Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 34: Chương 34: Vậy ta đã sống uổng phí 15 năm rồi !




Cơm chiều được cho là bữa cơm quan trọng nhất trong ngày!

Ở trong đại gia tộc, rất ít khi cùng ăn ba bữa với nhau, bình thường thì cơm trưa đều là tự mình đến phòng bếp nhỏ để giải quyết, còn cơm chiều phải về nhà dùng, báo cáo một chút về thu hoạch trong ngày, bàn bạc tính toán cho ngày mai, đây cũng là cơ hội tốt để người một nhà trao đổi với nhau!

Đương nhiên, phủ thái phí lại chưa bao giờ có loại tình huống này! Trương thái phó chỉ có một thê tử, còn dưỡng dục ba người con trai và con gái, năm miệng nhà không có nhiều lục đục với nhau, gia đình hoà thuận vui vẻ, trên cơ bản là mỗi bữa đều cùng nhau ăn, đây cũng là thời gian hưởng thụ của gia đình!Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Kiều thê, nhi tử tài trí hơn người, nhi nữ xinh đẹp có tài, đây là mong ước cả đời Trương thái phó!

Lúc này không giống ngày xưa, thái tử và hoàng tử tới chơi, theo lý thuyết là nam nhân tài năng xuất chúng, nhưng mà lúc các hoàng tử khác đều tự trở về viện thu dọn đồ, thái tử bày tỏ với thái phó là muốn Trương phu nhân và Tiểu Ngọc Nhi cùng dùng cơm, đương nhiên Trương thái phó không thể cự tuyệt, cho nên đã phái người thông báo với Bảo Lam.

Cấu tạo bố trí phủ thái phó là thế này : Một nhà Trương thái phó cùng phu nhân ở vị trí giữa phủ, tên là "Ôn Tân Uyển", đây cũng là viện lớn nhất ở trong phủ, lấy trương tên của Trương thái phó đặt tên, lấy một câu trong《 Luận Ngữ 》của Khổng Tử: "Ôn cố nhi tri tân, khả dĩ vi sư hĩ."* Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn. Đây cũng là một câu nói tôn kính thái phó Trương Ôn Tân nhất, thân là thái phó tri thức uyên bác, trên được hoàng đế thái tử hoàng tử công nhận dưới có bách tính kính trọng, nhưng mà Trương thái phó chưa bao giờ buông bỏ khát vọng đối với tri thức, khi được người tán dương Trương thái phó nói : "Học mãi không bờ, lão phu chỉ nhìn thấy một góc núi băng mà thôi, lão phu không dám ngông cuồng, bản thân có thể đang trong quá trình không ngừng truyền thụ tri thức, không ngừng đề cao mình, bằng khôg sẽ bị tài năng của thái tử cùng vài vị hoàng tử loại bỏ! Ha ha "

*Xem xét việc đời xưa có thể hiểu biết chuyện đời nay thì có thể làm thầy

Bởi vì hàng năm thái tử cùng hoàng tử đều phải đến học tập ở trong phủ, cho nên trong phủ này còn bố trí thêm bốn tòa viện, đây là hoàng đế tự mình hạ chỉ xây dựng! Nhiều năm như vậy thái phó cũng không tham ô nhận hối lộ, chi phí trong phủ cũng rất tiết kiệm, hàng năm còn xuất ra một phần bổng lộc phát cháo cứu tế dân chúng, cho nên năm đó Trương Thái Phó không xâu dựng nổi bốn tòa viện này, vì hoàn thành việc này mà không ít lo âu! May mắn là hoàng đế anh minh đại nghĩa, biết rõ con người của Trương thái phó, xây xong viện này để bốn nhi tử của ông sử dụng!

Nơi đầu tiên là "Xuân Lan Uyển" ở phía bên trái trong "Ôn Tân Uyển", là nơi ở của thái tử và tùy tùng, cổ đại lấy trái vì quý, cho nên thái tử cũng rất xem trọng vị trí!

"Hạ Trúc Uyển" ở bên tay phải nơi đầu tiên, đây là nơi nhị hoàng tử Phong điện hạ và tùy tùng ở.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

"Thu Cúc Uyển" ở bên tay trái nơi thứ hai, đây là nơi tam hoàng tử Trạch điện hạ và tùy tùng ở.

Vốn là dựa theo quy củ, tứ hoàng tử Tịch Điện hạ sẽ ở tại "Đông Mai Uyển", nhưng từ trước đến nay Tịch điện hạ đều muốn ở cùng Phong điện hạ, cho nên Tịch điện hạ cũng không tách ra với Phong điện hạ, theo vào "Hạ Trúc Uyển", cứ như vậy, chỉ có một ít thị vệ bên cạnh có thể ra vào "Hạ Trúc Uyển", chính là huynh đệ Trảm thị, tùy tùng còn lại đều là ở "Đông Mai Uyển" chờ lệnh.

Bảo Lam thấy Tiểu Ngọc Nhi kì kèo mè nheo thật sự là cảm thấy rất buồn cười! Ngươi nói đi rửa mặt, chậu nước này rất mát, chậu nước này quá nóng, đổ vào nhau đi, "Ai nha! Rửa mặt nước lạnh là được rồi! Nước lạnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta càng mềm mại co dãn hơn đấy!", chờ lúc bưng nước lạnh tới, "Sao có thể sử dụng nước lạnh rửa mặt chứ? Nước này sẽ làm làn da tổn thương rất nhiều, hay là dùng nước ấm đi!" Bảo Lam cũng lười vạch trần nàng, vì thế liền đổi nước lạnh thành nước ấm, nha hoàn bưng nước khóc: "Tiểu thư, em làm sai cái gì người cứ việc nói thẳng đi, nếu không thì sao trừng phạt nô tì như vậy!"

