Tiểu Tỳ Linh Đan

Chương 5: Chương 5




Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nàng mang đến cho hắn cảm giác là một tiểu nha hòan, tiểu nha đầu, như thế nào trong nháy mắt liền biến thành xinh đẹp động lòng người, luôn làm cho hắn không tự chủ được mà mê mẩn, thậm chí yên lặng sinh ra tình cảm?

Nếu như nàng vẫn là tỳ nữ của hắn, nếu như nàng không phải thông tuệ hơn người như vậy, không phải là cánh tay đắc lực của hắn trong việc kinh doanh thương hành, hắn tất nhiên đã sớm thu nàng là thiếp thất rồi.

Đáng tiếc những năm này chung đụng, làm cho hắn khắc sâu được rằng Linh Lan bất phàm, hiểu rằng nàng cần được tôn trọng, không thể tùy ý đối đãi cùng cợt nhã như những cô gái khác.

Cho nên một năm qua, hắn mặc dù sinh ra tình cảm nam nữ đối với nàng, nhưng Linh Lan đối với sự phát triển trong tương lai của thương hành Đoàn gia thực sự quá quan trọng, một là làm bằng hữu, hai là làm nữ nhân của hắn, hắn tình nguyện lựa chọn người trước, xem nhẹ tình cảm của mình, cũng không muốn vì tư tình của mình mà làm mọi thứ thay đổi.

Đây là lòng riêng của người phụ trách thương hành như hắn.

“Hiện tại ta muốn đến phủ Châu, không biết tốn bao nhiêu thời gian. Ta sai Lục Vũ đưa ngươi về phủ trước được không?” Hắn mở miệng nói.

“Để Lục Vũ cùng đi với ngài, đường đường là người phụ trách thương hành Đoàn gia, bên cạnh không mang theo tên hộ vệ nào làm sao được? Linh Lan tự mình trở về là được rồi.”

“Không đựơc, một mình ngươi đi về ta không yên lòng.”

“Thiếu gia chẳng lẽ lo lắng Linh Lan sẽ lạc đường sao? Đừng quên lúc trước khi còn là tỳ nữ đã thường xuyên đi qua phố lớn ngõ nhỏ trong thành, lạc đường là chuyệ tuyệt đối không có khả năng xảy ra.” Linh Lan cười nói.

“Quên tình trạng thực tế không phải là ta mà là ngươi.” Đòan Lỗi thở dài nói.

“Hả?” Lĩnh Lan khẽ nhíu đôi mày thanh tú, chờ hắn giải đáp nghi hoặc.

“Ngươi có phải đã quên thân phận của mình bây giờ không còn là một tỳ nữ, mà là một vị tiểu thư? Cần hộ vệ bên cạnh không chỉ có ta, ngươi cũng cần, Linh Lan tiểu thư.”

“Thiếu gia, xin ngài chớ gọi ta như vậy.” Linh Lan không quen cười khổ.

“Tóm lại, ta tuyệt đối không cho ngươi trở về một mình. Ngươi có hai lựa chọn, một là để Lục Vũ đưa về, hai là ở chỗ này chờ ta, nhưng cần chờ bao lâu ta cũng không biết chính xác.” Đoàn Lỗi nói.

“Linh Lan ở chỗ này chờ thiếu gia.” Linh Lan hơi suy tư một chút, quyết định nói.

“Như vậy cũng tốt, nếu trễ quá thì ở lại đây dùng cơm rồi trở về.” Đoàn Lỗi gật đầu nói, tiếp đó lại giao phó: “Nếu ngươi đói bụng muốn ăn cái gì, hoặc ngòi cạnh cửa sổ nhìn trúng thứ gì được bán dưới lầu, thì cứ giao phó cho tiểu nhị, một mình ngươi đừng đi khỏi gian phòng này. Những ngân lượng này ngươi cầm lấy.”

“Trên người Linh Lan có ngân lượng.” Linh Lan khước từ nói.

“Cầm.”Đoàn Lỗi không cho cự tuyệt cầm túi tiền nhét vào tay nàng, đồng thời nói: “ Muốn sai tiểu nhị làm gì, thì đưa cho hắn ít tiền, có câu nói có tiền mua tiên cũng được, hiểu không?”

“Nhưng Linh Lan không thiếu thứ gì, cũng không muốn mua gì.” Linh Lan thản nhiên nói.

Mặc dù sớm biết nàng cùng người khác bất đồng, nhưg Đòan Lỗi nghe vậy vẫn có chút giật mình.

“Linh Lan, ngươi không nghĩ muốn mua gì sao? Bất kỳ vật gì.” Hắn không tự chủ đựơc tò mò hỏi.

