Tiên Đâu để số 101 giao cho Hạ Tiểu Tiểu một cái nhiệm trở về phòng ngủ của bang chủ, sau đó chuẩn bị đưa Lương Hông Tuấn qua đó... Số 101 thông qua trò chơi công nghệ cao làm một chút kiểm tra tâm tình của Hạ Tiểu Tiểu, lúc nào cảm xúc của Hạ Tiểu Tiểu gần sắp bùng nổ thì sẽ thông báo cô.
Tiên Đậu lấy cớ muốn Lương Hồng Tuấn cùng nàng đi dạo hậu hoa viên rồi lừa hắn đi vào trong lương đình,“Vì sao nhiều ngày nay Quan nhân không đến xem thiếp, chẳng lẽ người đã quên thiếp...” Tiên Đậu nói xong liền bi thương dùng ống tay áo nhẹ lau khóe mắt, thân hình nàng gầy yếu, làn da trắng tựa như ngọc bạch, lấy góc độ Lương Hồng Tuấn nhìn xem quả thật là chọc người thương tiếc, câu sau nhân thần.
Quả thật đã nhiều ngày Lương Hồng Tuấn chừng từng cùng với Tiên Đậu triền miên. Mấy ngày nay mỗi khi hắn login đều bị Hạ Tiểu Tiểu quấn lấy đến vô pháp phân thân, bởi vậy gặp được dáng vẻ mềm mại khổ sở tưởng niệm phu quân của Phục Hề thì trong lòng làm sao không cảm động? Hắn lập tức vươn tay kéo Tiên Đậu vào lòng, nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ của nàng lên, sau đó si ngốc nhìn đôi mắt đen láy tràn ngập những giọt nước mắt long lanh như Thủy Châu, sáng đến chói mắt.
Một đôi mắt này làm Lương Hồng Tuấn không khỏi nhớ đến giọt lệ rơi xuống mái tóc đen kia, hắn say mê tự tay lau đi nước mắt của người trong lòng, dịu dàng dỗ nàng, trong mắt lại hiện lên vẻ hồi tưởng, giống như xuyên qua Phục Hề dỗ một người khác,“Nàng là tâm can bảo bối nhi của Hồng Tuấn ca ca, làm sao ca ca có thể quên được nàng!” Thanh âm của hắn ẩn chứa tia than nhẹ, tựa như là hoài niệm lại tựa như là u sầu.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên môi nàng, trên mặt mang theo vẻ mơ mộng thõa mãn, Tiên Đậu miễn cưỡng tươi cười, đàn ông là loại sinh vật trời sinh có tính cách đê tiện, những gì không chiếm được luôn là tốt nhất.
Giờ phút này, từ khóe mắt cho đến lông mày của Tiên Đậu làm sao còn tìm ra được một tia cầu xin thương xót. Đôi mắt linh động khẽ chuyển, lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ mị hoặc, tựa như yêu cơ mê hoặc lòng các anh hùng trong thiên hạ, nàng nguy hiểm, lại làm cho người ta không thể nào kháng cự...
Mà lúc này, Hạ Tiểu Tiểu vừa đi đến hậu hoa viên dưới sự chỉ thị của nhiệm vụ, bốn mắt đối nhau, Tiên Đậu vươn tay vòng qua cổ Lương Hồng Tuấn, quăng cho nàng ta một ánh mắt đắc ý và coi thường, khóe miệng cong lên thành một hình cung khiêu khích.
Hạ Tiểu Tiểu không thể tin nhìn một màn này, bạn trai của mình vậy mà ở trước mặt mình yêu thương một người con gái khác, mà người con gái này thế nhưng lại giống như đúc em trai của Viên Hạo là Viên Đậu Đậu.
Mà Tiên Đậu giống như còn ngại kích thích Hạ Tiểu Tiểu không đủ vậy, nàng kề sát Lương Hồng Tuấn, dán cái miệng nhỏ nhắn bên tai hắn khẽ gọi,“Anh Hồng tuấn xấu lắm! ~” Thanh âm của nàng mềm mại mà uyển chuyển, thật là êm tai, ngay cả Hạ Tiểu Tiểu là con gái khi nghe xong đều cảm giác được máu trong người xao động.
Ánh mắt Đậu Đậu vẫn đối diện với nàng ta, một câu này hàm chứa ý tứ khiêu khích mười phần.
Lương Hồng Tuấn vừa nghe được âm thanh yêu kiều mình tha thiết mơ ước 'Anh Hồng Tuấn' thì tâm liền mềm nhũn, hắn vừa hôn nàng vừa si mê nói,“Đậu Đậu! Đậu Đậu! Tiểu tâm can của anh Hồng Tuấn, anh Hồng Tuấn yêu em! Yêu em!”
