Hương Liên và Hương Điệp ban đêm trở về phòng phát hiện Nguyệt Thược đáng lý nên sớm một chút trở về phòng so với các nàng vẫn chưa có trở về. Hương Điệp một mình thanh tẩy, Hương Liên lại gấp đến độ sứt đầu mẻ trán ra ngoài hỏi người.
Về sau vẫn là một bà tử thủ vườn nhỏ giọng gọi lại nàng, "Đừng hỏi nữa, cẩn thận gây rắc rối cho Nguyệt Thược, buổi chiều ta thấy Nguyệt Thược đi theo Tứ gia đi đến ngoại thư phòng, ngươi hỏi chuyện này, nếu tứ nãi nãi biết được, lại không nháo một hồi."
Hương Liên bị hù, sắc mặt trắng bệch, bước chân khẽ run trở về phòng.
Hương Điệp cầm hương chi xoa lên mặt, hờ hững hỏi nàng: "Làm sao, người dã đi đâu? Sẽ không lại giống đêm qua chạy đến thư phòng Tứ gia đi."
Hương Liên nghe vậy tay xách bình nước run run, nước nóng chảy xuống đất, rơi xuống chân của nàng, nàng "A" kêu một tiếng, vội vàng để xuống ấm nước đi xem chân.
Hương Điệp để xuống hương chi, hoài nghi quan sát nàng.
Chột dạ bối rối như vậy, chẳng lẽ Nguyệt Thược tiểu nha đầu này thực lại đi chỗ Tứ gia.
Hương Liên xem chân không có việc gì, đưa lưng về phía Hương Điệp nói: "Nào có chuyện đó, nàng đoán chừng là ở phòng người tỷ muội nào đó quên thời gian, ngươi ngủ đi."
Hương Điệp "A" một tiếng, trong nội tâm cười lạnh, thừa dịp Hương Liên đi lấy nước, chạy ra ngoài tìm Vương mụ mụ.
Vương mụ mụ bị chọc tức, hai ngày này thực là một chuyện lại một chuyện, tiểu nha đầu bình thường nhìn thành thật lại trở nên như vậy, bà ta nói với Hương Điệp: "Ngươi đi thư phòng gọi Nguyệt Thược về, cứ nói nãi nãi ngày hôm nay muốn nàng gác đêm."
Hương Điệp vốn là chỉ muốn cáo trạng Nguyệt Thược, cũng không muốn ra mặt đối đầu với nàng ấy, nhất là cướp người của Tứ gia, đây không phải là không muốn sống nữa sao.
Nàng ta do do dự dự không động cước, Vương mụ mụ nhéo cánh tay của nàng ta một cái, "Nha đầu chết tiệt kia nhanh đi a."
Hương Điệp nơm nớp lo sợ đi bẩm báo, Bùi Hành thản nhiên nói: "Nói cho tứ nãi nãi ngươi biết, nha đầu kia hầu hạ trúng ý ta, về sau lưu ở nơi này của ta, nói cho tứ nãi nãi ngươi biết chọn người khác gác đêm."
Hương Điệp nghe vậy, lúng ta lúng túng, "Nhưng mà nãi nãi... Nãi nãi điểm danh là Nguyệt Thược..."
Bùi Hành mặt trầm xuống, khí thế chủ tử gia tự nhiên hiển lộ, "Bên trong hậu viện này, lời ta nói còn không bằng lời nói của tứ nãi nãi có phải hay không?"
Hương Điệp bị hù dọa, run run cổ, không dám nhiều lời, lòng tràn đầy hối hận vì đã ra mặt, bây giờ việc được sai sử không có hoàn thành trở về sẽ bị Vương mụ mụ mắng.
Quả nhiên trở về bị Vương mụ mụ đánh một trận, đánh mệt mỏi rồi ngồi trên ghế mắng Nguyệt Thược: "Ta nhìn lầm rồi a, thế nhưng nuôi cái đồ xấu xa như vậy, không tim không gan, nói cho nàng ta đừng mong đắc ý, có một ngày rơi vào tay ta, ta để cho nàng ta đẹp mắt."
