Bùi Hành đứng ở cửa, hắn đã đứng yên thật lâu, tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.
Quả thế, thì ra vẻ không thích hợp này lại đến từ đây.
Hai người đối thoại, như một lớp dầu sôi tưới vào trong lòng hắn, rồi như một chậu nước lạnh đổ xuống sau đó, đau giống như lửa thiêu, lạnh giống như băng hàn.
Thạch Lựu đi ra múc nước giặt khăn, vừa mở cửa, chỉ thấy Bùi Hành đứng yên trợn mắt như tượng, bị hù dọa đổ chậu nước trên tay, sắc mặt trắng bệch, “Tứ... Tứ gia...”
Bùi Hành đi vào nội thất, đến gian phía tây.
Tố Tố nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại phân phó: “Thạch Lựu, thân đàn này nên bảo dưỡng, ngươi cho người ở khố phòng mang đi thoa một tầng dầu...”
Nàng không nghe thấy tiếng trả lời, bất giác thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn.
Này vừa nhìn, suýt chút là hồn phi phách tán, tay chân luống cuống chạm vào đàn, một loạt tạp âm lộn xộn mạnh mẽ vang lên.
Bùi Hành một tay tóm lấy nàng, cắn răng hỏi: “Nguyệt Thược đi đâu?”
Tố Tố đã sợ đến nói không ra lời.
Bùi Hành lại hỏi một lần, Tố Tố hồi thần, cưỡng chế e ngại, sắc mặt cứng ngắc cười, trả lời: “Tứ gia nói cái gì, ta chính là Nguyệt Thược, không phải ở trước mắt chàng sao.”
Bùi Hành một tay quăng nàng ta ra ngoài, Tố Tố “A “Một tiếng, thân thể đụng vào trên kệ đàn, vừa đau vừa sợ.
Thạch Lựu chạy vào, nàng ta quỳ gối trước mặt Bùi Hành, “Tứ gia, cầu xin ngài tha cho tiểu thư của chúng ta, đây đều là chủ ý của ta...”
Tố Tố nghe vậy, nhanh chóng hô to: “Thạch Lựu, ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Bùi Hành đi đến trước mặt Thạch Lựu, chỉ một chữ, “Nói!”
Thạch Lựu chảy nước mắt, nằm úp sấp trên mặt đất, đem chuyện kia như tảng đá đè nặng trong lòng nói ra, làm sao nhìn thấy chủ nhân cũ trước kia, làm sao nổi lên cái ý nghĩ này, làm sao đem Nguyệt Thược mê choáng đưa đi... Trong lúc tự thuật, cũng không có nói tới Phương Ngọc Dung, thậm chí hoàn toàn phủi bỏ trách nhiệm của Tố Tố, tất cả đều là do nàng bị ma quỷ ám ảnh làm ra chuyện sai.
Bùi Hành hít sâu lại hít sâu, nhưng là tim đập vẫn không thể ức chế gia tốc.
Hắn nghĩ đến Nguyệt Thược mấy tháng này sẽ phải chịu tổn thương, sợ đến tay chân phát run.
Hắn mang theo chán ghét tận xương tủy và ánh mắt căm hận quét qua Tố Tố và Thạch Lựu, nói: “Các ngươi tốt nhất ăn chay niệm phật phù hộ Nguyệt Thược an toàn trở lại...”
Tìm được Nguyệt Thược trước, còn cần Tố Tố này tồn tại, nếu không vỡ lở ra để người biết được Nguyệt Thược mất tích, nàng trở về rồi, sẽ không có cách nào qua được cuộc sống an tĩnh.
*****
Nguyệt Thược lần thứ hai vào phủ, là Miêu phu nhân dự định đem nàng chính thức đưa vào phủ của Phúc Yên quận vương. Bởi vì vị Thái phu nhân này ở trong hoa viên, lúc Miêu phu nhân đi lên nói chuyện, nàng tìm được một cơ hội ở gần đó đi đi lại lại, chỉ là không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn nha hoàn, càng không thể đến gần nghi môn.
Nàng nghe được phía sau núi giả có tiếng người, hình như còn là giọng nói quen thuộc, không khỏi dừng lại không động.
Người đó nói: “Thái phu nhân gần đây có khỏe không?”
Người trả lời nói: “Rất tốt.” Lại hỏi, “Hàn phu nhân, gần đây trường Sử đại nhân có nhận được thư kinh sư gởi không?”
Vị Hàn phu nhân đáp: “Nhà tôi làm việc trong vương phủ, ta cũng không biết rõ.”
...