“Có nha.” Linh Lan không chút do dự trả lời làm cho hắn khẽ nhướng chân mày.

“Thứ gì?”

Linh Lan mỉm cười lắc đầu một cái.

“Không thể nói?”

Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu. Thật ra không phải không thể nói, mà là nàng xấu hổ không dám mở miệng, cũng không dám nói với hắn, nàng muốn có được chính là thiếu gia, làm sao nàng có thể mở miệng, nàng là cô nương nha.

“Gật đầu lại lắc đầu là có ý gì?”

“Thiếu gia không phải muốn đi phủ Châu sao? Ngài nhanh đi đi, đừng để cho Châu phủ đại nhân đợi lâu.” Không để cho hắn tiếp tục hỏi, nàng nhắc nhở khiêm thúc giục nói với hắn.

“Ngươi đây là đang nói sang chuyện khác?”

“Thiếu gia!” Linh Lan lộ vẻ mặt bất đắc dĩ cùng khẩn cầu.

“Được rồi, nếu đã là bí mật thì ta không ép ngươi nói, chỉ là sau khi ta từ Châu phủ trở về, ngươi phải nghĩ ra ít nhất một thứ mà ngươi muốn, sau đó nói cho ta biết.” Đoàn Lỗi sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn nàng nói.

“Tại sao?” Linh Lan không rõ chân tướng bật thốt lên hỏi.

“Bởi vì lo lắng ngươi ở đây chờ ta quá nhàm chán.” Hắn cười khanh khách trả lời, sau đó để nàng thừ người ở đó dở khóc dở cười đứng dậy rời đi.

Một hồi lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng Linh Lan lẩm bẩm kháng nghị…

“Nào có thể như vậy!”

Đáng tiếc đã trễ.

Vật nàng muốn…

Linh Lan một mình chờ đợi tại quán rượu Cát Tường tại nhã gian trên lầu hai, cái tay chống cằm lo nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra ngòai thiếu gia, còn muốn cái gì.

Trước khi sống lại nàng cần rất nhiều thứ, thân phận, địa vị, tiền tài, thậm chí là tram cài tóc, quần áo đẹp đẽ, một đôi giày thêu… Đợi chút, vật nàng muốn còn rất rất nhiều nữa… bởi vì nàng đều chưa từng có.

Nhưng hiện tại sau khi sống lại, mặc kệ là thân phận, địa vị hoặc tiền tài, những thứ trước kia nàng mong muốn, tram cài tóc, y phục, giầy… những thứ đồ này, mấy năm nay phu nhân đối với nàn sủng ái, ngay từ lúc đầu đã thay nàng chuẩn bị rất nhiều.

Cẩn thận ngĩ đến. mặc kệ là ăn, mặc , dùng, mọi thứ nàng đều không thiếu, như thế nào lại còn muốn thứ gì nữa chứ.

Hiện tại điều duy nhất nàng muốn là hy vọng thế gia yêu nàng, sau đó thú nàng làm thê, ngòai ra nàng không còn mong muốn gì nữa.

Nhưng nàng không thể nói ra việc làm người ta ngượng ngùng không dứt này được? Cho nên, lát nữa khi thiếu gia trở về, nàng sẽ nói với thiếu gia nàng muốn gì đây?

Linh Lan vắt óc suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra được đáp án nào, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy nhìn xuống dưới lầu, nghĩ thầm có thể nhìn thấy cái gì thú vị hoặc muốn mua gì đó từ những người bán hàng rong phía dưới.

Đang lúc nàng nghĩ như vậy thì bên ngoài phòng đột nhiên triền đến thanh âm của tiểu nhị.

“Khách quan.”

“Chuyện gì?” Nàng quay đầu lại lên tiếng trả lời.

“Có một lá thư chỉ đích danh là gởi cho ngài, thư của Linh Lan tiểu thư.”

Linh Lan nhẹ sửng sốt một chút, thư của nàng? Người hiện tại biết nàng đang ở gian phòng bên trong quán rượu Cát Tường chỉ có thiếu gia cùng Lục Vũ mấy người bọn họ, ai lại đặc biệt viết thư tới đây cho nàng?

Chăng lẽ thiếu gia đang ở Châu phủ có việc giao phó cho nàng, mới sai người đưa thư tới đây?

“Cầm thư vào đi.” Nàng lên tiếng gọi.

Cửa phòng bị mở ra, tiểu nhị nhanh chóng đi vào, cầm lá thư trên tay, trên mặt là vẻ nịnh bợ lấy lòng.