Mặc dù hùng hùng hổ hổ, Vương mụ mụ lại phân phó mấy nha hoàn lớn nhỏ không được phép ở trước mặt tứ nãi nãi lắm miệng nói chuyện này. Mà Lý Diệu Quỳnh cũng sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm một tiểu nha hoàn, nhiều lắm là hỏi một tiếng gần đây có quy củ hay không, Vương mụ mụ trả lời một câu tiểu nha hoàn quy củ ở tại phòng bếp thì xong rồi.
*****
Ngoại thư phòng Hàn Tùng Hiên của Bùi Hành tọa lạc bên ngoài cửa thuỳ hoa, dựa vào một góc tây hoa viên, náo trung thủ tĩnh*. Lui về phía sau, phía trước viện bị cửa thuỳ hoa và hành lang gấp khúc ngăn cách, phía trước là thư phòng của đại gia và tam gia Bùi gia. Trong sân gã sai vặt hầu hạ có năm người, ba người trưởng thành, còn lại là tùy thân hầu hạ và chân chạy việc bên ngoài, đều là trên dưới hai mươi, gọi Minh Kỳ, Minh Hằng, Minh Hồng; tuổi còn bé như Vĩnh Thọ, Vĩnh Tuyên mới □□ tuổi, cũng không đi theo ra cửa, hằng ngày quét dọn giữ cửa.
Tiểu viện trước Hàn Tùng Hiên mới trồng hai cây tùng lớn, thân cây thẳng tắp, cành cây mạnh mẽ. Chính diện chính là hai tầng lầu, lầu một là thư phòng, phòng khách, tàng thư thất. Lầu hai có hai gian lớn, một gian nhỏ, một gian dùng để uống trà ngắm cảnh, một gian phòng ngủ, còn có một gian để tạp vật. Bùi Hành gọi gã sai vặt thu thập gian nhà kho ở lầu hai, để một chiếc giường nhỏ cho Nguyệt Thược ở bên trong ngụ lại.
Trong sân thêm một Nguyệt Thược, bọn sai vặt hành động đều câu thúc không ít, bình thường không dám tùy ý nói đùa như trước.
Bùi gia hai đời nay quy củ buông lỏng, bình thường quy củ nhà giàu có là gã sai vặt không vào nội viện, nha hoàn không ra cửa thuỳ hoa, đề phòng gã sai vặt nha hoàn trao nhận tư tình. Ở trong ngoại thư phòng, thời gian qua không có nha hoàn lưu lại lâu dài, dù là Phù Dung trước kia cũng chỉ là vào ban ngày làm việc, đến khuya vẫn trở về nội viện.
Chờ Nguyệt Thược dưỡng chân vài ngày có thể xuống đất đi đường thì ngồi trên ghế cạnh cửa sổ thêu thùa may vá. Nàng từ trên lầu nhìn xuống, có thể quan sát tất cả động tĩnh ngoại thư phòng, thậm chí nghe lén được xì xào bàn tán của bọn sai vặt dưới lầu.
Nàng phát giác quy củ ở đây không nghiêm cẩn bằng nội viện, chỉ nhìn mấy ngày nay bên trong đã có hai gã sai vặt xin nghỉ ra cửa cũng biết.
Nguyệt Thược đã được như nguyện chính thức lưu ở Hàn Tùng Hiên của Tứ gia, kiếp trước Tứ gia cũng là như vậy lưu nàng, chỉ là nàng muốn chết muốn sống dập đầu khẩn cầu Tứ gia thả nàng trở về hầu hạ bên cạnh tứ nãi nãi, cuối cùng Tứ gia nhíu mày không kiên nhẫn thả nàng trở về.
Nhớ tới đời trước Tứ gia đối với nàng quả thực không xấu, vốn Tứ gia là người không háo nữ sắc, có một người thì là một người. Thê tử cách tâm, thông phòng Phù Dung tính kế, chỉ có nàng là người ngu dốt không mưu cầu, nên Bùi Hành có thể an tâm sủng ái.
