“ Mới vừa rồi ngươi nói ta thích nụ hôn của ngươi, khi ta nói không có, trí nhớ lúc cùng ngươi sống chung trước kia cứ tự nhiên xuất hiện, cảm giác giống như nó vẫn ở nơi nào đó, chưa bao giờ mất đi.”
Nàng giả vờ lộ ra nét mặt cảm thấy lẫn lộn, bày tỏ đối với việc nàng đột nhiên khôi phục trí nhớ cũng cảm thấy rất thần kỳ, không nói được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Trừ những việc liên quan tới ta, những việc khác thì sao?” Đoàn Lỗi hỏi.
“Giống như đều nhớ ra.” Nàng như có điều suy nghĩ trả lời, “Ta nhớ được sau khi cha ta qua đời, ta được phu nhân và Đoàn gia thu nhận, phu nhân đối với ta rất tốt…” Nói tới đó nàng đột nhiên ngừng lại, thẳng tắp nhìn về phía hắn, ôn nhu lần nữa khẩn cầu hắn. “Lỗi, chúng ta trở về Lam Châu, hờ phu nhân đồng ý chuyện cả đời của chúng ta sau đó mới thành thân có được không? Ta không muốn lấy oán báo ơn, hại phu nhân đau lòng.”
“Nàng đã nhớ lại, thì nên biết muốn mẹ đồng ý chuyện cả đời của chúng ta, đó là việc trong khỏang thời gian ngắn là không thể, hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian để đợi.” Đoàn Lỗi bất đắc dĩ nhìn nàng, thở dài nói.
“Có ý tứ gì?” Nàng không hiểu.
“Nếu như có đứa bé, bụng của nàng sẽ mỗi ngày một lớn. Từ nói này trở về Lam Châu ít nhất cần ba, bốn tháng, ta làm sao có thể để cho ngươi bụng mang dạ chửa không danh không phận bước vào Đoàn gia đây?” Hắn nhìn nàng, sau đó kiên định mà lắc đầu, nói: “Nàng chỉ có thể dùng thân phận thê tử của Đoàn Lỗi ta, thiếu phu nhân của Đòan gia mà trở về, những thân phận còn lại ta nhất định không đồng ý.”
“Có lẽ không có con….”
“Nhất định sẽ có.” Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Hắn quả quyết khiến cho nàng trừng mắt nhìn, không khỏi thốt lên: “Chỉ một đêm mà thôi.”
Tuy nói trước hôm qua nàng còn là một cô nương, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cổng trước không ra cổng sau không tới, cái gì cũng không hiểu. Một đêm liền có thai, điều này hình như không có khả năng nha.
“Ai nói chỉ có một đêm mà thôi?” Hắn nói.
“A?” Nàng ngạc nhiên không hiểu nhìn về phía hắn.
“Chẳng lẽ nàng cho rằng sau tối hôm qua, ta còn có thể giống như trước đây, mỗi ngày mỗi đêm, không có lúc nào là không đè nén cảm giác muốn ôm nàng, không kích động muốn yêu nàng?” Ánh mắt của hắn trở nên có chút nóng rực, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Linh Lan không tự chủ được ngừng thở, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Đòan Lỗi bỗng nhiên lùi về phía sau kéo dài khỏang cách giữa nàng và hắn, sau đót hít một hơi thật sâu, nhẫn nại đè ép dục vọng đang dần bùng lên trong cơ thể.
Hôm nay hắn có rất nhiều chuyện phải làm, cũng không thể cùng nàng cả ngày vùi mình trên giường, huống chi tối hôm qua nàng mới biết mùi đời, thân thể cũng không chịu được việc hắn liên tục giày vò.
Ba ngày, chỉ cần đợi thêm ba ngày là đủ rồi. Hắn tự nói với mình. Hắn muốn dannnh chính ngôn thuận ôm nàng, yêu nàng, phải có nàng, Linh Lan, thê tử của hắn.
“Nàng muốn tắm rửa không? Ta gọi tiểu nhị mang nước nóng tới đây.” Hít sâu một hơi lần nữa, hắn mỉm cười nói với nàng, lập tức đứng dậy rời khỏi giường, tránh cho tự chủ không đủ, cuối cùng lại muốn nàng.
Linh Lan dĩ nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn đột nhiên lật người xuống giường, làm cho thân thể không có gì che đậy phơi bày ngay trước mặt nàng, khiến nàng át chế không được kêu lên một tiếng, lập tứ nhắm chặt hai mắt, gương mặt nhất thời đỏ lên.
Nghe nàng kêu lên, Đoàn Lỗi lập tức quay đầu, liền nhìn thấy phản ứng đáng yêu của nàng, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Hắn cười mặc áo ngoài vào, sau khi chỉnh tề mới trở lại bên giường một lần nữa, kéo khuôn mặt đáng yêu đang vùi sâu vào trong chăn của tiểu nữ nhân ra.