“Linh LAn tiểu thư, thư ở chỗ này.” Hắn cung kính đặt thư lên bàn.

Linh Lan lấy vài vụn bạc nhỏ từ trong túi tiền đưa cho hắn, tiểu nhị nhận lấy tiền thưởng, vui vẻ xoay người rời đi.

Sau khi tiểu nhị đi khỏi, Linh Lan mới cầm thư trên bàn lên xem, chỉ liếc mắt một cái nàng liền biết thư này không phải là thiếu gia viết cho nàng, bởi vì đây căn bản không phải là chữ của thiếu gia.

Nàng khẽ nhíu chân mày, nhanh chóng xem nội dung trong bức thư, sau đó sắc mặt ngày càng nặng nề.

Có người muốn làm việc bất lợi cho thương hành Đòan gia, đã nắm giữ chứng cứ xác thật, nếu muốn biết được tin tình báo, cần phải trả mười lượng bạc, giao dịch tại hẻm sau phòng bếp quán rượu Cát Tường, chỉ chờ một khắc đồng hồ, không đợi lâu hơn.

Nội dung trong bức thư thật kinh người, trên chỗ ký tên vẽ hai dấu ××.

Linh Lan từng nghe nói qua có một tổ chức thần bí buôn bán tin tức, đối phương luôn lấy ×× làm chữ ký, luôn chủ động liên lạc cùng người mua tin tức, buôn báb tin tức thật thật giả giả, chỉ cần ngươi nguyện mắc câu.

Nhưng mà đối với nhà có tiền mà nói, mười lượng bạc cũng không có gì, đại đa số cho dù tin tức kia có một phần sự thật, cũng sẽ dùng tiền mua tin tức đó.

Cho nên Linh Lan hơi do dự một chút, trước khi đi Đoàn Lỗi có đưa cho nàng một túi tiền, nên nàng liền đi ra khỏi gian phòng, ở cầu thang nối lầu một với lầu hai ngăn một tiểu nhị, hỏi thăm phương hướng phòng bếp, liền theo hướng đó mà rời đi.

Bên cạnh phòng bếp quả nhiên có một cửa nhỏ thông với hẻm phía sau, ngõ hẻm này chỉ có người lui tới vào sáng sớm khi chuyên chở nguyên liệu buôn bán trong một ngày cho quán rượu, thời gian còn lại hiếm người lui tới.

Linh Lan đi ra khỏi của nhỏ phía sau, liền đứng cách đó không xa chờ người viết thư cho nàng xuất hiện. Nàng nghĩ, nếu đối phương là người bán tin tức, tất nhiên sẽ nhận ra nàng là người hắn muốn tìm, nàng chỉ cần đứng tại chỗ chờ đợi là được.

Một lát sau đối phương chủ động tìm tới.

“Linh Lan tiểu thư?”

Âm thanh vang lên phía sau, nàng xoay người lại, sau đó nháy mặt có cảm giác một bao tải đen từ trên trời phủ xuống đem nàng bao lại, làm nàng nhất thời kêu lên sợ hãi.

“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi là…”

Trên vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, khiến thanh âm của nàng ngưng lại, thân thể mềm nhũn, đã bất tỉnh.

Một chiếc xe đẩy nhanh chóng được đẩy vào hẻm nhỏ.

“Động tác nhanh một chút.” Nam tử đẩy xe nhỏ giọng thúc giục.

“Nàng hình như không mang theo lá thư, có cần vào quán rượu lấy không?” Nâng thân thể bị xụi lơ của Linh Lan lên nam tử đó hạ thấp giọng hỏi.

“Thôi, như vậy rất mạo hiểm.”

“Nếu như không cầm về, sợ là sẽ đắc tội với ××.”

“Chỉ cần động tác nhanh, cẩn thận một chút, sẽ không ai biết là chúng ta làm.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết,nhanh tay một chút, cẩn thận bị người ta phát hiện.” Nam tử đẩy xe nhanh chóng cắt đứt lời của đồng bọn, nhanh chóng mở miệng nói.

Hai người đồng bọn khác nhanh chóng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mang bao bố chứa Linh Lan lên xe, lại đem rơm rạ phủ lên người nàng, che kín tòan bộ thân hình của nàng.

“Được rồi, đi thôi.”

Xe nhanh chóng hướng ngõ hẻm vắng người rời đi.

Ba người mặc quần áo vải thô bình thường, tựa như những người đàn ông trung niên khác đang làm việc ở các ngõ nhỏ xung quanh, một người phụ trách đẩy xe,một người giúp đỡ, một gã khác đi phía sau phụ trách đề phòng nhìn tình huống xung quanh, cầu nguyện không có ai chú ý tới bọn họ.