Chỉ là khi đó nàng là một bộ bị chủ tử cưỡng bách mà bất đắc dĩ nhẫn nại thê thảm, khước từ Bùi Hành tốt với nàng, đem Bùi Hành càng đẩy càng xa.
Trên thực tế có một đoạn thời gian rất dài, Bùi Hành không chịu cùng phòng với Lý Diệu Quỳnh, lại chán ghét Phù Dung tâm tư không thuần khiết, chỉ chuyên muốn tiết hỏa với Nguyệt Thược. Trong số nam nhân hắn có tính nết hiếm thấy, chỉ có một nữ nhân là đủ, thói quen tìm người nào thì chỉ tìm người đó, không có kiểu ân huệ cùng hưởng hoặc là đổi nữ nhân ngủ ở hậu viện.
Nếu là nữ tử có tâm kế, Nguyệt Thược nhất định sẽ ỷ sủng mà kiêu. Nhưng là Nguyệt Thược ngốc cực, Bùi Hành đề cập qua muốn cho nàng làm di nương đem ba gian tây sương chính phòng cho nàng ở, nàng không chịu không nói, còn thường xuyên nói mình gác đêm ở gian ngoài của Lý Diệu Quỳnh khước từ Bùi Hành, bình thường còn chen lấn một chỗ với Hương Điệp và Hương Liên.
Nhưng làm sao trách được nàng kiếp trước, tiểu cô nương mười ba tuổi, lại không phải là sinh sống trong gia đình, còn có lão nương dạy bảo, đối với nam nhân thành thục đòi hỏi sợ hãi không thôi. Hai người có hình thể chênh lệch, chuyện đó là Bùi Hành thỏa mãn, nhưng Nguyệt Thược lại hoàn toàn không cảm nhận được lạc thú, vật đó của nam nhân quá lớn, khiến cho nàng mỗi lần đều đảo lộng thống khổ không thôi.
Bởi vậy cho dù bình thường Bùi Hành tốt với nàng, trong lòng nàng vẫn là hận Bùi Hành "Bắt nạt" nàng, chỉ muốn trở lại bên cạnh tứ nãi nãi qua những ngày đơn thuần như trước kia không bị ai bắt nạt, khi dễ.
Tất cả người ở hậu viện ngoại trừ Hương Liên, ai có thể tin tưởng Nguyệt Thược được Tứ gia sủng ái, trong lòng thế nhưng đần độn kỳ vọng tứ nãi nãi có thể bảo vệ nàng không bị Tứ gia bắt nạt.
"Thật khờ." Nguyệt Thược nghĩ tới, cúi đầu tự nói, "Về sau, lại không thể như thế."
Đối nàng tốt nàng muốn hồi báo. Bạc đãi qua nàng, nàng không cần tiền lời cũng sẽ bán!
Tứ gia thích chuyện đó, nàng dù không thích cũng phải giả bộ vui vẻ. Mà Lý Diệu Quỳnh vì có thân phận Bùi gia tứ nãi nãi có thể ra tay hại mệnh người, vậy nàng sẽ làm cho thân phận Bùi tứ nãi nãi mất đi.
Thu hồi suy nghĩ, Nguyệt Thược cúi đầu tiếp tục thêu.
Nàng ngày đó trẹo chân có lĩnh một chút vải vóc và chỉ thêu, mấy ngày dưỡng thương này, dùng những vật liệu này làm một cái hà bao thêu mộc lan thanh trúc, hôm nay thêu những đường cuối cùng rồi thu chỉ, dưới ánh mặt trời xem một chút coi như hài lòng, bảy năm không có chạm vào tay nghề coi như chưa bị lụt.