Mà một câu 'Đậu Đậu, anh Hồng Tuấn yêu em!' cũng giống như ngũ lôi phá đỉnh vậy, nó làm tâm trí Hạ Tiểu Tiểu xụp đổ. Ả ta không bao giờ nghĩ tới chỉ là một chuỗi số liệu npc vậy mà cũng có thể trở thành tiểu tam, hơn nữa tiểu tam này và bản thân cũng đã va chạm qua, có điều ả chưa bao giờ để vào trong mắt, thế nhưng tại thời điểm mình không biết thì tiểu tam này đã trộm đi tâm của Lương Hồng Tuấn! Còn người yêu hoàn mỹ của ả vậy mà cũng phản bội ả!
Hai cái nhận thức này đối với Hạ Tiểu Tiểu có thể nói là hai tầng đả kích, hơn nữa thời gian gần đây phải đối mặt với áp lực tiêu cực, cảm xúc của ả đã sắp sụp đổ.
Tiên Đậu làm sao cho phép Hạ Tiểu Tiểu lấy lại một tia thanh tỉnh, nàng giả vờ vô lực hoạt động thân mình, vừa khiến cho Lương Hồng Tuấn dịu dàng an ủi, vừa tiếp thêm một mồi lửa cho Hạ Tiểu Tiểu.
Lương Hồng Tuấn ôm chặt thân thể mềm mại đang vặn vẹo trong lòng, dùng âm thanh đã có chút khàn khàn dịu dàng hỏi,“Bảo bối nhi, làm sao vậy? Hử?”
Âm thanh ẩn chứa ngàn vạn nhu tình và yêu thích 'bảo bối nhi' thành công đánh sụp lý trí cuối cùng của Hạ Tiểu Tiểu.
'Bảo bối nhi?' Lương Hồng Tuấn chưa bao giờ gọi mình như vậy! Hắn yêu thương và cưng chiều Viên Đậu Đậu đến thế sao? Vậy vô số ngọt ngào trước đây của hắn thì tính là cái gì?! Hạ Tiểu Tiểu bị đã kích sâu sắc mà rút lui hai bước.
Phụ nữ nha, ở cổ đại biểu hiện quan trọng hơn yêu là tranh thủ tình cảm, ở hiện đại lại là biểu hiện khoe khoang mình có thể chen chân cướp được một người đàn ông chất lượng cao, như vậy cho dù ngươi có bề ngoài và gia cảnh như thế nào thì cũng đã chứng minh ngươi là một người phụ nữ đủ sức quyến rũ. Đắc ý vì bản thân đủ sức quyến rũ là thiên tính của phụ nữ. Ngược lại chịu đã kích ở phương diện này cũng là ngột ngạt nhất. Đó cũng là nguyên nhân vì sao phụ nữ luôn nhằm vào tiểu tam bên ngoài mà lại xem nhẹ nguyên nhân là ở chỗ cặn bã nam.
Có điều, nhiều năm nay tình cảm của Hạ Tiểu Tiểu đối với Lương Hồng Tuấn đều là hư vinh tính kế, yêu say đắm lại không có bao nhiêu nên sự bi thương rất nhanh liền thoái nhường. Hạ Tiểu Tiểu vọt tới chỗ hai người, giống như người đàn bà chanh chua mà kéo Đậu Đậu ra khỏi người Lương Hông Tuấn, vừa đánh đấm lên người nàng vừa mở miệng chửi rủa,“Tiểu tam thối tha! Dám cùng bà đây cướp đàn ông! Bà đánh chết mày!”
Lương Hồng Tuấn làm sao từng gặp qua một mặt khóc lóc om sòm, một mặt chửi đổng như mụ đàn bà nông thôn của Hạ Tiểu Tiểu, tuy rằng hắn quả thật đã lừa gạt Hạ Tiểu Tiểu nhưng trong mắt hắn vẫn còn mơ hồ bóng dáng đáng yêu, cử chỉ hấp tấp của cô gái nhỏ. Lương Hồng Tuấn làm sao có thể ngờ tư thế kia, giọng nói kia từng là người hắn yêu thương...
Thời điểm một người mình rất quen thuộc làm ra hành vi vượt quá bản thân nhận thức, người bình thường sẽ xuất hiện cảm giác khó có thể tin → cảm thấy mình bị lừa gạt rất nhiều → lửa giận trong lòng dần dần bùng lên → giận tím mặt. Cũng giống như quá trình chuyển biếm cảm xúc của con người, mình tin tưởng người đó bao nhiêu thì lửa giận phát ra sẽ càng nhiều…
Lương Hồng Tuấn chính là bị vây trong trạng thái như vậy, đợi khi hắn kịp phản ứng liền bắt lấy bàn tay đang vung lên của Hạ Tiểu Tiểu, dùng lực hất ả ngã xuống đất rồi nhanh cúi người cẩn thận đỡ lấy Tiên Đậu đang yên lặng rơi lệ, tỉ mỉ bảo hộ trong ngực, sau đó mới dùng ánh mắt lạnh lùng trừng Hạ Tiểu Tiểu đang cố gắng đứng lên,“Hạ Tiểu Tiểu! Cô...!” Trong lúc nhất thời Lương Hồng Tuấn không thể tìm ra từ ngữ để hình dung ả, đàn ông bình thường trong tình huống này đa phần đều ăn nói có vẻ vụng về nhưng ánh mắt và khí thế trên người phát ra thì cũng đã chứng minh tâm tình bây giờ của hắn...
