Buổi tối, tôi đứng trên đài ngắm sao, những vì tinh tú kia dày đặt xung quanh vầng trăng tròn vành vạnh, trăng sáng như nước. Xa xa có thể nhìn thấy những ngọn đèn lồng dưới núi, lập lòe trong tối, tựa như đom đóm trong đêm hè. Theo như lời lão thổ địa thì nam nữ thường hẹn hò trong dịp tiết Tư Mộ này, nên dân tình cũng trở nên phóng khoáng hơn. Các cô nương này rõ là còn ‘yêu tinh’ (yêu tinh trong trường hợp này hiểu theo nghĩa lẳng lơ, quyến rũ…) hơn cả tôi nữa cơ đấy, thật lớn gan, tôi thầm cảm phục trong lòng. Tối nay, lão thổ địa rất yên lặng, chẳng uống giọt rượu nào, trong lòng bỗng thấy vui, đột nhiên nghĩ tới Tử Thần. Tối nay, thiên thời địa lời nhân hòa như thế, cậu ta có ra ngoài tìm một cô em xinh đẹp nào đó không nhỉ? Ái chà, tôi một nghìn tuổi rồi nhưng vẫn rất ư tò mò, xem ra quả nhiên thích hợp làm phụ nữ. Tự khuyên nhủ bản thân không nên đi nhìn trộm việc riêng của người khác, nhưng chẳng thể kiềm được, cứ muốn tìm cho ra nhẽ. Xuống chân núi, tôi nhìn cặp nam nữ đang hẹn hò cọ cọ dụi dụi bên cạnh, mở to mắt nhìn, này là chuyện lão thổ địa bảo là mặt đỏ tim đập ư, chẳng qua là tình tự trong đem, định hôn ước gì gì đó mà thôi. Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nghĩ ngược lại, không lẽ là do thật lòng muốn xem những cảnh xấu hổ mới không thất vọng sao? Đến lúc này, tôi đỏ ửng cả mặt, may mà trời tối lại ẩn thân, chả bị ai nhìn thấy.
Vào Thấm Tâm trà trang, nhìn thấy thư phòng của Tử Thần ở xa xa, thật đúng là chán quá đi mất. Trong phòng có ánh đèn, nghĩa là có người. Cậu thanh niên này sao lại không biết trân trọng cơ hội tốt hiếm có mỗi năm một lần này chứ? Khiến cho ngày tốt chẳng thành, người đẹp chẳng đợi, thật quá sai lần. Tôi thật nóng lòng muốn đi bắt cô em xinh đẹp nào đó về cho cậu ta.
Đến khi tôi bước tới bên cửa sổ mới phát hiện trong phòng quả thật có nữ nhân. Người phụ nữ kia đưa lưng về phía cửa sổ, ngồi bên án thư (bàn sách), chỉ thấy một bên mặt, nhu hòa dịu dàng. Tử Thần kính cẩn, đứng trước án thư cúi người pha trà. Chỉ thấy lá trà dập dền trong chén, lượn lờ trên dưới, cuối cùng cũng từ từ dừng lại, như măng mọc sau mưa, đứng thẳng trong chén. Cậu nâng chung trà lên, đưa cho người kia: “Mời mẹ dùng trà.” Tôi vừa giật mình lại vừa chán nản. Thì ra đó là mẹ của cậu. Tôi bước vào trong phòng, muốn nhìn kĩ mẹ của Tử Thần.
Cả người bà một bộ màu xanh, mái tóc đen bóng búi thấp chẳng hề có một cọng rối, cài một cây trâm ngọc, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, có điều bốn mươi tuổi nhưng đôi mắt u ám vô thần, vẻ mặt hờ hững, toàn thân lộ ra một cỗ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Bà nhận chung trà từ Tử Thần, đưa đến bên mũi, khẽ ngửi, gật đầu, sau đó uống một ngụm. Đến khi ngẩng lên thì trên mặt bà cũng lộ ra vẻ tươi cười, thế nhưng tuy cười nhưng vẫn lộ vẻ lạnh lùng. Bà đặt chung trà lên bàn, sau đó hỏi: “Tử Thần, mẹ nếm thấy trà này rất giống vị của trà búp Minh Tiền của Vân Vụ, bây giờ đã sắp sang tháng năm, không phải đã sớm bán hết rồi sao? Sao con làm ra được trà ngon như vậy?”
Tử Thần cười cười, đáp: “Mẹ còn nhớ địa đạo của cha chứ?”
Hướng mẫu gật đầu nói: “Người họ Hướng ít ỏi, cha con vì phòng trộm cướp nên cất giấu chút của cải ở đó, mẹ vẫn không hề động tới, chờ đến khi con thành thân rồi sẽ tính.”