Bùi Hành đưa một học huynh tới chơi, hai người nói chuyện kết quả lần này thi Hương một hồi. Học huynh kia cũng là tham gia thi Hương nhiều năm, ôm hy vọng rất lớn với lần thi Hương này. Tuổi lớn hơn nhiều so với Bùi Hành, đã ba mươi có tam (chắc là 33!), nếu lại không trúng chỉ sợ trong nhà không chịu bồi dưỡng tiếp, muốn chính hắn đi mưu cái chức vị tiên sinh tư thục.
Hiện thời chỉ có thể lo lắng chờ ba tháng sau có kết quả thi Hương.
Bùi Hành trở lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thiếu nữ ngồi bên cửa sổ ở lầu hai.
Hắn lên lầu tiến vào căn phòng nhỏ, quan sát một phen gian phòng nhỏ chứa đồ lặt vặt có thay đổi lớn. Chiếc giường nho nhỏ chăn đệm lam nhạt Hương Liên lặng lẽ đưa tới, màn màu hồng cánh sen có hình hoa rơi, chân giường là hai ngăn tủ gỗ thông sơn hồng, gần cửa sổ là một kỷ trà, hai cái ghế dựa có tay cầm. Kỷ trà trên giường có một cái bồ đoàn hình tròn màu trắng thêu thanh trúc, để rổ may vá, một bộ trà cụ đơn giản. Bên cửa sổ treo hai hương bao hoa khô, hương vị thanh u bị gió thổi qua, phiêu phiêu đãng đãng trong phòng như có như không.
Bùi Hành thường thấy Lý Diệu Quỳnh xếp đầy tơ vải hoa lệ bài trí phòng ngủ, thoáng kinh ngạc với xếp đặt đơn giản như vậy, Nguyệt Thược đã thay đổi gian phòng nhỏ vốn dĩ lạnh như băng chuyển thành khuê phòng ấm áp hương thơm thiếu nữ.
Bùi Hành lại quan sát tiểu nữ hài nhỏ nhắn, xinh xắn trước mắt, hỏi: "Đã có thể xuống đất, chân này khỏi rồi?"
"Khá hơn nhiều, làm phiền Tứ gia lo lắng." Nguyệt Thược cúi đầu tế thanh tế khí* trả lời.
"Tốt vậy (từ nay) ở thư phòng hầu hạ ta."
"Dạ."
Yên lặng một hồi.
Bùi Hành cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay tiểu nha đầu bóp chặt hà bao tỉ mỉ thêu, lỗ tai phiếm hồng.
Hà bao ở trong bàn tay nhỏ của nàng rõ ràng như vậy, nàng lại ngày ngày thêu thùa bên cửa sổ, Bùi Hành làm sao đoán không được tiểu nha đầu muốn làm cái gì để đưa cho hắn. Hắn nghĩ nha đầu kia nhìn tuy ngây ngốc nhưng không có ngốc thấu, biết cách lấy lòng chủ nhân. Chỉ là vì sao lại thẹn thùng thành như vậy, người đã đến đây, nàng ngay cả lời nói cũng không dám nói.
Hơn nữa hắn càng chờ, tiểu nha đầu thế nhưng càng sinh ra e sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhụt chí nghĩ lặng lẽ đem hà bao trong tay giấu ra sau lưng.
Trong mắt Bùi Hành hiện lên vui vẻ, duỗi tay dài ra, đem hà bao cướp đi, nhìn thoáng qua nói: "Làm cũng được, gia thu lấy, còn có lời gì muốn nói với gia?"
Nguyệt Thược không dám nhìn Bùi Hành, e lệ khó nhịn tránh né ánh mắt nam nhân nóng rực mà xâm lược: "Cám ơn Tứ gia thu lưu ta cho ta trị thương, ta sẽ báo đáp Tứ gia."
Bùi Hành thanh âm trầm thấp, hỏi nàng: "Ngươi một tiểu nha đầu, lấy cái gì báo đáp?" Hắn cũng không có chờ Nguyệt Thược trả lời, thẳng đi ra ngoài gặp đồng học.