Bọn họ chuyển qua hòn non bộ, Nguyệt Thược nhìn thấy người.
Qủa nhiên là Lý Diệu Quỳnh!
Lý Diệu Quỳnh vẫn kiều diễm xinh đẹp như trước kia.
Thì ra nàng chính là vị kế thất mới cưới của Trường Sử đại nhân được nghị luận rối rít trong vương phủ, làm cho Phúc Yên quận vương nhìn mà luống cuống.
Lý Diệu Quỳnh cũng nhìn thấy Nguyệt Thược, bật thốt ra: “Ngươi... Ngươi làm sao lại ở đây.”
Người dẫn đường nhìn Nguyệt Thược một chút, lại nhìn Lý Diệu Quỳnh một chút không khỏi nhíu mày.
Nguyệt Thược hận Lý Diệu Quỳnh, cũng biết Lý Diệu Quỳnh cũng căm hận nàng, nhưng là thân rơi vào nơi đây, dù là một đường sinh cơ cũng phải nắm. Mà hôm nay nàng bị đưa vào vương phủ, vốn là hạ quyết tâm làm ồn ào, kéo dài thời gian. Này đây nàng không một chút do dự, chào đón kéo Lý Diệu Quỳnh nói: “Ta bị lừa bán đến đây, ngươi đi thông báo Tứ gia, ta...” Nàng nghĩ nếu Lý Diệu Quỳnh chịu làm như thế, về sau sẽ quên hết ân oán giữa hai người, nàng sẽ không trả thù nữa.
Nhưng là Lý Diệu Quỳnh làm sao sẽ tiếp nhận như vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Nguyệt Thược để xuống tư thái không phải là lần một lần hai, “... Ta sẽ tận toàn lực báo đáp ngươi!”
Lý Diệu Quỳnh trong nháy mắt hiểu tình cảnh của nàng, vốn là lông mày đang nhíu lại thoáng cái thả lỏng, nhịn không được “Ha ha ha ha” bật cười, không ức chế được, cả người như kiều hoa loạn chiến.
Nguyệt Thược tâm như bỏ chì, nặng nề rơi xuống.
Đúng vậy, nàng ta làm sao có thể giúp nàng, không bỏ đá xuống giếng đã là may.
Lý Diệu Quỳnh không dễ dàng ngừng cười, nói: “Ngươi bị bán nhập nơi đây, quả nhiên ngươi chính là mệnh nha hoàn... Hảo, hảo, biết rõ ngươi như thế, ta cũng không còn gì để tiếc.”
Nàng nói xong, mụ mụ dẫn đường đè xuống khó hiểu trong lòng, bồi cười hỏi Lý Diệu Quỳnh: “Hàn phu nhân biết nha đầu kia?”
Lý Diệu Quỳnh trên mặt còn mang theo cười, có chút hăng hái quan sát Nguyệt Thược, trong miệng lại nói: “Không biết, lần đầu gặp.”
Vị mụ mụ kia không hỏi nhiều Lý Diệu Quỳnh, chỉ chất vấn Nguyệt Thược: “Ngươi là người phòng nào, dám ở trước mặt Hàn phu nhân nói hươu nói vượn, còn không mau đi xuống.”
Bên kia nha hoàn trông coi Nguyệt Thược đã nâng váy vội vàng gấp rút xông qua, trước bồi tội với Lý Diệu Quỳnh, rồi sau đó dùng sức kéo Nguyệt Thược rời đi.
Mặc dù không thể áp chế thất vọng, nhưng là ít nhất, đã trì hoãn thời gian nhập phủ. Sau khi nha hoàn hồi báo với Thái phu nhân, Miêu phu nhân bị hù dọa gấp rút quỳ xuống bồi tội, rồi sau đó mang theo Nguyệt Thược hồi phủ, ấn Thái phu nhân phân phó “Dạy dỗ thêm rồi đưa vào phủ“.
Lần này trở về Miêu gia, Nguyệt Thược lại bị đối xử nghiêm khắc hơn.
Một chút tự do mà nàng có được do trước đây đàng hoàng bị mất đi, buổi tối ngủ, cửa lại bị Miêu mụ mụ khoá trái.
Hơn một tháng trôi qua.
Đêm hôm đó, Nguyệt Thược bị một hồi huyên náo rất nhỏ làm cho bừng tỉnh.
Trong bóng tối, nàng không dám đốt đèn, lặng lẽ xuống giường tới cửa, dán lỗ tai trên vách nghe lén.
Chỉ nghe tiếng một nam sinh xa lạ quát khẽ, còn có tiếng khóc Miêu mụ mụ, thình lình, còn có tiếng rên rỉ thê thảm.
