Cấm địa Lưu Vân Môn, tiếng nước róc rách, hơi nước mờ ảo, bên dưới là những thân ảnh trần như nhộng, nếu có người đếm thì chính là mười hai bóng hồng, lúc này một người trong đó, nhanh sắc thiên thành, cánh tay như ngọc long đùa giỡn từng lọn nước lăn trượt xuống gò xuân mơn mởn, môi thơm khẽ mỡ, nàng nói:
- Ngũ Sư Tỷ, ngươi nghĩ xem một Lưu Vân Môn nhỏ nhỏ có gì hay ho mà Tổng Đà Chủ lại coi trọng như vậy, sai sử đại sư tỷ hao tổn tâm cơ, âm thầm nằm vùng bí mật khai thác tin tức? Tiện tay diệt môn luôn cho xong có phải hơn không?
Nữ nhân này đẹp rạng người nhưng lời nói lại đầy sát khí, “giết người diệt môn” trên miệng nàng chỉ như ăn trái nho, mút trái chuối.
Một nữ nhân bên cạnh cũng loã thể nằm trên gềnh đá làm vải Trúc Tằm Miên che nhẹ trên thân không nhưng không giấu đi sự quyến rũ của nàng mà càng làm cho sự gợi cảm càng thêm nồng đậm, đường cong cơ thể như những con dốc thoai thoải có thể khiến bất kỳ nam nhân nào cũng muốn té ngã trong đó, nàng đáp:
- Thập nhất tiểu sư muội à, muội cứ quan tâm chuyện không đâu, sao không để thời gian hưởng thụ đi nà, nếu không nhờ Đại sư tỷ giả trang mụ phu nhân của Tống Anh Kiệt môn chủ Lưu Vân Môn thì chúng ta cũng không được hưởng thụ Ngọc Nhuyễn Ôn Tuyền này ha ha ha.
Một người có khuôn mặt mỹ phụ trung niên nhưng làn da có vẻ thanh xuân chín mọng ngược hẳn với da mặt nhìn qua là biết giả trang (tất nhiên là khi nàng loã thể) nói:
- Ngũ sư muội, thập nhất muội dù ở đây chỉ có chúng ta, nhưng mà tai vách mạch rừng cẩn thận vẫn hơn, không nên nói nhiều.
Các nàng còn lại thì khúc khích đùa giỡn, cảnh tượng thật rạng ngời con mắt, người hót một câu xuân ảnh tràn lan, nếu nam tu sĩ nào nhìn thấy cảnh này thì có kẻ dù chết cũng nhìn, có kẻ bỏ chạy mất dép, vì sao?
Vì ở đây là Thập Nhị Hồng Đương Gia của Ngũ Liên Thánh Giáo hung danh lan xa, nếu mà nói ra thì hai phe hắc bạch gặp phải cuối đầu đi đường vòng, động một người bị mười hai người đuổi giết, mười hai con ác quỷ này đã từng diệt không biết bao nhiêu nhị tam lưu môn phái, táy dính không biết bao nhiêu máu tanh, chánh đạo đặc biệt đặc cho biệt danh Thập Nhị Mỹ Xà, nhan sắc tú mỹ mà lòng dạ rắn rết.
Đúng lúc này phía ngoài vang lên tiếng nổ kinh thiên, nguyên một đảo lớn rung rinh, tiếng cảnh báo Lưu Vân Môn chống ngoại địch vang lên nhưng không kịp chỉ trong một khắc chiến sự liền nổ ra.
Ngươi muốn ta kể chiến sự ư? ta thấy không cần thiết, chỉ biết sau năm canh giờ, trong lúc Trác Tru Trinh âu sầu vì không biết làm sao thì một bóng trắng từ trên trời rơi xuống, hắn vội vàng “đỡ lấy”,..ơ không phải a, nói chơi sao, nếu gặp vật lạ rơi xuống ngươi dám lao ra chụp? Tất nhiên là không cho nên hắn liền né tránh, trong lúc đó vật kia chạm đất phát ra tiếng nổ, một vạt rừng bị phá huỷ. Dựa theo Khò Khò chỉ điểm, Trác Tru Trinh núp gần đó, nhờ giúp đỡ hệ thống mà che giấu khí tức hoàn mỹ.