Bị Lương Hồng Tuấn đẩy ngã xuống đất, lửa giận trong lồng ngực của Hạ Tiểu Tiểu liền hừng hực thiêu đốt, ả chỉ vào Tiên Đậu trong lòng hắn hét lớn,“Tôi làm sao?! Còn không phải tiện nhân này làm tiểu tam trộm đàn ông của tôi, tôi mới đánh tiện nhân mấy cái thì anh đã đau lòng?! @#%” Kế tiếp là vô số lời thô tục mà Hạ Tiểu Tiểu nghe được ở trong lúc nam sinh trong học viện nói chuyện với nhau.
Nghe thấy trong miệng Hạ Tiểu Tiểu tuôn ra toàn là ô ngôn uế ngữ, Lương Hồng Tuấn nhíu mày phản cảm. Lời thô tục cũng phải chia ra người nói, nếu là một người đẹp trai thì liền có vẻ đáng yêu, có người lại nói rất chói tai khó nghe, như trạng thái bây giờ của Hạ Tiểu Tiểu vậy, làm gì có điểm mỹ cảm, lời nói ra tự nhiên là làm cho người nghe cảm thấy dơ bẩn và phản cảm đến cực điểm.
Nếu bây giờ Hạ Tiểu Tiểu bi thương khóc lóc kể lể vì sao Lương Hồng Tuấn phản bội mình, mặc kệ ả giả trang hình tượng tiểu bạch hoa không giống thì Lương Hồng Tuấn đều sẽ sinh ra cảm giác áy náy nhưng ả không. Bây giờ Hạ Tiểu Tiểu phản ứng như vậy quá khích, đối lập với Tiên Đậu đang bị nàng dọa sợ tới mức không ngừng run rẩy trong lòng. Như vậy Lương Hồng Tuấn sẽ càng kiên định bảo vệ Tiên Đậu và bất mãn đối với Hạ Tiểu Tiểu.
“Đủ!” Những lời này mà cô cũng nói được! Thật không hiểu vì sao tôi lại có thể thích cô?!” Nói xong, Lương Hồng Tuấn cũng lười đôi co với Hạ Tiểu Tiểu, nửa ôm nữa đỡ Tiên Đậu muốn đi ra ngoài. Hắn không giỏi cãi nhau, chỉ có thể nói ra những lời từ trong đáy lòng, mà những lời nói thường thường như vậy mới thật sự là đả thương người, có câu nào có thể so sánh được Lương Hồng Tuấn hối hận yêu Hạ Tiểu Tiểu chứ! Đây là phủ định toàn bộ sức quyến rũ và cố gắng của ả.
Lời này của Lương Hồng Tuấn gần như là cùng Hạ Tiểu Tiểu trở mặt, còn kém nói cho ả biết là chúng ta hết rồi, tôi không cần cô.
Tục ngữ có câu: Khiến cho người tự đến diệt vong, trước hết phải khiến người điên cuồng. Tiên Đậu hiểu rõ nên ỷ vào trong lòng Lương Hồng Tuấn, quay đầu nhìn Hạ Tiểu Tiểu cười đắc ý, giống như đang ở trước mặt ả khoe khoang ta thắng.
Đã liên tiếp gặp phải đả kích như Hạ Tiểu Tiểu làm sao có thể chịu được khiêu khích, ả 'A'! một tiếng. Đối với Lương Hồng Tuấn và Tiên Đậu hét, “Lương Hồng Tuấn ! Anh không phải hiểu rõ tiểu tiện nhân này nhất sao! Tôi phải đi lột da của ả! Tôi muốn nhìn xem tiện nhân này nơi nào đáng giá cho anh mê muội!” Nói xong liền thoáng cái biến mất.
Lương Hồng Tuấn quay đầu nhìn một lúc mới nghĩ ra Hạ Tiểu Tiểu muốn bắt Viên Đậu Đậu, trong lòng kêu to không được. Cũng chẳng quan tâm phải trấn an Phục Hề liền logout. Bây giờ trong hậu hoa viên chỉ còn lại Tiên Đậu, cô chầm chậm đứng vững, nhẹ nàng sửa sang lại vết gấp trên vạt áo, vẻ mặt thanh thản, làm sao có một mặt bị kinh hách thoát lực, vén một lọn tóc mai, đôi môi khẽ mở,“101, logout!”