Tiểu Trượng Phu

Chương 52: Chương 52




Edit + Beta: Tiêu Tử Kỳ

Mệt mỏi rã rời đẩy chiếc chén dựng lên, Liễu Thanh Vân cố ý làm động bóng trăng phản chiếu trong nước kia, quay người bước về phòng. Chỉ còn lại Liễu Dật Hiên một mình uống tới say.

“Vân nhi, đến nhanh. Giúp phụ thân nhìn mấy ngày hoàng đạo này coi, gần nhất có ngày mười lăm tháng này, tốt nhất chỉ có ngày mùng hai tháng sáu, con nói xem trong hai ngày này, thì ngày nào tốt hơn?”

Có thể cùng hoàng đế đặt quan hệ thông gia, Liễu lão gia cười đến híp mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của trưởng tử đi từ tronng phòng đi ra, lão mừng như điên chạy lại bên cạnh hỏi chuyện chọn ngày tốt.

“Cha, nhị đệ đã đồng ý chuyện cưới công chúa rồi hay sao?”

Bất đắc dĩ cười trừ, Liễu Thanh Vân không biết khi phụ thân biết được chuyện kia sẽ còn cao hứng như thế này hay không?

“Gì. Ngay đên công chúa mà nó cũng không muốn cưới. Nó không cưới thì không phải là con ta.”

Hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện này, Liễu lão gia giật mình ngạc nhiên, lập tức vỗ án giận dữ.

“Hôn nhân đại sự từ xưa tới nay, đều là cha mẹ sắp đặt, bà mai dẫn mối, nó còn thiếu cái gì mà còn bắt bẻ hả? Kim thánh công chúa vừa xinh đẹp lại trang nhã, khí chất tôn quý tao nhã như vậy, tương lai nhất định sẽ là một chủ mẫu tốt.”

Nếu như là đứa con thứ ba suốt ngày chỉ biết yêu mấy thứ quái đản làm mấy chuyện cự tuyệt phản đối kia, thì còn chấp nhận được, nhưng mà đây lại là thằng còn thứ hai nha. Y là do một tay lão bồi dưỡng mà thành, mà ngay cả kế thừa chức vị cũng là thằng con thứ hai chưa bao giờ phải để lão phải nhíu mày bao giờ.

Biết trong lúc cha đang cao hứng mà nói thêm nữa cũng sẽ chẳng ăn thua, Liễu Thanh Vân cười khổ, tính toán trở về phòng nhìn xem nhị đệ say rượu đã tỉnh dậy hay chưa.

Vừa vào trong phòng liền nhìn thấy một cặp mắt đỏ au, hiển nhiên là đệ đệ của mình cả một đêm không được ngủ ngon.

Tiếu Tử Kỳ – tuyetlam.wordpress.com

“Đệ đã quyết định kỹ chưa? Cha đang muốn chọn ngày đó.”

Y nếu đã tỉnh, thì thanh âm rít gào như sấm của phụ thân bọn họ ở bên ngoài tự nhiên cũng sẽ nghe được.

“Ân, đệ đã suy nghĩ rất kỹ rồi, phiền đại ca đi thay đệ nói với hắn là đệ cám ơn hắn, còn có đệ xin lỗi hắn, sau đó xem chúng ta có thể bồi thường cái gì cho hắn thì bồi thường đi. Đệ quyết định thành thân cùng công chúa.”

Tuy rằng y đã từng nói qua nhất định sẽ đi tìm hắn, nhưng hiện tại lại không dám đi.

Theo tình, tình chạy.

Y không hạ quyết tâm đem nửa đời nhân sính sau này hoàn toàn giao phó cho một nam nhân khác, cho nên có thể duy trì tình trạng hiện giờ đã là tốt lắm rồi.Nếu đem toàn bộ thế giới của mình đảo lộn, y không biết sẽ phải làm như thê nào đây.

“…..”

Nghe được quyết định của y, Liễu Thanh Vân trầm mặc cười khổ nói:”Huynh đệ chúng ta có ba người, chỉ có tam đệ là có tính tình giống mẫu thân.” Dám yêu dám hận, dù cho có bị ép buộc cũng tuyệt không cúi đầu.

Cho nên khi bị bà bỏ rơi thành người không có thể tử, là cha của bọn họ, cho đến tận bây giờ vẫn không được bà tha thứ, đương nhiên, bà cũng không thèm để ý.

“Phiền phức cho đại ca rồi…”

Đứng lên hướng chỗ đại ca mình hành lễ một cái, Liễu Dật Hiên nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục của mình rồi bước ra cửa, chỉ là vừa mới ra khỏi cửa đã thấy phụ thân đang khiển trách một thân ảnh với y phục lam lũ quen thuộc ở cửa, sắc mặt không khỏi tái nhợt đi.

Người mà y đã hạ quyết tâm không muốn gặp lại nữa, lại đột nhiên xuất hiện tại kinh thành.

Thích Đại Dũng một thân dính đầy bụi bặm mệt mỏi, nhìn khắp xung quanh, hiển nhiên là sau khi nhìn thấy y, trong mắt hiện lên quang mang vui mừng, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, thoát khỏi lão nhân đằng chắn đường đằng trước, chạy một mạch tới chỗ này.

“Liễu…..Liễu….., ta tìm được ngươi rồi.”

Hắn là đi thẳng một đường tới phương bắc, nghĩ tới tìm y ở trong quân doanh, sau đó lại biết được quân đội Đại Tống đã quay về kinh sư hết cả rồi, lúc này hắn mới chuyển hướng sang phía tây, sau nhiều lần khó khăn trắc trở, hắn vốn là dựa vào nghề y để kiếm chút lộ phí vì phải đi vòng vèo mà đã tiêu hết, hắn bởi vì bên trong còn trúng băng phù nên không thể thể sử dụng được sức lực, trong suốt dọc đường đi muốn làm chút việc đòi hỏi sức khỏe để kiếm sống đổi lấy phần cơm ăn qua ngày cũng thập phần khó khăn, sau khi bán đi hòm thuốc của mình, hắn phải đi hành khất trên đường tới kinh thành,ở kinh thành hắn gặp được một đồng hương trước đây, dưới sự giúp đỡ của gã mà hắn tìm tới dược đây, ngay cả xiêm y cũng không kịp thay đổi đã vội vàng đi tới đây.

Đương nhiên là bị điệu bộ của Liễu lão gia chặn lại trước cửa mà mắng cho một trận.

“Ngươi…”

Tâm tình rối loạn cùng buồn bực, nhìn thấy hắn sau khi đã khỏi bệnh không biết nên làm thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.