“Đừng như vậy.” Nhìn khuon mặt hồng rực của nàng, hắn cười nói, sau đó nghiêng người xuống hôn nàng. “ Ta đi gọi tiểu nhị mang nước nóng vào, nàng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn lúc này mới xoay người rời đi, mà Linh Lan trong phòng tiếp tục đỏ mặt.
Sau đó, Linh Lan cho rằng mình đối mặt với Đoàn Lỗi sẽ lung túng, ngượng ngùng, mất tự nhiên, kết quả là hắn căn bản bận tối mày tối mặt, đến nỗi không có thời gian ăn cơm cùng nàng.
Buổi sáng hôm sau, hắn vẫn ở gian phòng sát vách, chỉ có lúc tiểu mang đồ ăn sáng cùng nước nóng tới cho nàng thì hắn mới xuất hiện, lúc tiểu nhị rời đi, hắn cũng chỉ nói cho nàng rằng hắn ở phòng bên cạnh sau đó cũng liền rời đi.
Ăn trưa xong thì hắn dẫn theo một nha đầu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tên là Hồng Ngọc tới gặp nàng. Nói là kế tiếp có rất nhiều chuyện bận rộn, có một nha đầu bên ngoài cũng thuận lợi hơn.
Sau gữa trưa bắt đầu có người tới đo giá y cho nàng, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, làm cho nàng chóang váng đầu óc, muốn rót trà uống cũng không còn hơi sức, chỉ có thể phiền toái Hồng Ngọc vì nàng mà bưng tới.
Trừ những người đến từ tú phường ra, người tới viếng thăm nàng có thể nói là người này nối tiếp người kia, tất cả đều là thương hành ở Châu Thành, mà theo đó còn mang đến rất nhiều tơ lục cùng đồ trang sức chất đày trong phòng, tất cả đều là sinh lễ Đoàn Lỗi đưa cho nàng.
Nàng cảm thấy hắn bị điên rồi, bằng không chính là nàng sắp bị hắn làm cho điên rồi, bởi vì nàng không ngờ hắn sẽ phô trương như vậy, giương cờ gióng trống làm lớn như vậy.
Nàng phải cùng hắn nói chuyện một chút mới được.
Sau bữa tối, nàng sai Hồng Ngọc đến sương phòng sát vách mời hắn đến đây một chuyến, kết quả hắn vẫn còn đang tiếp khách, bảo Hồng Ngọc trở về nói với nàng----
“Được, một lát khi ta hết bận ta sẽ đi qua.”
Sau đó nàng đợi hắn, đợi đến khi bất tri bất giác đêm đã khuya, ngủ thiếp đi, liền tự mình lên giường cũng không biết, sau đó cảm giác trời sắp sáng, nàng hôm sau lại tiếp tục bận rộn, khách nhân người này tiếp nối người kia đến.
“Được rồi, đến đay là chấm dứt.” Khách vừa đi ra khỏi sương phòng, Linh Lan lập tức mệt mỏi nói, cũng không chịu đựng được nữa. “Hồng Ngọc, ngươi đi xuống nói với chưởng quỹ, nếu lại có người đến tìm ta, thì cự tuyệt tất cả, nói ta không có ở đây. Nếu hắn để cho tiểu nhị dẫn người đi lên, ta sẽ lập tức thu thập quần áo chuyển đến khách điếm khác.”
“Vâng.” Hồng Ngọc gật đầu, lập tức lĩnh mệnh đi.
Chỉ là trước đó nàng cũng tới sương phòng sát vách, báo cáo với Đòan đại gia - người thuê nàng chuyện mà tiểu thư giao phó, chờ Đòan đại gia gật đầu, lúc này mới xoay người đi xuống lầu làm chuyện tiểu thư giao phó.
“Ta đi xem nàng, chuyện tiếp theo làm phiền ngươi rồi.” Đòan Lỗi đối với Lục Vũ nói.
Lục Vũ gật đầu một cái, nhìn thiếu gia đứng dậy đi ra khỏi sương phòng, hướng sương phòng sát vách của tiểu thư đi tới.
Ở bên trong phòng, Linh Lan cả người gục xuống bàn không nhúc nhích, cảm thấy tê liệt cùng mệt mỏi.
Đoàn Lỗi đi vào sương phòng, vừa thấy bộ dạng giờ phút này của nàng, lập tức đi nhanh đến bên người nàng, lo lắng hỏi: “Thế nào? Chẳng lẽ đầu bị thương lúc trước lại tái phát sao?”
“Ngươi rốt cuộc cũng hết bận, rãnh rỗi có thời gian gặp ta rồi sao?” Linh Lan ngẩng đầu lên, có chút giễu cợt, oán trách mở miệng nói.
