Tiếu Vong Thụ

Chương 27: Chương 27




Chương 27 : GẶP NẠN

Sắc trời còn chưa rõ, đã thấy tiếng Tử Thần sột soạt, tôi vội vàng ngồi dậy, mặc áo ngoài đến thư phòng, chỉ thấy trong phòng có bày một vài hũ dựng trà bằng đất Tử Sa, Tử Thần đang khom người lau chà. Anh thấy tôi đi vào, ra vẻ áy náy hỏi han: “Hợp Hoan, làm ồn đến cậu à?” Tôi nghe lời này thì cảm thấy hơi xấu hổ, thiếu gia nhà này đối với người dưới lúc nào cũng lo lắng khách sáo như thế. Tôi bước lên để phụ, anh thả vào trong lọ vài lớp lá trúc, sau đó bỏ lá trà vào, cuối cùng, dùng giấy Tuyên Thành gấp sáu, bảy lần bịt trên miệng. Thấy anh bận bịu đến nỗi ướt đẫm cả lưng áo, trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi, không nhịn được bèn lấy khăn tay lau cho anh, Tử Thần không né tránh, chỉ vui vẻ nhìn tôi. Không khỏi vừa đau lòng lại buồn cười, tuy bình thường anh điềm tĩnh là vậy, rút cuộc cũng chỉ là một cậu thanh niên, muốn ra ngoài thăm thú, tiếc là cha mẹ chẳng ở đâu xa, trên đầu còn dính cái mũ thi Hương, Hướng mẫu quản anh rất nghiêm, một chút niềm vui cũng không có.

Sau khi ăn xong không lâu, Trương chưởng quầy ngồi trên một xe ngựa đi tới, lái xe là một tay làm thuê, trông rất nhanh nhẹn dũng mãnh. Ông chủ Trương mở nắp lọ kiểm tra cẩn thận, rất hài lòng, thanh toán bằng ngân phiếu, để tay làm thuê cẩn thận khiêng số lọ lên xe, chuẩn bị khởi hành. Tử Thần và ông chủ Trương ngồi trong xe ngựa. Tôi suy nghĩ, quyết định ngồi ở trước cùng tay làm thuê. Thấy Tử Thần vươn tay ra từ trong, giữ chặt tôi, kéo tôi vào xe, chẳng qua tôi xét về thân phận mình nên mới muốn ngồi phía trước, nay Tử Thần đã có ý tốt vậy, tôi nhanh chóng nghe theo, hớn hở ngồi bên cạnh Tử Thần. Đối diện là ông chủ Trương, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau vờ như không thấy.

Ngồi trong xe ngựa quả thật rất thoải mái, bởi vì sợ bể lọ, nên đi rất chậm, có điều cũng chẳng gấp gáp gì, tỉnh thành cách nơi này chỉ khoảng một ngày đi đường mà thôi, trước khi chập tối có thể đến nơi.

Tử Thần cùng ong chủ Trương vui vẻ trò chuyện về trà, quả nhiên có người tri kỉ thì sẽ nói rất nhiều, ngồi bên cạnh nghe nhìn, cũng chẳng thấy buồn chán. Đi được khoảng một canh giờ, vừa ra khỏi khu vực Gia Dương, đến ranh giới giữa hai huyện. Qua hết con đường này là đến huyện Tề Mạnh.

Tôi đang ngồi nghe cả hai nói chuyện, đột nhiên xe ngựa thắng gấp, rèm bị vén sang, một cây đao đâm vào.

Ông chủ Trương và Tử Thần đang nói đều nghẹn lại, vẻ mặt kinh hoảng, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy một gã đàn ông cao to, lạnh lùng nói: “Tất cả xuống đây cho tao!” Ông chủ Trương là người đầu tiên đi xuống, Tử Thần đỡ tôi, sau đó cũng nhảy xuống, bấy giờ mới phát hiện, tay làm thuê đã bị một cây đao kè ngay cổ, đứng ở đó không thể cử động, uổng cho có vóc người nhanh nhẹn dũng mãnh như hắn, nhưng cũng không thể thành quả dưa để cây đao kia bổ xuống.

Đứng trước xe là hai gã đàn ông, đều che mặt, nhìn thân hình không phải là loại cường tráng, nếu vật lộn, bọn người Trương chưởng quầy cũng có thể thắng, đáng tiếc là trong tay đối phương có cầm đao, tuy đao kia không lớn, nhưng cũng không phải là để trưng cho vui.

Cầm đầu chính là gã ban nãy bắt bọn tôi xuống xe, gã lia đao từ trên xuống dưới đánh giá ba người chúng tôi, sau đó kè dao đặt lên cổ Trương chưởng quầy, ông ta thoáng run rẩy, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại nói: “Hảo hán, tôi là người ở ngoài, tới đây buôn bán, có chút bạc trong người xin biếu kính hảo hán, chỉ cầu giữ lại tính mạng mà thôi.” Nói xong lấy ngân phiếu trong người đưa tới, gã cầm đao, xé tan, trừng mắt, hung dữ quát: “Mày đang muốn đuổi ăn xin sao?” Trương chưởng quầy hoảng hốt, vội vàng năn nỉ: “Tiểu nhân không phải là keo kiệt, tiền mang bao nhiêu đều để mua trà, đại gia ngài không tin có thể xem những hũ gốm trong xe.” Gã cướp kia cũng không nhìn tới, hung hăng nói: “Anh em chúng tao lần đầu đánh cướp mà gặp phải tên keo kiệt như mày, đúng là xúi quẩy, trước tiên phải chặt của mày một ngón tay để đuổi xui xẻo mới được.” Tôi nghe xong, nắm chặt tay áo của Tự Thần, thật ra không phải vì sợ, nhưng rất sốt ruột. Bây giờ đối phó với mấy gã hại nước hại dân này thật ra cũng chẳng phải việc gì khó, nhưng nếu tôi để lộ pháp thuật thì sẽ lộ thân phận của mình. Ở lúc vô cùng nguy cấp, trong đầu tôi lại hiện lên một suy nghĩ rõ ràng rằng: mặc cho mọi người trong thiên hạ đều biết tôi là yêu tinh, thì tôi cũng không muốn Tử Thần phát hiện. Tôi không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, chỉ đang tìm cách làm thế nào cứu Trương trưởng quầy mà không để người khác sinh nghi.

