Tiểu Tử Và Tổng Tài Nhu Nhược

Chương 7: Chương 7




Chết tiệt, đâu rồi nhỉ?

Tề Dương tìm kiếm trong xe cũng không thấy, anh buộc miệng chửi một câu. Cầm điện thoại gọi số của Mạn Tử rồi tìm quay thì thấy nó nằm ở trong học của xe:

Thấy rồi!

Tề Dương chạy thật nhanh đến quán coffee lúc nãy. Nhìn thấy Mạn Tử ngồi thất thần, anh chạy đến chỗ cô xoa xoa đầu:

Mạn Tử, thầy tìm thấy rồi đây. Em đừng lo lắng.

Rồi Tề Dương đưa điện thoại cho cô. Mạn Tử nhận lấy miệng cảm ơn không ngừng, quay sang nhìn cô nhân viên, Tề Dương nói nghiêm:

Nhiệc Diêu! Cô ra đây tôi hỏi chuyện.

Ngay tức khắc Nhiệc Diêu đứng trước mặt anh, tay run run không ngẩng mặt lên:

Đại thiếu gia gọi hỏi chuyện gì ạ?

Vừa nghe Nhiệc Diêu nói anh là đại thiếu gia Mạn Tử vô cùng thắc mắc nhưng nào dám hỏi. Cư nhiên trong lòng lại rất muốn hỏi vì sợ.

Tề Dương lau mặt liếc trộm cô, bất giác nhoẻn miệng cười. Nhiệc Diêu cầm tay Mạn Tử nắn nắn rồi đùa giỡn cùng cô:

Số em hên lắm nha! Sau này sống sung sướng lắm, khỏi phải lo lắng gì.

Mạn Tử thắc mắc, nhanh chóng Nhiêu Diệc giải thích:

Người đó sẽ theo đuổi em đến khi em chấp nhận nhưng trong những đợt theo đuổi đó chắc chắn gặp nhiều sóng gió khiến em rơi nước mắt hoặc mỉm cười hạnh phúc. Người con trai đó là Tề...

Chưa kịp nói hết tên thì anh đã kéo tay Mạn Tử ra ngoài khiến cô ngơ ngác không hiểu gì. Khi lên xe, cô quay sang hỏi thì anh đã phóng xe đi. Ngồi trong xe mà không gian im lặng thất thường, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên bất ngờ. Liếc nhìn sang màn hình điện thoại đang chớp nháy thì thấy tên: Nhạ Hạ nhưng anh không hề nhấc máy.

Sao thầy không nghe máy đi ạ? Lỡ có chuyện gì....

Chưa nói hết câu thì Tề Dương ngừng xe mỉm cười nhẹ nhàng:

Đến nơi rồi, em vào nhà đi rồi chuẩn bị bài mai đến trường nha.

Mạn Tử gật đầu xuống xe đi vào nhà, quay nhìn anh cười sau đó chạy biến. Bất giác môi anh cong lên vì sự ngốc nghếch của cô nhóc đáng yêu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.