“Xin lỗi, tối hôm qua khi ta tới nàng đã ngủ, ta không muốn đánh thức nàng.” Hắn dịu dàng giải thích. “Nàng tìm ta có chuyện gì sao?”
Nàng lập tức gật đầu, dứt khóat chỉ vào đống sính lễ chất cao như núi để ở tiền sảnh, nói: “ Có thể dừng lại tất cả hay không, không cần để cho người mang đồ tới nữa?”
“Đây là sính lễ.”
“Ta biết, nhưng cũng là quá nhiều đi, ngươi không cần làm như vậy. Ta không có nhà mẹ đẻ ngươi biết không? Một đống đồ lớn như thế này, ngươi bảo ta xử lý như thế nào?” Nàng bất đắc dĩ nói.
Đoàn Lỗi khẽ sửng sốt một chút, ngược lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ là dựa theo tục lệ, sau đó muốn đưa cho nàng những thứ tốt nhất, để cho nàng trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người.
“Nàng có thể giữ lại hoặc tặng cho người khác.” Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp.
“Một mình ta không dùng được nhiều như vậy, huống chi tặng cho người khác…. Ta có thể tặng cho ai chứ?” Nàng hỏi hắn.
Không có nhà mẹ đẻ, bằng hữu đều là người là trong Đoàn phủ, nàng đưa tặng, bọn họ cũng không dám nhận những quà tặng quý giá này, hơn nữa không biết khi nào bọn họ mới trở lại Đoàn gia, đống đồ này thật sự là làm cho nàng càng nghĩ càng nhức đầu.
“Những thứ này đều là của nàng, nàng muốn cho ai cũng được.” Hắn nói.
“Nếu như ta muốn đưa cho người làm công trong nhà thì sao?”Nàng thử hỏi.
“Có thể.” Hắn không chút do dự đáp, rồi chăm chú nhìn nàng nói: “Chỉ cần nàng thích, đưa cho ai cũng được.”
Lòng của Linh Lan trong nháy mắt liền mềm xuống, hiểu hắn cực kỳ sủng ái nàng, mặc kệ nàng muốn làm cái gì cũng đều được, chỉ cần nàng thích, vui vẻ là tốt rồi.
Tình yêu tràn đầy ở trong lòng, chậm rãi hóa thành quan tâm.
“Ngươi tối hôm qua không có ngủ sao?” Nàng nhìn vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, dị dàng hỏi.
Đòan Lỗi hơi sửng sốt một chút, không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên dời đi đề tài như vậy.
“Có, ở phòng sát vách ngủ một lúc.” Hắn gật đầu nói.
“Cùng Lục Vũ…. Ngủ chung?” Nét mặt của nàng có chút quái dị.
“Lục Vũ đi phòng khác ngủ.” Hắn không nhịn được nhíu mày hỏi: “Ngươi ở đây suy nghĩ lung tung những thứ gì?”
“Không có.” Nàng lập tức lắc đầu nói, ngay sau đó lại hơi nhăn đầu lông mày, quan tâm ngắm nhìn hắn nói: “ Bộ dạng của ngươi thọat nhìn rất mệt mỏi, thật ra chuyện lập gia đình cũng không cần vội vã như vậy, chậm một chút cũng không sao.”
“Đừng lo lắng, ta không sao.” Hắn vỗ vỗ tay nàng, dịu dàng trấn an.
“Ta sẽ không đổi ý, cũng sẽ không rời bỏ ngươi.” Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn, hướng hắn đảm bảo, chỉ hi vọng hắn đừng vì vội vàng chuyện này mà khiến thân thể mệt mỏi.
“Ta biết, nhưng ta chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, nhiều thêm một ngày đều không thể chịu được.” Hắm thâm tình nhìn nàng nói.
Linh Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể trở tay nắm lấy tay hắn, lấy ánh mắt dịu dàng không tiếng động cam kết với hắn. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Tử sinh khế khóat, dữ tử thành thuyết.*
*Nắm tay người, đến khi đầu bạc. Dù sống chết hay chia lìa, xin cùng người thề nguyện.
Trong lúc nhất thời, trong sương phòng hai người cũng không có nói chuyện, chỉ là lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này, đồng thời cảm nhận tình ý dịu dàng lúc này, sau đó hóa thành nụ cười hạnh phúc ở trên môi.
“Đúng rồi, thời điểm ta bị đau nằm trên giường ngươi đã làm chuyện gì?Chẳng lẽ thương hành xảy ra chuyện gì sao?” Qua một lúc lâu, Linh Lan đột nhiên nghĩ tới chuyện này, tò mò mở miệng hỏi.
“Ta điều ra chuyện của Tô gia.” Hắn nói.
