Edit: Tiếu Tử Kỳ + Beta: Vũ Vũ
Bởi đột nhiên lại thêm một tên chết tiệt nữa trượt chân xuống, Liễu Thanh Vân nhanh tay giữ chặt Gia Luật Hồng Cơ mới có thể miễn cưỡng làm cho hắn không bị ngã, nhìn lên sắc mặt của Gia Luật Hồng Cơ cũng có thể thấy được đây là chuyện rất nghiêm trọng.
“Nhị đệ, đệ mau buông tay đi. Nếu đệ buông tay chí ít cũng có thể bảo toàn được mạng sống của đệ, còn không thì không ai trong chúng ta có thể sống sót được cả.”
Liễu Thanh Vân thấy đệ đệ nhất quyết không chịu buông tay mình ra, chỉ cảm thấy cấp bách đến nỗi ra mồ hôi đầy đầu, cố hết sức rống to tới kiệt sức.
Rõ ràng có thể thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cả bọn sẽ đều cùng rơi xuống dưới, rồi sẽ cùng chôn thây dưới tuyết, Gia Luật Hồng Cơ trầm tư một lát, đột nhiên như là đã quyết tâm làm việc gì đó mà cười lớn, đem viên kẹo đường có chứa thuốc giải cuối cùng đang giấu ở trong ngực ra nhét vào trong tay của Liễu Thanh Vân, nhẹ nhàng nói: “Vân ca ca, nếu kiếp sau có duyên có thể gặp lại, ngươi nhất định phải mời ta ăn kẹo đường nữa đây.”
Hắn nói xong, liền dùng chủy thủy chém sắt như chém bùn được hắn giấu sẵn trong ngực ra, nhắm thẳng hướng tay mình đang được Liễu Thanh Vân nắm chắc lấy, cắt một đường thật nhanh trên cổ tay, rồi mang theo Lý Triêu đang kêu gào thảm thiết như là không ngờ được là hắn sẽ cắt đứt con đường sống của bản thân mình, cùng nhau rơi xuống vực sâu muôn trượng khó lường, hồng y lúc ẩn lúc hiện, nhưng cuối cùng cũng chìm sâu dưới lớp tuyết.
Hắn đã hi sinh tính mạng của mình để cứu lấy tính mạng của người vưa cố nhân vừa là bằng hữu vừa là kẻ địch của hắn. Tên vương tử xinh đẹp nhưng cũng tàn độc đó, đối với nam nhân mà mình yêu thương không cách nào có thể chạm tới gần, đến cuối cùng thì tình cảm của hắn sâu bao nhiêu đây?
Càng muốn tới gần y, thì lại càng làm cho bản thân mình càng trở nên dơ bẩn, biết rõ mình như vậy y sẽ càng chán ghét mình hơn, nhưng mà vẫn không có cách nào để buông xuôi được cả.
Có một thứ tình cảm, một khi đã phát sinh, thì nhất định sẽ phải dây dưa cả một đời, đến khi chết mới thôi.
“Gia Luật Hồng Cơ…”
Vẫn còn nắm chặt cánh tay mình chính là bàn tay còn sót lại của hắn, một lượng lớn máu tươi chảy ra từ vết cắt, chỉ trong chớp mắt liền chỉ còn lại một bàn tay nhợt nhạt giống như một đóa hoa héo rũ trong gió.
Liễu Thanh Vân kêu gào vọng xuống dưới, nhưng mà hoàn toàn không nghe thấy được tiếng trả lời vọng lên.
Đột nhiên cảm thấy được trọng lực nhẹ đi rất nhiều, Liễu Dật Hiên không bỏ phí thời gian, cố gắng kéo cả hai huynh đệ lên trên. Tuy đất đá phía trên vẫn rơi xuống liên tục, phát ra tiếng nổ ầm ầm, nhưng hai huynh đệ Liễu gia đang kiệt sức cũng đã bình an mà quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ lại thời khắc lúc nãy cảm thấy có chút sợ hãi, giờ đây ngay cả khí lực để nói cũng không còn đủ nữa. Một lúc sau, Liễu Dật Hiên mơi thôt ra
“Đại ca, huynh sao rồi?”
Phải mất hơn nửa ngày cảm giác mơi trở lại như cũ, Liễu Dật Hiên nhìn thấy người đại ca vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị của mình thế mà lại có bộ dáng hồn siêu phách lạc đến như vậy, thật không khỏi không lo lắng.
“Ta không sao….”
Sau một lúc lâu mơi khôi phục tinh thần, Liễu Thanh Vân cưỡng ép bản thân bỏ qua những gì vừa xảy ra kia, chậm rãi ngồi dậy, nhưng được một lúc lại run lên, tự mình cầm lấy bàn tay dù bị chặt đứt vẫn nắm chặt giải dược để đưa cho mình của hắn, đưa ngậm hết vào trong miệng.
Vốn là viên kẹo đường ngọt lịm khiến người ta cảm thấy phát ngấy, nhưng giờ đây sao lại đăng … tới mức không thể nào nuốt được …
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng đá lăn xuống dưới “Đông”, lại thêm tiếng vang của vật rơi vào nước, nghĩ tới khe nứt này nếu không cao được trăm trượng thì ít ra cũng phải ba mươi, bốn mươi trượng. Người sống từ trên này té xuống thì liệu còn giữ nổi tính mạng hay không?
“Đại ca….”
Nhìn từ xa thấy có bóng của mấy cây đuốc đang đi tới chỗ này, trong lòng liền đoán được, trận đại chiến vừa rồi đã làm kinh động tới nhân mã của cả hai bên, Liễu Dật Hiên chạy nhanh tới kéo đại ca thần sắc suy sụp của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Nhị đệ, đệ đi trước đi. Ta còn muốn ngồi ở đây một lúc nữa, ta không sao, bọn chúng sẽ không bắt được ta đâu.”
Thuốc giải kia vô cùng hiệu quả, Liễu Thanh hiện giờ đã khôi phục võ công, nên cũng không thấy lo lắng về tốp binh lính đang tiến tới gần đây.
“Đại ca?”
Thấy khuyên không được đại ca, lại lo lắng tới việc mình đường đường là tướng quân lại mạo hiểm ra khỏi quân doanh một mình, Liễu Dật Hiên đành phải quay trở về quân doanh trước, để miễn cho việc có người bình luận, cùng với tránh va chạm Liêu quân, phát sinh xung đột đổ máu không cần thiết.