Con cổ trùng ló đầu trước của động, bản tính dâm đãng ý quên là bản tính cẩn thận nó núp ở bụi cỏ ở cửa hang nhìn vào, nó thấy Đới Minh Tuyết thì cho rằng sinh vật kia cũng là độc vật đang hấp thu thiên tài địa bảo nào đó, nó đang suy nghĩ có nên đi vào xin một ít hay ko thì cảm thấy tính mạng gặp nguy hiểm, nó liền rụt cỏ lách mình né tránh, tiếp sau đó là một cây đao sắc lẻm bổ xuống nơi mà hổi này con cổ trùng gối đầu, ngọn cỏ ở đó nhanh chóng đứt lìa, khu vực quanh đó bị đóng băng và bắt đầu chuyển sang màu đen, thì ra tấn công nó là một con Băng Độc Đường Lang (bọ ngựa).
Cổ trùng cũng chẳng vừa gì, há miệng phun một nhúm tơ về phía đối thủ. Băng Độc Đường Lang giơ cái càng vừa nãy định ngăn cản thì rùng mình lui về phía sau. Nhuyễn ti mất đi mục tiêu liền đính vào gốc cây gần đó, nơi nhuyễn ti dính vào liền nổi bọt xì xèo rồi lan ra, cả cái cây lớn nhanh chóng hoá thành bọt độc đổ xuống khoét một cái lỗ to trên mặt đất.
Băng Độc Đường Lang không sợ hãi liển nhổ một bãi nước bọt lên cái càng của nó sau đó trực tiếp chém về phía trước, không ngờ vậy mà sinh ra kình phong, kình phong lại hoá băng liềm bay nhanh về phía cổ tằm.
Đới Minh Tuyết bên trong hang động đang trong giai đoạn công phá bích chướng khẩn yếu, cơ thể đang bắt đầu chuyển hoá thành độc thể, dựa vào độc thể này có thể tạo ra sát thương vượt trội. Tu chân giới, thằng nào không sợ đầu độc là nói láo, ngươi có độc công thì chẳng ai sợ nhưng mà ngươi có kỹ thuật đầu độc vô thanh vô tức giết người thì người ta lại vô cùng sợ ngươi. Kẻ bị ngươi giết càng không biết vì sao mà chết thì ngươi càng thần bí. Đó chính là cái lợi của độc tu.
Ngoài ra, Độc tu sĩ mượn lực của độc thì tu luyện lại cực nhanh, có điều cái giá phải trả gồm nhiều thứ như có kẻ luyện độc bị phản phệ khiến tật nguyền, có kẻ dị dạng, có kẻ bị huỷ nhan, có kẻ điên loạn cực đoan, sơ xẩy một chút là vạn kiếp bất phục. Trên đời cái gì cũng đều có giá của nó, nếu không thì thiên hạ cứ lao vào tu độc công hết thì khủng khiếp quá.
Thêm nữa vạn vật tương sinh tương khắc, đa số Tu sĩ luyện độc công lại rất sợ tu sĩ luyện hoả công mà đám người hoả hệ này lại rất nóng nảy đôi khi gặp ai tu độc đều cho là ma đầu nên ra tay chém giết không lý do khiến cho hai bên hầu như không đội trời chung.
Từng luồng độc khí chạy dọc kinh mạch gây cho Đới Minh Tuyết đau đớn tột cùng, nàng cắn răng chịu đựng, những lúc bên bờ vực chịu đựng thì nàng lại nhớ đến mối thù kia, nhớ đến 5000 già trẻ Đới gia đã mất mạng oan uổng. Đó chính là động lực để nàng vượt qua.
Thì ra tu độc công cũng không dễ dàng gì.
Lúc này, ba huyệt Bách Hội, Toàn Cơ, Dũng Tuyền đang bốc khói trắng, tạp chất trong cơ thể Đới Minh Tuyết đang dần được đẩy ra ngoài. Cơ thể chuẩn bị một đợt phạt cân tẩy tuỷ. Độc công như nước lũ tràn vào các vùng trống của kinh lạc, Khổng Huyệt các nơi dần được lấp đầy, kinh mạch từ đó mà dần căng cứng, cơ thể gần như rạn nứt, đau đớn trùng kích, thần hồn cũng dần bành trướng, tu vi cũng từ từ mà nhích lên từng bước phá vở bức tường phía trước.
May sao nhờ Dung Độc Thảo mà sự cuồng bạo của độc thể cũng bị áp chế bớt phần nào.