Nàng muốn nghe cẩn thận một chút, nhưng là người hỏi dụng tâm hạ thấp giọng, người trả lời lại sợ đến nói không rõ, nàng chỉ nghe được “Vương phi” “Bà đỡ” “Hài tử” mà trợn tròn hai mắt.
Nàng trong nháy mắt liền nghĩ đến việc xấu xa ngấm ngầm trong hậu trạch, Miêu mụ mụ nhất định là đã làm chuyện gì đó, hiện thời bị tra đến trên đầu.
Trận tra tấn lén lút này liên tục đến gần hừng đông, Nguyệt Thược rất kỳ quái vì cái gì những người khác trong sân không có bị đánh thức, nghi vấn này đến ngày thứ hai mới được cởi bỏ.
Nàng bị khoá trái trong phòng hơn nửa ngày, mới có người tới mở cửa, thì ra tất cả mọi người bị mê hôn mê, chỉ có gian phòng của nàng là khoá trái, người đến không thể tưởng được bên trong sẽ có người, nàng mới tránh được một kiếp.
Nguyệt Thược bị kêu lên đi chiếu cố Miêu phu nhân, phát hiện bà ta bị đánh cho mặt tím bầm, mất hồn mất vía, duỗi tay ra, bất ngờ thiếu một đầu ngón tay.
Nguyệt Thược hít một hơi khí lạnh.
Hết lần này tới lần khác Miêu phu nhân vẫn không cho báo quan, gắt gao giữ chặt con trai bà ta, không cho hắn nói cho bất luận kẻ nào, nhất là Thái phu nhân.
Miêu phu nhân dưỡng hai tháng mới tốt, bà ta quá lâu không có vào phủ gặp Thái phu nhân, trong thời gian đó có người ba lượt tới cửa ân cần thăm hỏi, đến một ngày kia cuối cùng có thể đứng dậy, kết quả một đám quan binh hung thần ác sát xông vào, không nói một lời, còng tất cả mọi người lôi đi.
Miêu phu nhân bị hù dọa xụi lơ, lúc bị lôi kéo hô to: “Các ngươi có biết ta là ai hay không, ta là người Anh vương phủ...”
Đầu lĩnh giễu cợt, “Bắt ngươi, đúng là Anh vương điện hạ.”
Bọn họ bị bắt vào nhà tù của Anh vương phủ, nam nữ mỗi người một gian.
Đợi một ngày một đêm, có người mang Miêu phu nhân đến hỏi chuyện, sau đó là Miêu quản sự, tiếp theo là con trai Miêu phu nhân, cuối cùng mới đến phiên Nguyệt Thược.
Trong phòng tra tấn, ngồi ở trên cao chính là một nam tử mặt mày ôn hòa lại lộ ra uy nghiêm bén nhọn, người áp giải Nguyệt Thược đẩy nàng một cái, quát khẽ: “Còn không quỳ xuống, hành lễ với vương thế tử.”
Nguyệt Thược ngẩng đầu nhìn, con mắt mở lớn... Vị vương thế tử này, nàng đã gặp qua ở khu vực săn bắn.
Nàng đột nhiên ý thức được đây là một cơ hội tốt để nói ra thân phận, dù xấu cũng không bằng trở thành đầy tớ Miêu phu nhân bị nhốt ở trong tù.
“Vương thế tử, ta là thê tử của Bùi Hành biên tu Hàn lâm viện, bị người lừa bán đến đây, cầu xin vương thế tử cứu.”
Quản ngục đằng sau không kịp ngăn Nguyệt Thược, vội vàng ngăn cản, “Quý nhân trước mặt, ai dám làm càn.”
Lý Đức Hải đưa tay, quản ngục kia vốn muốn kéo Nguyệt Thược, dừng lại động tác, lui về phía sau.
Ánh mắt Lý Đức Hải thâm trầm quan sát Nguyệt Thược, nàng nếu là một nô tỳ bình thường, làm sao có thể gọi được tên Bùi Hành. Mà lúc hắn ở kinh sư, cũng xác thực nhận được tin tức, Bùi Hành bí mật tìm một tiêu cục miệng nghiêm cẩn để tìm người, chỉ là hắn lại không có được tin tức nói thê tử Bùi Hành mất tích.
Nghĩ đến Bùi Hành, Lý Đức Hải nhìn Nguyệt Thược cũng cảm thấy thân thiết hơn một phần, nếu như hắn có được chứng cứ không sai, Bùi Hành chính là thân đệ đệ của hắn...