“Con đã đào địa đạo kia rất sâu, đặt rất nhiều băng đóng lại trên núi khi đông vài trong. Trà vừa hái, con liền lấy băng đặt lên một ít trà búp Minh Tiền. Thí nghiệm vài lần, mặc dù mới đầu còn kém, nhưng sau đó thêm chút thứ chống ẩm thì liền có được vị trà như vừa hái xuống thông thường.” Tử Thần dừng lại một chút rồi tiếp: “Hội đấu trà năm nay, con dùng nước suối Cam Lộ từ trên núi để pha thử, được đệ nhất.”
Tôi thầm tán thưởng sự thông tuệ của Tử Thần, thì ra cậu ta dùng số băng kia vào việc này, nhìn qua mẹ cậu, lại thấy bà không hề có vẻ vui mừng nào, sắc mặt nghiêm lại, nổi giận. Tôi thật không hiểu.
“Không ngờ con lại còn có thời gian làm ra những việc chuyện loại này, con còn nhớ bao lâu nữa thì đến kì thi Hương không?” Hướng mẫu lạnh lùng hỏi.
Vẻ tươi cười trên gương mặt Tử Thần từ từ nhạt mất, nhìn mẹ, gần từng chữ: “Hài nhi đã từng nói với mẹ, cuộc đời này không cầu công danh.”
Hướng mẫu đứng lên, ánh mắt sắc bén: “Chẳng lẽ con đã quên kì vọng của cha và ông ngoại rồi sao?”
Tử Thần bất đắc dĩ đành thở dài, cau mày: “Mẹ, con thi Tú Tài thì đã chứng minh Hướng gia ta là thuộc dòng dõi thư hương, cần gì phải bước vào nơi thị phi hiểm ác kia.”
Hướng mẫu cười lạnh: “cha nếu làm anh Tú đã thỏa mãn, cũng sẽ không vì thi Hương mà mất mạng!”
Tôi cả kinh, thảo nào tới Thấm Tâm trà trang này mấy lần rồi mà chưa từng nhìn thấy cha của cậu ta. Tử Thần cúi đầu không nói. Hướng mẫu lại trách cứ: “Ông ngoại con bị biếm từ kinh thành tới cái huyện Gia Dương nho nhỏ này, hoài bão cả đời đều bị cuốn trôi. Từ nhỏ, ông đã rất kì vọng ở con, không ngờ con lại hiếu thảo như thế. Một tú tài cỏn con thôi thì định ăn nói thế nào với cha và ông ngoại đã khất đây.”
Hướng mẫu nói xong, thần sắc thê lương, ngón tay run nhẹ, cũng không liếc một cái về cậu con trai, xoay người phất tay áo bỏ đi. Tử Thần nhìn bóng lưng của mẹ nhanh chóng chìm trong bóng đêm, thì thào trong miệng: “Mẹ, chẳng lẽ người nhất định bức con như thế sao?” Trong mắt tràn đầy ủy khuất và khẩn cầu, khiến trong lòng tôi rất căng thẳng.
Tử Thần khép cửa, khoanh tay đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, vẻ mặt phiền muộn. Ánh trăng như nước ánh lên gương mặt như quan như ngọc, không nhiễm chút bụi trần. Một lúc lâu sau, Tử Thần bê chung trà Hướng mẫu uống ban nãy, rót thêm trà mới, chậm rãi uống, như một người khác. Tôi nhìn chân mày đang chau, đột nhiên muốn vuốt lên. Hồi sau cậu thở dài, lại châm một cây nến, mài mực, trải rộng giấy Tuyên Thành, vẽ tranh. Có lẽ tích tụ trong lòng cần được giải thoát, bút múa như long xà, nháy mắt trên giấy hiện ra những đường nét cảnh sơn thủy, một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ. Cấu tứ đơn giản, bút cũng chỉ nhạt vài nét. Cậu ngừng tay, chấm thêm mực, ở góc phải đề thêm vài chữ ‘Ký tình sơn thủy, khoái ý nhân gian’ (Dịch thô: gửi tình nơi sơn thủy, vui vầy chốn trần gian). Chữ viết tháu, dùng mực rất đậm, lộ ra một cỗ quật cường. Tôi nhìn bức tranh chữ kia, lại nhìn sang Tử Thần, ánh nến càng khiến gương mặt cậu thêm ảm đạm chán nản, nhưng rồi lại kiên định ung dung.
Tôi im lặng rời đi, trong lòng ngổn ngang nỗi muộn phiền nhàn nhạt, cậu thông minh như thế, Hướng mẫu lại không nhìn thấy, cứ nghĩ thế là tốt cho con, nhưng có thật là tốt cho cậu không?