Tiểu Ngọc Nhi: "...Ách! Được rồi, chậu nước này đi!"

Khi chải đầu, "Kiểu tóc này không được! Người ta là tiểu cô nương mười lăm cũng thành bác gái ba mươi lăm tuổi, đổi!" Lại tìm hai cái lược khắc hoa lại làm một kiểu tóc khác, một câu nói "Đứa bé này là ai?" Lại liền thay đổi. Rốt cục sau khi thay đổi năm loại kiểu tóc, "Tốt lắm." Giải cứu tiểu nha hoàn chải đầu bị tra tấn hai canh giờ!

Nhưng quần áo lại là chuyện lớn!

Tục ngữ nói: "Người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên!" Quần áo sang quý không bằng quần áo xinh đẹp, quần áo xinh đẹp không bằng quần áo thoải mái, quần áo thoải mái không bằng quần áo đúng mực, quần áo đúng mực không bằng quần áo thích hợp với mình!

Thích hợp với mình mới là tốt!

Cho nên quần áo lại thay đổi từng cái từng cái , giày cũng một đôi nối một đôi, chính là không thích hợp, chính là không có thứ thuận mắt Tiểu Ngọc Nhi!

Tiểu nha hoàn bưng nước vụng trộm nói: "Hôm nay tiểu thư sao vậy? Thế này đã rất tốt rồi, vì sao tiểu thư lại không vừa lòng chứ?"

Tiểu nha hoàn chải đầu tỏ vẻ ea6t1 hiểu biết: "Ngươi còn không biết sao?"

Tiểu nha hoàn bưng nước tỏ vẻ hết sức hứng thú: "Ngươi có biết vì sao không! Mau nói với ta!"Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

Bảo Lam cũng là vẻ mặt muốn biết, thật sự là tò mò sao tiểu nha đầu này có thể quan sát tỉ mỉ như vậy, ngay cả Tiểu Ngọc Nhi không muốn đến đại sảnh ăn cơm cũng có thể đoán được.

Tiểu nha đầu chải đầu: "Đây còn không rõ sao, là vì tiểu thư chúng ta coi trọng thái tử hoặc là vị hoàng tử nào đó, cho nên mới nghĩ cách làm cho mình hoàn mỹ trước mặt nam nhân mình yêu!"

"Là như thế sao! Ngươi thật sự là thông minh!" Tiểu nha đầu bưng nước bừng tỉnh ngộ ra, sùng bái nhìn tiểu nha đầu chải đầu, tiểu nha đầu chải lộ ra nét mặt "Đó là đương nhiên! Cũng không xem xem ta là ai"!

"..." Khóe mắt của Bảo Lam run rẩy, các người thật sự là . . . rất có tài

Tiểu Ngọc Nhi một đời anh danh liền bị hủy ở trong miệng của các ngươi rồi !

Rốt cuộc Tiểu Ngọc Nhi lấy tốc độ ốc sên thay xong bộ quần áo, "Tiểu Ngọc Nhi, muội có thể chậm một chút nửa không?"Bảo Lam thật sự là hết chỗ nói rồi, không phải đã vứt bỏ cái tôi đến mức giống chuột thấy mèo sao!

Tiểu Ngọc Nhi liếc mắt nhìn nàng một cái, bi thương nói: "Sao tỷ có thể biết trái tim của muội? Trên đời này không ai hiểu được nổi khổ của Tiểu Ngọc Nhi muội! Trái tim của muội liền ngừng đập vào hôm nay, ánh mắt của muội cũng ở lại đây, rốt cục muội cũng hiểu được muội đã sống uổng phí 15 năm này rồi !  ̄ ̄ "

Lời này nghe thế nào liền có nghĩa khác như vậy chứ!

Tiểu nha đầu bưng nước nghe ra gian - tình đâu đây, lấy ánh mắt ra hiệu: "Oa oa oa, quả nhiên tiểu thư đã động lòng a a!"

Tiểu nha hoàn chải đầu nhìn lại bằng ánh mắt đương nhiên, vẻ mặt tiểu đắc ý, mau tới sùng bái ta đi, mau tới đi mau tới đi!

Lần này Bảo Lam hoàn toàn hết chỗ nói rồi, Tiểu Ngọc Nhi, muội đã hoàn toàn bán chính mình rồi!

Bảo Lam nhìn Tiểu Ngọc Nhi lề mề một ngày đến trời tối, cũng không nhìn sắc mặt tiếp tục giả trầm tư của Tiểu Ngọc Nhi nửa liền kéo Tiểu Ngọc Nhi liều chết chạy lên đại sảnh!

Ở đại sảnh lúc này là vợ chồng Trương thái phó cùng hai đứa con trai đang nói chuyện trên trời dưới đất từ xưa đến nay với ba vị hoàng tử, trò chuyện vui vẻ!

Tiểu Ngọc Nhi thở phì phò ở cửa, gãi gãi đầu đi vào cửa, bị đôi mắt sắc bén của thái tử ngồi giữa bắt lấy.

"Khụ khụ, Tiểu Ngọc Nhi, trời sinh voi sinh cỏ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.