Hành động này, bọn họ chính là mạo hiểm đến tính mạng, đánh cược tính mạng của mình mà làm việc.

Nếu không phải vì cuộc sống khó khan, gạo trong nhà cũng đã hết, lại vì cờ bạc mà chịu cảnh nợ nần, người của song bạc muốn mang vợ hắn đi bán, bọn họ cũng sẽ không bí quá hóa liều, làm việc bắt cóc người khác như thế này.

Thật may là cố chủ chỉ yêu cầu bọn họ đưa người đến địa điểm được chỉ định trước là được, không có muốn bọn hắn giết người diệt khẩu. Nếu thật sự muốn hắn giết người, hắn quả thực không có cái can đảm đó.

Chỉ là không biết cô nương này tại sao lại đắc tội với đối phương, thật đáng thương.

Cô nương, ngươi cũng đừng trách huynh đệ chúng ta nha,chúng ta cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm chuyện này, nếu không phải đường cùng, ai lại muốn làm chuyện xấu?

Cho nên, thật xin lỗi.

“Rầm!”

Tiếng vang ầm ầm từ một nhã gian trên lầu hai của quán rượu Cát Tường truyền ra, những người gần đó nghe âm thanh này không nhịn được run sợ một chút.

Đoàn Lỗi rất tức giận, một chưởng làm cái bàn trong gian phòng dánh thành hai nửa.

Mấy năm nay vì muốn thân thể tráng kiên, hắn cùng hộ vệ học chút công phu quyền cước, mấy năm không gián đọan tu luyện, mặc kệ là sức lực tay hay chân tuy vẫn còn kém người luyện võ chân chính, nhưng so với người bình thường thì lớn hơn nhiều.

“Không thấy? Ta muốn ngươi chăm sóc tốt cho nàg, giờ ngươi nói với ta là không thấy người đâu?” Đoàn Lỗi không thể kiềm chế tứ giận đứng trong sương phòng quát tiểu nhị.

Mắt thấy cái bàn trong nháy mắt bị chém thành hai khúc, tiểu nhị bị dọa đến run rẩy không nói ra lời, chưởng quỹ miễn cưỡng không run rẩy, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt.

“Người đưa lá thư này tới hình dạng như thế nào?” Đoàn Lỗi lạnh giọng hỏi tiểu nhị.

“ Là…là đứa bé cỡ bảy, tám tuổi, dáng dấp...”

Tiểu nhị phun ra nuốt vào trả lời, lời còn chưa dứt liền bị Đòan Lỗi tức giận cắt đứt.

“Đủ rồi!”

"Đoàn gia tha mạng, Đoàn gia tha mạng, Đoàn gia tha mạng. . . . . ." Tiểu nhị bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Đòan Lỗi lãnh khốc vô tình nhìn hắn chằm chằm, ngay cả ý niệm mềm lòng tha thứ cũng không có, ngược lại kích động muốn bóp chết đối phương, cho dù hắn biết chuyện này tiểu nhị là người vô tội, nhưng hắn không có biện pháp tha thứ cho hắn ta.

Linh Lan mất tích, tung tích không rõ, sống chết chưa biết.

Nàng rõ ràng nói ở lại chỗ này chờ hắn , kết quả lại bởi vậy cho nên sau khi tiểu nhị mang đến một phong thư liền hại nàng tung tích không rõ.

Tin tức đáng chết, tiểu nhị đáng chết!

Từ nội dung trong bức thư hắn biết Linh Lan nhất định đi ra ngòai từ của sau đến nơi hẹn, nhưng lấy cá tính của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nói lời nào mà rời đi, cho nên chỉ có một khả năng, đó là nàng nhất định đã xảy ra chuyện!

Là ai? Rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn bắt Linh Lan?

Là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, hay kẻ thù của Đoàn gia, bọn họ có thù óan tại sao không trực tiếp tới tìm hắn, tại sao lại muốn bắt Linh Lan?

××, hắn biết tổ chức này, đã từng cùng đối phương giao dịch qua, cho nên liếc mắt liền biết phong thư này là giả, giấy cùng mực ×× dùng luôn là lọai thượng phẩm, mà tin tức này lại dùng giấy mực rẻ tiền.

Hắn nên nói chuyện này cho Linh Lan, nếu hắn từng nói chuyện liên quan đến ×× cho nàng, thì hôm nay nàng cũng sẽ không bị lừa gạt, tung tích không rõ như vậy!

Linh Lan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.