Gã cao to bên cạnh định đi tới đè tay Trương chưởng quầy đặt lên khung xe, ông chủ Trương bắt đầu run lẩy bẩy nhưng cũng không dám cầu xin. Gã cầm đầu giơ đao lên, phản chiếu ảnh sáng xanh, tim tôi đập mạnh như trống dồn, cái khó ló cái khôn niệm một cái quyết vang lên tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên khiến ba tên cướp kia có chút thất kinh, tôi nghĩ chắc rằng chúng sẽ vội vàng hoảng hốt bỏ chạy, không ngờ gã cầm đầu chỉ chần chừ trong chớp mắt, vẫn đưa đao chém xuống. Tôi không ngờ gã lại nhẫn tâm đến vậy, vội vàng niệm một cái quyết hòng chưởng một cái đầu gã, do đang hoảng loạn, cái chưởng của tôi hơi lệch, chỉ làm gã hoa mắt, đao kia bị lệch hướng thẳng xuống cánh tay Trương chưởng quầy. Nhìn thấy ông chủ Trương không phải là mất một ngón tay mà là cả cánh tay, Tử Thần bước một bước dài định đến đoạt đao, tôi vội vàng đánh thêm một chưởng muốn giúp anh một tay, không ngờ gã cướp kia bị đánh lui hai bước, đôi tay Tử Thần vừa đúng trúng vào lưỡi đao, phút chốc mắt tôi ngập một màu đỏ, vội vàng tạo tiếng vó ngựa to hơn, hô cứu mạng thật lớn. Ba gã kia rút cuộc cũng buông Trương chưởng quầy và tay làm thuê ra, hoảng hốt bỏ chạy. Tôi bổ nhào tới nâng hai tay Tử Thần lên, chẳng biết sao nước mắt đã rơi đầy. Cuống quýt xé ống tay áo cuốn tay Tử Thần, nắm thật chặt. May mà gã lúc đó đang hoảng nên cũng giảm lực đi nhiều, chỉ bị thương ngoài da, không đụng đến gân cốt. Trong lòng tôi vô cùng buồn bã xót xa mãi không dứt, trơ mắt nhìn Tử Thần bị thương, mà lại không có cách này, thật hổ danh làm yêu.

Thế mà Tử Thần ôn tồn bảo: “Không sao đâu.” Tôi vẫn còn hoảng hốt, tim đập dồn nói không ra lời, chỉ có nước mắt giọt ngắn giọt dài rớt xuống trên tay Tử Thần, Kiến Mộc bảo tôi là đứa thích khóc quả chẳng sai chút nào.

Bên kia ông chủ Trương và tay làm thuê đã bình tĩnh trở lại, vội vàng đi đến xem thương thế Tử Thần. Trương chưởng quầy liên tiếp nói cảm ơn, mồ hôi đổ đầy đầu.

“Thiếu gia, chúng ta nên trở về đi thôi.” Tôi vừa nói xong, ông chủ Trương cũng lên tiếng phụ họa.

Tử Thần lại bảo: “Trở về nhất định mẹ sẽ rất lo lắng, tay tôi không có việc gì, vào huyện Tề Mạnh phía trước, tìm một tiệm thuốc băng lại là được.” Tôi nhìn mảnh vải thấm máu, cắn răng cầm tay Tử Thần, lúc này mới nhớ tới niệm một cái quyết để anh cầm máu giảm đau.

Ngồi trên xe ngựa, tôi vẫn cầm hai tay anh suốt, nước mắt cũng liên tục chảy không dứt, mãi đến khi Tử Thần thật không thể nhịn được, mở miệng: “Hợp Hoan, cậu muốn gây lụt cái xe ngựa này hay sao?” Tôi mới phát hiện ra dưới chân Tử Thần đã ướt sũng một mảnh, cố gắng nhịn xuống không khóc nữa, lại nhìn trên mặt Tử Thần không có vẻ đau đớn, mới cảm thấy tạm yên tâm. Tới huyện Tề Mạnh, tìm một tiệm thuốc bắc, để đại phu bó thuốc, sau khi băng bó cẩn thận, còn dặn đi dặn lại không thể nhúng nước.

Trì hoãn như vậy, gần trưa, chịu kinh hãi một trận vậy khiến tim đập chân run, tuy nước mắt đã ngừng chảy nhưng vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, Tử Thần nhìn tôi, trong mắt đong đầy thương tiếc, ngược lại còn nói an ủi, như thể chính tôi mới là người bị thương.

Đến khi tôi bình tĩnh trở lại, mới nhận ra ban nãy mình kích động thế nào, nước mắt chảy không dừng ra sao. Nghĩ đến đấy, lòng dạ rối bời, không dám nghĩ thêm, quay đầu nhìn con đường ngoài xe, bên đường cỏ xanh xanh, chạy dài xa tít tắp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.