Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 62: Chương 62: Là nữ nhân quan trọng nhất




Bảo Lam chạy nhanh ra khỏi chính sảnh, hướng về phía phát ra âm thanh tìm kiếm, cuối cùng ở boong thuyền phát hiện Băng Phong, nhưng mà, Bảo Lam một bước cũng bước không được rồi, Băng Phong làm sao có thể....Làm sao có thể biến thành như vậy...Đáng sợ như vậy......

Ở trong ấn tượng của Bảo Lam, Băng Phong vẫn đều là cao cao tại thượng, trời sinh khí chất vương giả, cho dù là mặc vào y phục tên khất cái cũng là thể hiện rõ không bỏ sót. Chính là lần đầu tiên gặp mặt như thế, ở trong đám người, Bảo Lam đầu tiên nhìn là có thể nhận ra người nam nhân này, lần đầu nhìn là biết người nam nhân này cũng người khác bất đồng!

Nhưng là hiện tại....Băng Phong bây giờ chính là trạng thái điên cuồng! Nếu như nói trước kia Băng Phong là lạnh nhạt, thì hiện tại Băng Phong chính là ma quỷ đến từ Địa Ngục, lúc nào cũng có thể vung lưỡi hái, hủy diệt hết thảy!

Bảo Lam cho dù nhìn thấy quen mặt, vẫn là rụt rè, không thể tiến lên từng bước!

Nhưng mà, người nam nhân này dù sao cũng là người mình từng trải qua âu yếm, mặc dù hiện tại quan hệ hai người chưa rõ, nhưng Bảo Lam cũng không nỡ nhìn người nam nhân này chịu khổ! Cuối cùng Bảo Lam vẫn không nhị được bước lên phía trước!

Chẳng qua, lại bị lực mạnh kéo lấy: "Lam Lam, trở về phòng!" Băng Tịch nhỏ giọng khuyên giải, kỳ thực thì là ra lệnh.

Nhưng Bảo Lam nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bỏ quả trói buộc của Băng Tịch, đi từ từ hướng đến người nam nhân ngồi một mình sững sờ ở mũi thuyền, Bảo Lam không thấy được chính diện của Băng Phong, bất quá, bầu không khí chung quanh đây rất thấp tỏ rõ chủ nhân tức giận....

Bảo Lam không do dự, trực tiếp đem tay nhỏ bé non mịn khoác lên trên bờ vai cứng ngắc, cảm thụ chủ nhân thân thể căng thẳng, Bảo Lam từ từ lên tiếng: "Ngươi không phải luôn luôn tĩnh táo thậm chí lãnh khốc sao? Thế nào gặp phải chút chuyện liền hỏng mất? Ngươi nôn nóng thì có lợi ích gì, phát giận có lợi ích gì, có bản lãnh ngươi tìm Tiểu Ngọc Nhi mà đem trở về hoặc trực tiếp từ nơi này nhảy xuống tự mình đi tìm đi? Làm một người lãnh đạo, ngươi động một chút là muốn thuộc hạ đưa đầu tới gặp, tốt nhất, ngươi đều giết bọn họ đi, đều giết xem xem ai còn giúp ngươi tìm người!"

Thị vệ xung quanh đều hít mạnh một hơi khí lạnh! Nữ nhân này....Nữ nhân này nàng không muốn sống nữa sao? Nàng rốt cuộc có biết hay không vị này đến cùng là người nào a? Nàng có biết hay không vị chủ nhân này đến cùng có bao nhiêu tàn nhẫn a? Nàng có biết hay không vị chủ tử này giết người căn bản không cần lý do a? Nàng rốt cuộc biết hay không dựa vào trong lời nói này bất luận là câu gì là có thể muốn chín cái mạng của nàng a? Nàng có biết hay không, nàng có biết hay không a?

Băng Tịch lại càng hung hăng trực tiếp kéo Bảo Lam đến sau lưng, tư thế một bộ Lão Ưng che chở gà con hướng về phía nhị ca đang đưa lưng về phía mọi người nói: "Nhị ca, Lam Lam không hiểu chuyện, nàng cũng chỉ là nhất thời nóng lòng, huynh không cần chấp nhặt với nàng!"

Tĩnh lặng, chung quanh không khí trầm lặng, thậm trí các vị tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Phong chủ tử ra lệnh một tiếng, lập tức liền lấy xuống đầu người này!"

Băng Phong lên tiếng: "Toàn thể tập trung binh lực điều tra tung tích Tiểu Ngọc Nhi !" Các vị tướng sĩ lập tức rối rít rút kiếm, chuẩn bị xử lý phản nghịch Bảo Lam, ai ngờ lúc đang muốn động thủ, chợt kịp phản ứng Phong chủ tử nói cái gì, sau đó tập thể hóa đá, liền duy trì tư thế giơ kiếm hóa đá!

Chủ tử mới vừa nói cái gì? Nói muốn tập trung binh lực điều tra tung tích Tiểu Ngọc Nhi? Ngươi xác định chủ tử không phải là nói cho ta tiêu diệt Bảo Lam? Mọi người hai mắt nhìn lẫn nhau, ở trong mắt của nhau giống như không phân biệt, cuối cùng thì hiểu, chủ tử đây là đem lời nói của người ta nghe vào trong lòng đi!

