là một đối thủ đáng được tôn trọng.”
Ánh trăng sáng chiếu xuống cuộc giằng co giữa hai người, cuối cùng tên bịt mặt kia cũng đã mở miệng nói ra những câu khó hiểu, nhưng vẫn như trước là thanh âm muốn biện minh mà ai cũng thấy.
Liễu Dật Hiên trong lòng cũng nổi lên một tia thản nhiên chua xót.
Y cho tới bây giờ cũng không thể nghĩ tới là, người mà chính bản thân mình trong những lúc hiểm nguy đã nhiều lần tình nguyện đem hổ phù phó thác lại cư nhiên là gian tế mà người người khinh thường.
“Tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Y từ năm mười sáu tuổi đã theo cha nhập ngũ, mà người tin dùng bên người lâu nhất chính là Lý Chiêu cùng Đặng Tự Hải. Lúc đó, Lý Chiêu cũng xấp xỉ cùng tuổi với y, hai người trừ bỏ quan hệ chủ tớ trên dưới ra, vẫn là hảo bằng hữu thân thiết cùng nói chuyện hợp ý nhau. Liễu Dật Hiên tính tình nôn nóng vẫn luôn bái phục đối với sự bình tĩnh cùng vững vàng của Lý Chiêu.