Cũng là hỏi Khò Khò thì Trác Tru Trinh mới biết sẽ có một nữ nhân do bình loạn Lưu Vân Môn mà bị kẻ thủ đuổi giết, nhiệm vụ hắn chỉ cần cứu người này sau đó thu phục là hoàn thành chức trách. Nhưng mà có vẻ như đối tượng là một đại cao thủ khó ngờ, cái cảnh tượng chiến đấu từ xa kia nguy hiểm không khác gì Tiếu Ngân Long và Huyết Hà Lão Ma choảng nhau lúc trước cả, bóng mười hai huyết ảnh tạo nên trận pháp che trời, tường ảnh pháp khổng lồ như thần nữ nhảy múa, pháp ảnh đến đâu phá diệt tới đó, tiếng không gian thiết cát nghe như muốn xé màn nhỉ, đối chọi với đại trận kia là một bóng trắng đơn độc, khắp người thương tích, hàn khí ngút trời, một mình nàng mà sai khiến vạn kiếm ảnh như bảo táp mưa sa, như mưa đá dội lên thiên lý đại địa, đây là cấp bậc gì? Ánh mắt Trác Tru Trinh như nhìn cảnh hoang đường, thiên địa như sụp đổ, phách lực này có vượt quá chịu được của càn khôn? Chiến một hồi chỉ bỗng dưng quanh bạch ảnh nữ tử từng đoàn pháp văn hiện lên hoá thành thanh kiếm chém ngang trời như xẻ càn không một tiếng nổ như bigbang, ánh sáng chói loà, Khò Khò trong lúc này liền hối Trác Tru Trinh thả Thiên Huyễn châu ra, Thần Châu huyền diệu liền bao bọc bảo vệ Trác Tru Trinh đến khi tàn dư của pháp kình gần tàn, không biết do khò khò điều khiển thế nào mà Thiên Huyễn Châu hoá thành bạch ảnh nữ tử phóng đi một phương hướng. Khí tức không sai sót giống y chang kẻ thực khiến cho mười hai bóng ảnh liền đuổi theo không bỏ.
Còn lại Trác Tru Trinh đang đứng nhìn thân ảnh rách rưới bạch y bên dưới cái hố to, nước ngầm đang đổ xuống muốn vùi chôn thân hình mảnh mai kia, nhưng nàng tuyệt khồn nhúc nhích, Trác Tru Trinh càng không nhúc nhíc, cả đời này lần đời trước, hắn không tưởng tưởng vẻ đẹp hoàn mỹ là thế nào nhưng bây giờ hắn đã biết rồi, khuôn mặt kia, dù lấm lem vẫn cao ngạo không muốn ai đụng vào, thần hình kia dù rách nát nhưng thánh thiện không muốn ai xâm phạm.
Trác Tru Trinh nghe Khò Khò hói thúc đi xuống khống chế nàng làm khôi lỗi, nhưng hắn không làm được, hắn nỡ sao? Hắn không nỡ để một nữ tử xinh đẹp thần thánh kia trở thành thành khôi lỗi, hắm muốn che chở, bảo vệ và tôn thờ nàng, hắn yêu sao? Không! đây là một cảm xúc khác thường, rất khác.
Nhưng mà Khò Khò lúc này liền nói:
- Nàng ta chỉ còn một tia linh hồn gánh vác, cục diện rất xấu, nếu ngươi không khống chế, thì cả linh hồn và thể xác của nàng đều sẽ thành nắm đất, vạn vật lấy xấu đẹp làm tương đối, ngươi hiểu sao?
Trác Tru Trinh liền hét lên:
- Ngươi mới không hiểu, ngươi có cảm xúc sao? Ngươi chỉ là một hệ thống!
Khò Khò đáp trả:
- Ngươi nói đúng, nhưng ngươi đừng quên ta cũng là một linh hồn, từ khi đến thế giới này ta là “song sinh” với ngươi.
Trác Tru Trinh không hiểu, trong sâu thẳm, hắn có cảm giác tương thông với Khò Khò, nhưng hắn lại không tin điều đó, vì hắn nghĩ Khò Khò chỉ là hệ thống mà thôi, nhưng nay Khò Khò tự mình nói vậy, thậm chí Trác Tru Trinh có cảm giác tên này không bao giờ giận mình, như chính bản thân mỗi người chẳng bao giờ tự trách lúc làm sai điều gì. Cảm giác của hắn rất lạ.
Điều này cho thấy Khò Khò với Trác Tru Trinh là một thế, nhưng mà nếu vậy sao hắn lại cảm giác Khò Khò có nhiều điều thần bí?