Đới Minh Tuyết thấy đến lúc khẩn yếu đột phá liền móc ra một viên Tôi Thể Đan vội bỏ vào miệng cắn nát rồi nuốt xống, dược lực nhanh chóng từ Đan Điền lan ra khắp bát mạch, kinh lạc dần vững chắc lợi dụng độc khí mà luyện thể.
Độc khí qua huyệt Đản Trung thì dừng lại bắt đầu tập trung tôi thể, từ huyệt Cao Hoang đằng sau tạp chất cũng bắt đầu hoá khói mờ mà bốc hơi ra ngoài.
Lúc này lại xảy ra biến cố, nước đưa thuyền lên cũng có thể dìm chìm thuyền. Đới Mình Tuyết trong lúc đột phá nhờ nhớ đến gia thù mà vượt qua đau đớn chết đi sống lại nhưng cũng vì đó mà tạo nên tâm ma, thần hồn càng lớn, tâm ma càng nặng. Cuối cùng tâm ma phản phệ, mà Độc khí lúc này không có thần hồn dẫn dắt liền bắt đầu dũng bạo công phá kinh mạch và huyệt đạo, tình thế cực kỳ nguy cấp.
Trong lúc cực kỳ nguy cấp nàng lại nhớ trước kia khi chủ nhân của mình chia tay có giao cho một vật và dặn dò vài câu.
Lúc chủ nhân rời đi nàng u oán vô cùng. Nàng thân phận thấp kém cũng chắc trách được ngài ấy. Có lẽ nàng kém duyên báo thù hay còn chưa đủ tư cách đi theo chủ nhân chăng?
Đến lúc này, sinh tử một đường, nàng nhớ đến cái tên của vật ấy liền lấy ra, ánh mắt nhìn đến ký tự khó hiểu ghi trên đó, nếu là người Việt Nam ắt sẽ đọc được là…
…
Bên này, Trác Tru Trinh đang suy nghĩ về nhiệm vụ thu thập Ma Hồng Tinh và tiêu diệt Song Đầu Ma Lang, hắn cảm thấy mình hình như quên nhiều thứ lắm thì phải?
Lúc này hắn đang ngồi trên một cái tràng kỷ lớn, lười biếng suy nghĩ xem mình bỏ qua điều gì quan trọng.
Đúng rồi, hồi nãy đi ngang hắn ngìn thấy, quân đội thú nhân đang dọn dẹp chiến trường, ở đấy ma hồng tinh muốn bấy nhiêu mà chả có?
Bên ngoài, Khắc Nạp Ba và Bố Lợi đang cùng chi quân đoàn thú nhân của họ đang hạ trại cùng nhánh quân của nhân loại do Tiêu Trường Phong chỉ đạo. Bọn họ không để ý một bóng dáng nhỏ thó đã rời khỏi quân doanh hướng đến nơi chiến trường.
Lúc này ở phía xa, Khâu Đà là đội trưởng đội vệ binh nhìn thấy Khắc Nạp Ba thì vui mừng khôn xiết, liền chạy đến chào hỏi. Khắc Nạp Ba qua trao đổi với Khâu Đà liền biết tình hình thành Nạp Ny Á vô cùng bất ổn, dân đói, binh thiếu, thành chủ An Nhã Như bị thương nặng mà hôn mê.
Người có chiến lực mạnh nhất là Tư Lục Ôn tướng quân đã dẫn quân đi cầu viện, Bá Khởi vừa dẫn quân đến đã khiêu chiến ma vật, nào quan tâm dân chúng trong thành. Khi chiến thắng vừa xong Bá Khởi liền họp quân cơ, chẳng kịp chào hỏi thì sự việc lại diễn tiến bây giờ.
Bên kia Lý Liêu Anh đã giơ đao lên bổ xuống đầu Đô Bán Sơn, trên thanh đao rực lửa, ra là hoả hệ đao pháp. Trúng đao này con voi kia cũng dễ chịu gì, hắn xoạt chân đưa song phủ lên đỡ, thổ hệ phủ pháp kiên cố, phòng ngự vững chắc, dù biết chiêu mở đầu là thăm dò thì Đồ Bán Sơn cũng không dám coi thường, dù sao thì mới đây hắn đã ăn thiệt thòi trong tay của một nữ nhân loại thần bí.
Con voi to xác suy nghĩ:”Đàn bà thì không thể dùng lẽ thường để phán đoán” cho nên hắn ra sức vận lực phòng thủ.