“Tô gia?” Linh Lan sửng sốt một chút.
“Tô Như Yên.” Hắn nói ba chữ.
Linh Lan dĩ nhiên biết hắn nói chính là Tô gia tại Châu thành này, tiểu thư Tô gia Tô Như Yên, vấn đề là bọn họ vừa mới tới nơi này không lâu, làm sao lại biến thành hắn tới đây điều ta rồi chứ?
“Vậy là chàng đã sớm có ý định điều tra Tô gia rồi sao?” Nàng có chút hiểu ra hỏi.
Hắn gật đầu.
“Khi nào?”
“Ngày thứ hai sau khi tiểu thư Tô gia xuất hiện.”
“Sớm như vậy sao?” Linh Lan kinh ngạc thốt lên.
“Ý tưởng của ta và nàng không mưu mà hợp, cảm giác sự xuất hiện của nàng ta quá mức đột ngột, động cơ khả nghi.”Hắn nói cho nàng biết.
Trên đường đi, vì muốn để Đòan Lỗi đến Châu thành một chuyến, giải trừ nghi ngờ của nàng từ sau khi sống lại đến nay, Linh Lan từng đối với hắn thổ lộ rằng trong lòng mình đối với việc Tô gia tiểu thư đột nhiên xuất hiện có nhiều điểm đáng nghi, chỉ là nàng không nghĩ đến, hắn từ lâu đã có suy nghĩ này.
Nàng hoài nghi Tô Như Yên, là vì bi kịch xảy ra trước khi sống lại, nhưng hắn lại dựa vào quan sát của mình mà phỏng đoán, làm sao nàng có thể không kinh ngạc, không bội phục đây?
“Kết quả như thế nào?”Nàng không kịp chờ đợi mà hỏi hắn.
“Buôn bán Tô gia đã lâm vào cảnh khốn cùng, nếu không có tiền viện trợ, cuối năm nay sẽ suy sụp.”
Linh Lan ngẩn ra, mặc dù đã suy đóan khả năng này, lại không ngờ nghiêm trọng đến vậy. Cuối năm nay sẽ sụp đổ? Cho nên Tô gia đưa nữ nhi đến Đoàn gia kết thân, hòan tòan là vì muốn cứu vớt Tô gia?
Nhưng nàng vẫn không hiểu, ở thời điểm trước khi nàng sống lại, Đòan gia đã vì Tô gia viện trợ giải trừ khẩn cấp, bởi vì nàng chưa từng nghe nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân có tin đồn phá sản, cho nên Đoàn gia với Tô gia mà nói,nên xứng đáng là ân nhân cứu mạng, đối với thiên kim Tô gia Tô Như Yên cũng nên như vậy mới đúng, tại sao Tô Như Yên lại lấy oán báo ơn đây?
Chẳng lẽ vì thiếu gia lạnh nhạt nàng ta sao?
Nàng nghĩ không ra.
“Nàng đang nghĩ chuyện gì?” Thấy nàng trầm tư, Đòan Lỗi mở miệng hỏi.
“Nghĩ Tô cô nương thật ra cũng rất đáng thương.” Nàng trừng mắt nhìn, mở miệng đáp.
“Đúng vậy, vì cứu vớt Tô gia, bị buộc rời đi người mình thích, rời đi nơi chôn nhau cắt rốn gả cho một người xa lạ không quen biết, thật sự nàng ta rất đáng thương.” Đòan Lỗi đồng ý gật đầu nói.
“Người trong lòng?” Linh lan ngạc nhiên trố mắt.
“Chuyện này ở đây cũng không phải bí mật gì, thiên kim Tô gia yêu một tên tiểu tử nghèo là chuyện ai ai cũng biết, đáng tiếc người có tình cuối cùng không thể thành thân thuộc.” Đòan Lỗi có chút cảm thán, bởi vì chuyện của hai ngườ họ và chuyện của hắn với Linh Lan tuy không giống nhau nhưng kết quả lại y hệt, cho nên hắn có cảm xúc rất đặc biệt.
“Người nọ tên là gì? Linh Lan hỏi, cảm giác như đáp án nàng tìm kiếm thật lâu đã ở ngay trước mắt.
“Người nào?”
“Người Tô cô nương thích.”
“Nếu như ta nhớ không lầm, thì hắn tên là Hà Thiên Lâm.”
Linh lan không tự chủ được nhắm hai mắt lại, rốt cuộc đã hiểu rõ tiền nhân hậu quả rồi.
Thì ra là trước khi Tô Như Yên đến Lam Châu, thế nhưng đã có người trong lòng, mà người nọ chính là lý do khiến nàng phản bội thiếu gia, rồi tư thông với Hà Thiên Lâm. Thì ra hai người bọn họ từng là một đôi! Ai mà ngờ được chứ?