Sau giờ ngọ dùng qua cơm, Nguyệt Thược đang lúc lười biếng, suy tư bước tiếp theo nên làm sao, lầu dưới truyền đến tiếng Vĩnh Thọ kêu lên, "Nguyệt Thược tỷ tỷ, có vị Đại tỷ tỷ nội viện tìm ngươi."
"Để cho lên lầu đi." Nguyệt Thược nói với người dưới lầu, tự mình mở cửa đi ra cầu thang đón.
Hôm qua nghe lén được Bùi Hành muốn dẫn đám người Minh Kỳ đi ra cửa, nàng liền lặng lẽ cầm vài đồng tiền thu mua bà tử đưa cơm, nhờ bà ta truyền lời cho Hương Liên để cho nàng ấy tìm giờ rảnh đến thư phòng.
Hương Liên là nhị đẳng nha hoàn, bình thường chỉ ở trong phòng vẽ vời linh tinh cho Lý Diệu Quỳnh, thừa dịp các chủ tử ngủ trưa chạy ra ngoài cũng không có người quản. Hương Liên vừa thấy Nguyệt Thược liền điểm trán nàng, vừa giận vừa cười, "Tiểu nha đầu gan lớn như vậy, bây giờ còn dám đường hoàng đi theo Tứ gia, tứ nãi nãi biết được còn không xé xác ngươi."
Nghe lời này, Nguyệt Thược cũng biết Hương Liên vì nàng cao hứng, chỉ là lo lắng Lý Diệu Quỳnh."Người còn chưa có chết, chết sớm chết muộn, ta bây giờ sống cho thống khoái một hồi, lại nói hầu hạ ai cũng không phải do ta làm chủ."
Nói xong, Nguyệt Thược kéo Hương Liên đi lên giường ngồi.
Hương Liên lúc này mới có tâm quan sát căn phòng nhỏ, bất giác cực kỳ hâm mộ, "Mới có mấy ngày, phòng này thu thập còn ra dáng hơn phòng của chúng ta một chút."
Nguyệt Thược ứng phó cùng nàng tán gẫu vài câu, hỏi nàng, "Tỷ tỷ ngươi và Châu Nhi trong sân Phương cô nương rất tốt đúng không?"
Hương Liên cười, "Châu nhi là người yêu đi dạo, không riêng tỷ ta và nàng ta tốt, trong sân của chúng ta ngoại trừ Vương mụ mụ và Thải Bạch tỷ, người nào cũng có thể cùng nàng ta nói chuyện vài câu. Ngươi cũng thật kỳ, lại hỏi chuyện này, bình thường ngươi không phải luôn nói để Châu nhi đến la cà sao?"
Việc nhỏ đời trước sao có thể nhớ rõ ràng như thế, Nguyệt Thược hì hì cười một tiếng, lại hỏi, "Lần sau Châu nhi tỷ tỷ lại tìm ngươi, ngươi nói nàng có rảnh thì tìm ta chơi, một mình ta ở trong viện tử này cũng tịch mịch."
Hương Liên đáp ứng, "Được, lần tới nếu gặp thì lặng lẽ nói cho nàng ta biết, có điều ngươi đây là ở ngoại viện, nàng ta sợ bị chú ý sẽ không dám đến.
"
Nguyệt Thược cũng không sợ, Châu nhi vì Phương Ngọc Dung chuyện gì cũng dám làm, đặc biệt là cơ hội tốt như vậy có thể từ trên người nàng hỏi thăm tin tức Tứ gia, hơn thế nữa lợi dụng nàng ta truyền một ít lời hoặc làm một việc... Mà nàng đang chờ bị Phương cô nương "Lợi dụng" như vậy.
Đời trước Phương cô nương đã hết sức thành công làm cho địa vị tứ nãi nãi của Lý Diệu Quỳnh không yên, chỉ tiếc nàng ta sợ đánh con chuột thương bình ngọc, cuối cùng bó tay bó chân không dám làm gì mà chỉ làm quý thiếp nhập môn.
* Náo trung thủ tĩnh: Ở trong cái ồn ào mà giữ được sự yên tĩnh, tĩnh tâm