Nếu nói cuộc sống hiện tại của hắn không phải do Khò Khò lèo lái xếp đặt thì hắn không tin, hắn trải qua nhiều giai đoạn rất nữa vời, lưu lạc nhiều nơi, qua nhiều hoàn cảnh kỳ lạ, là trùng hợp sao?
Ngay cả nhiệm vụ phó bản này, ngay từ đầu Trác Tru Trinh cũng cho là một sự sắp đặt, đây là một âm mưu.
Cho đến khi hắn nhìn nữ tử kia, hắn mất niềm tin vào hiện tại. Ngươi nhìn! nữ tử kia thực lực cỡ nào, diện mạo bất xâm hại như thế nào? thần thánh cao vời thế nào? không phải là bịu xếp đặt chuẩn bị thành khôi lỗi sao?
Khò Khò như không muôn Trác Tru Trinh suy nghĩ nhiểu nói trực tiếp:
- Hệ thống là nhân tạo nhưng ta là thiên sinh. Ngươi hiểu để được gì, sống kiếp này, tạm bợ qua ngày có ý nghĩa gì? Nếu lỡ chết, còn chi để nói? Nhưng như vậy tự cổ tới nay mấy ai trường tồn? Nhưng trường tồn, nhàm chán phát điên, sống là hư ảo, chết đi không phải sao? đã là hư ảo thì quan trọng quái gì. Còn như ngươi muốn biết sao, phải mạnh hơn. Trước một kiếp vì sao quên,sau một kiếp làm sao nhớ, nếu là nhớ thì sinh tử quan trọng sao? Đau đớn tủi hờn kiếp nào chẳng có vậy ngươi nói đi, sinh tồn có ý nghĩa gì?
Trác Tru Trinh như hiểu ra gì đó liền nói:
- Ngươi cũng là chuyển kiếp, mà hệ thống cũng chỉ như thân xác của ngươi?
Khò Khò đáp:
- Ngươi gần đúng rồi đó nhưng mà chỉ một nữa thôi!
Trác Tru Trinh liền thắc mắc:
- Ý ngươi là?
Khò Khò không giải thích, vội vàng nói:
- Nhanh hành sự, nàng không trụ lâu được.
Trác Tru Trinh giật mình nhìn lại chỉ thấy nơi bạch y nữa tử chỉ toàn là nước có lẽ nước đã và đang chôn vùi nàng, hắn nhìn nhanh chóng nhảy xuống.
....
Quân xa (xe quân dụng) lộc cộc được kéo đi, bên trong là Trác Tru Trinh, Tiêu Trường Phong đệ tử hắn khi phát hiện sư phụ bỗng nhiên biến mất trọn một ngày đêm liên dừng quân tra tìm, toàn quân rối loạn nháo nhào, cho đến khi Trác Tru Trinh đột nhiên xuất hiện lại, hắn liền mắng Tiêu Trường Phong vô tích sự.
Để giải thích chuyện đột nhiên mất tích hắn liền bịa đặt là hắn đằng phi đi uống rượu với các vị “thần hữu” ngươi cái đồ đệ này quản được sao? Sau đó tiện thể còn dẫn một nữ thần về bóp vai chơi. Tiêu Trường Phong nghe thế hâm mộ vô cùng, sư phụ lão nhân gia chắc địa vị ở thần giới cao lắm đa.
Chí choé một hồi lâu cũng qua loa mọi chuyện. Ngồi trong xe, Vấn Tình (tên của nữ tử bạch y) lúc này mới vén màn che mặt hô một tiếng gọi:
- Chủ nhân!
Trác Tru Trinh giơ tay ra hiệu nàng ngừng nói, hắn bảo:
- Chút nữa ta sẽ nói chuyện, giờ ta cần điều tức một chút.
Vấn Tình như thuận gật đầu, nhưng mặt nàng vẫn vô cảm như sương, cao cao tại thượng dù là đang nói chuyện với vị tân chủ nhân, đó vốn là phong thái tự nhiên vốn có của nàng, Trác Tru Trinh cũng không để ý việc đó mà hắn lại càng thích thú nữa là đằng khác, nữ nhân cao cao tại thượng này chẳng phải cũng là của hắn hay sao? Dù bây giờ không ăn được thì chờ thôi.
Lúc này việc Trác Tru Trinh quan tâm là trò chuyện “giao lưu” với Khò Khò, bí mật kinh thiên dần hé mở, hoá ra Khò Khò có thân phận không tâm thường tý nào.
Thì ra Khò Khò chính là...
Chương sau “Hồn Lô Luyện Thần” đón xem nhé quý đạo hữu.