Lý Liêu Anh thì không nghĩ nhiều, trong lúc tức giận nàng dụng lực bổ xuống một đao mang theo hoả kình, cũng chẳng có đao thức gì, thuần tuý là dùng lực. Nào ngờ đao kình vừa chạm phòng thủ của Đô Bán Sơn thì lập tức bị phản damge ngược lại, toàn thân dội ngược ra ngoài, nàng tức tối nói: “Ngươi…”
Đô Bán Sơn cười ha hả cũng không buôn tha: “Ngươi gì mà ngươi, chẳng nhẽ con đàn bà nhà ngươi đánh ta lại không cho ta đỡ, không biết lượng sức”. Là một quân nhân chuyên nghiệp, Đô Bán Sơn thực hiện tiêu chí thừa thắng xông lên rất thuần thục, vừa nói hắn vừa bổ cặp song phủ to tướng xuống đầu Lý Liên Anh.
Màn dạo đầu thua thiệt một chiêu, Lý Liên Anh quyết lấy lại mặt mũi, nàng cười khinh bỉ chờ song phủ tiến sát kẽ tóc thì đột nhiên biết mất. Chu Tước Quân toàn là nữ thú nhân nên rất biết cách lấy nhanh chế bạo. Bên này Đô Bán Sơn thấy thế thầm hô không ổn liên lật song phủ thu về phòng thủ, kèm theo đó thổ hệ linh lực dâng trào hoá thành hộ thuẫn hình trứng bao bọc xung quanh.
Quả nhiên, từ bên dưới né trái bên hông của hắn Lý Liên Anh ở xuất hiện tự khi nào, đao ảnh hoá hoả phượng công thẳng lên phòng ngự Đô Bán Sơn.
“Ầm”
Một tiếng nổ như sấm gõ, phòng ngự hình trứng của Đô Bán Sơn nhanh chóng tan vỡ, thân hình đồ sộ bị đánh lui hai bước, hoả kình cũng theo đó tan đi nhưng dư lực vẫn còn theo thanh cổn đao bổ mạnh lên song phủ vừa kịp thu về kia.
“Choang”
Đô Bán Sơn lại lui một bước lảo đảo giữ thăng bằng, Lý Liên Anh mặc dù hai tay run rẩy sau va chạm nhưng mà vẫn không bỏ qua cơ hội xoay người hai vòng tung một cước gió nổi mây tan vào ngực đối thủ, kình lực rít gào, phong hệ cùng hoả hệ ma pháp hình thành một luồng phong hoả luân bay đến Đô Bán Sơn.
Đô Bán Sơn tức giận quát: “con đàn bà chết tiệt, đừng có quá đáng” tay hắn liên bắt đầu phát sáng màu vàng nắm lại kêu lên răng rắc, đại địa bắt đầu rung rinh, người xung quanh thầm kêu không ổn. Bá Khởi ở bên ngoài thầm than đau đầu chuẩn bị xông lên ngăn cản. Lý Liên Anh cũng hô to trong bụng: “Không thể nào, tên to xác ngu ngốc này lại đi trước ta đột phá từ lúc nào, cuối cùng là chuyện gì?”
Mọi người liền thấy cơ thể nặng nề, trọng lực đang ngày một tăng, binh sĩ xung quanh tu vi không đủ đã bắt đầu khuỵ gối, Bá Khởi thấy vậy quát to: “tất cả tản ra cho ta.” Thú nhân binh nghe vậy lập tức bỏ chạy ra ngoài giữ khoảng cách.
Phong Hoả Luân chưa kịp đụng đến người Đô Bán Sơn liền bị hắn dùng một tay chặn lại sau đó bóp nát thành kinh khí tiêu tán vào không khí.
Nhìn cảnh tưởng kia, Lý Liên Anh biết tên này là đang muốn chơi lớn thật rồi. Nàng vứt cây đao đi sau đó móc ra một viên ngọc màu đỏ chót, hoá ra nàng vốn là một ma pháp sư chứ không phải trường phái cận chiến. Lý Liên Anh tay kháp chỉ, miệng đọc thần chú, cơ thể lơ lửng bay ra sau giữ khoảng cách với Đô Bán Sơn, linh khí tụ tập thành màn chắn, hai mắt hóa hỏa hồng, y phục bay phần phật, xung quanh bắt đầu nổi gió, nhiệt khí tỏa ra càng lúc càng nhiều, bâu trời bắt đầu tụ mây, tóc mai của nàng bay phất phới, khóe miệng khẽ cong một đường như muốn nói với đối thủ: “Tính chơi lớn với ta sao? Còn chưa có cửa”
Bá Khởi tức giận quát to: “Các ngươi tính phá nát nơi này sao?”
Nhưng đã muộn mất rồi.