Phản ứng nhanh lập tức thu hồi tư thế, bày ra tư thế đứng nghiêm lúc đầu, dù sao vẫn có mấy người xui xẻo, không có mắt, không kịp phản ứng, vẫn giơ kiếm lên nhằm phía Bảo Lam, trong miệng còn lớn tiếng la hét: "Cấp xông lên!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mắt thấy bảo kiếm sắc bén gần đâm tới trên lưng Bảo Lam, Bảo Lam đã chuẩn bị phản kích tốt, ai ngờ trong điện quang hỏa thạch, bị một nguồn sức mạnh cường thế kéo qua, sau đó lấy khí thế sét đáng không kịp bưng tay phát động hướng mấy người xui xẻo, "Vèo" lập tức bay đến dưới sông bơi lội!

Đây hết thảy xảy ra quá nhanh, rất nhiều người cũng không có kịp phản ứng, đợi đến khi phản ứng kịp, nơi nào còn có bóng dáng Phong chủ tử, chỉ có mấy người vừa rồi đứng ở bên cạnh đồng bạn ở trên sông lớn tiếng kêu la!

Trên thuyền xoa một chút mồ hôi trên trán, càng thêm may mắn mình phản ứng rất nhanh! Về phần mấy người trên sông kia...Luyện tập một chút kỹ năng bơi lội cũng là thập phần không tệ...

Phong trực tiếp lôi kéo Bảo Lam vào thư phòng của mình, đẩy cửa phía sau ra liền không thể chờ đợi hôn lên môi Bảo Lam, đây không phải là người yêu đang lúc dịu dàng lưu luyến, mà là một loại cắn xé của mãnh thú trút cơn giận! Băng Phong không chút nào cố kỵ, ôm thật chặt, điên cuồng cắn, dường như chỉ có như vậy mới có thể loại bỏ tuyệt vọng trong lòng! Chốc lát, Bảo Lam ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, trên môi đau đớn cũng đang nhắc nhở nàng hiện tại mọi thứ đang xảy ra.

Chỉ là, cuối cùng Bảo Lam cũng không có phản ứng, mà là đang chậm rãi giãy giụa ra khỏi hai tay cứng như thép từ sao lưng của Băng Phong, một cái lại một cái từ từ vuốt ve, trong miệng còn tranh thủ lẩm bẩm "Không sao, hết thảy đều không có chuyện gì, không sao...", Băng Phong bình ổn lại xúc động.

Loại phương pháp này thật là có hiệu quả, Băng Phong hít thở từ từ chậm lại, nhịp tim từ từ gần như ổn định, miệng cùng miệng đang lúc cắn xé cũng trở thành dịu dàng liếm láp cùng hôn hòa nhã...

Ước chừng qua một khắc, rốt cuộc Băng Phong đem đầu để trên vai nho nhỏ của Bảo Lam, sau đó buồn buồn lên tiếng: "Tiểu Ngọc Nhi không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không ta sẽ phát điên!"

Bảo Lam nghe vào trong tai, trong lòng không có tư vị, Băng Phong có ý nói Tiểu Ngọc Nhi ở trong lòng Băng Phong là quan trọng nhất phải không? Băng Phong rời khỏi Tiểu Ngọc Nhi liền không có cách nào sinh tồn phải không? Ở trong lòng Băng Phong người quan trọng nhất là Tiểu Ngọc Nhi phải không? Bảo Lam tức giận, rất muốn bỏ đi, chỉ là cuối cùng không nỡ để một mình Băng Phong ở nơi này chịu khổ, chỉ có thể cố nén thống khổ, mặc cho Băng Phong ôm.

Thời điểm Băng Tịch tìm được Bảo Lam, Bảo Lam đang ngồi một mình ngẩn người ở phòng. Băng Tịch chậm rãi đi tới, đưa tay ấn hai vai Bảo Lam, đem Bảo Lam quay lại, thấy được trên mặt Bảo Lam dày đặc nước mắt. Băng Tịch liền sốt ruột, vội vàng đưa hai tay nhẹ nhàng lau nước mắt: "Lam Lam ngươi làm sao vậy? Có phải nhị ca khi dễ ngươi? Lam Lam ngươi chờ, ta sẽ đi tìm nhị ca tới đòi lại công bằng cho ngươi!"

Băng Tịch vừa nói liền hướng ra ngoài đi, Bảo Lam vội vàng kéo tay Băng Tịch: "Tịch không có chuyện gì, ngươi không cần hiểu lầm a, mặc kệ chuyện của hắn!"

Mặc dù Băng Tịch buông tay nhỏ bé của Lam Lam ra chỉ là nhìn không quen Lam Lam bị khi dễ: "Lam Lam ngươi không cần gạt ta, ta cũng biết, nhất định là nhị ca, ngày thường nhị ca căn bản cũng không cho phép thuộc hạ đàm luận lỗi lầm của huynh ấy, chứ đừng nói trước mặt chỉ trích, cũng căn bản không có người dám nói xấu nhị ca. Chỉ là, nói cũng không thể nói như vậy, Lam Lam ngươi là một nữ nhân, ngươi cũng vì tốt cho nhị ca, nhị ca không thể đối với ngươi như vậy!"

Trong lòng Bảo Lam tuôn ra một dòng nước ấm, gọi là cảm động! Ở địa phương xa lạ này, ở hoàn cảnh xa lạ này, chỉ có Băng Tịch thủy chung đối với mình không xa không rời, không để ý thân phận mình như thế nào! Đây chính là đã tu luyện mấy đời mới có may mắn a!

"Tịch, không phải như ngươi nghĩ! Đây chính là chuyện của ta, chẳng qua là ta một mình cam chịu thôi, cùng người khác không có bất cứ quan hệ gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.