Tề Dương mỉm cười điềm tĩnh:
Học viên mới, em nên ra ngoài rửa mặt cho tỉnh rồi giờ ra chơi xuống phòng giáo viên gặp tôi.
Thưa thầy, đã nghe rồi!! _ Mạn Tử ngập ngừng trả lời.
Anh nói rồi quay đi, còn cô thì một phần khó chịu cũng một phần do quê:) Vào nhà vệ sinh, Mạn Tử vừa rửa mặt vừa ngẫm nghĩ chuyện khi nãy: * Hazz...làm sao mà thầy ấy lại cười như thế? Hay là mình làm trò hề cho họ cười nhạo? Thật là..aizzz...sao ở Trung Quốc lại kì cục thế? *
Ở LỚP...
* xì xầm...bàn tán...cười khẽ..*
Mạn Tử bước vào lớp liền nghe tiếng thì thầm to nhỏ, khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Tề Dương đang chăm chú vào laptop nghe tiếng thì thầm nhanh chóng nghiêm khí:
Có gì khiến các học viên ở đây ồn ào như thế? Có thể nói cho tôi nghe được chứ, Hiểu Như Nguyệt?
Hiểu Như Nguyệt là bạn nữ nhìn hơi tomboy tí, rất nghịch và thường xuyên bị thầy cô bộ môn phản ánh dữ dội. Nhiều khi còn yêu cầu đuổi ra khỏi trường cho lành. Nhỏ ngước mắt nhìn:
Chả biết! Đi mà hỏi thằng Nghiêm Diền, tôi chả liên quan đâu.
Nghe Hiểu Nguyệt nói thế Tề Dương quay nhìn Mạn Tử đang loay hoay tìm thứ gì đó trong cặp liền nhanh nói:
Mạn Tử! Em tìm gì mà loay hoay mãi thế? Không tính làm bài tập sao?
Cô nhìn Tề Dương rồi lại nhìn Duật Phong và những học viên khác trong lớp mà lắc đầu tỏ ý không có gì, Mạn Tử lấy sách vở ra cắm cúi làm. Thậm chí không quan tâm đến thầy giáo Anh Văn kia đang nhìn mình trìu mến.
--------------
* Reng...reng....reng... *
Các học viên từng lớp ùa ra ngoài như ong vỡ tổ. Mạn Tử buồn bã thở dài nhìn Duật Phong:
Duật Phong! Mua giúp mình bánh mì sanswish ( ngu tiếng anh ) nha!!
Ừ! Thôi đi đi thầy Tề đang chờ cậu dưới phòng giáo viên kìa. _ Duật Phong cười.
Đoạn Duật Phong đi mất còn một mình cô, lặng lẽ buớc xuống từng tầng mà lòng nặng trĩu. Đến nơi, Mạn Tử lịch sự gõ cửa:
Thưa thầy Tề, em đến rồi đây. Em có thể vào không?
Cửa phòng mở ra, một người xuất hiện trên tay cầm cuốn vở nhỏ và chiếc điện thoại mỉm cười với Mạn Tử:
Em là Mạn Tử sao? Thầy Tề đang ở trong phòng pha coffee rồi. Em vào kia ngồi chờ tí nha!!
Cô gật đầu rồi theo lời nguời đó mà đi vào ghế ngồi chờ. Cũng khi ấy Tề Dương đi ra tay cầm tách coffee thơm hương hoa trên môi nở nụ cười:
Tới rồi, nhanh đến đây thầy cần hỏi em vài truyện!
Mạn Tử gật gù bước tới, trong đầu ngẫm nghĩ: * Hazz thay vì hỏi thì mình đã xuống căn tin ăn sáng rồi. Đói quá...hiu...hiu * Tề Dương cười cười hỏi nhanh:
Ở Hàn Quốc em học giờ giấc như thế nào? Thầy thấy có lẽ em hơi không thoải mái? Cứ cố gắng từ từ hoà nhập với trường nhé!
Cô chỉ biết ậm ừ, Tề Dương thấy cử chỉ tay ôm bụng tay quơ quơ của Mạn Tử mà nhếch môi mỉm cười. Về phần Mạn Tử, cô nhìn anh bối rối mặt thì càng ngày càng đỏ ửng lên như uống bia. Anh quay sang uống ngụm trà vừa nói:
Em đói sao? Đi ăn cùng tôi nhé!!
im re
Tôi mời mà, đi thôi!!
Nói rồi Tề Dương nắm tay cô kéo đi ra nhà xe mặc cho sự nhòm ngó, bàn tán xen lẫn bất ngờ của mọi người và Duật Phong.
-------------------------------------