Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 92: Chương 92: Yêu thấp hèn




Cho đến té xuống đất, Băng Phong đều không rõ ràng rõ ràng tiến công rất tốt, tại sao đột nhiên liền bị tiêu diệt hết? Hơn nữa vẫn là khời khắc nguy hiểm!

"Cái đó, ta không phải là. . . . . . Không phải cố ý, thật! Ta bảo đảm, ta thề!" Bảo Lam thế nào cũng không có nghĩ đến một kích động thế nhưng phạm vào quẫn bách sai lầm như vậy!

"Cái bên trong, nơi đó của ngươi không có sao chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Lam rối rắm nhíu chung một chỗ, thỉnh thoảng dùng khóe mắt dư quang xem một chút mới vừa "Chịu khổ độc chân" tiểu huynh đệ, làm thế nào còn là hùng dũng oai vệ đây?

Băng Phong quả thực không biết nên hình dung thế nào loại cảm giác biệt khuất này, nghĩ mình đường đường một Vương Gia, lúc nào thì đến tình cảnh bị nữ nhân khinh bỉ ?

Hậu quả thẹn quá thành giận, người nam nhân kích động là một hóa thân trực tiếp của một con sói hoang dã, duỗi chân tay dẽo dai, từ từ chui lên giường!

Mắt thấy đại sói xám giương nanh múa vuốt vọt tới, Tiểu Bạch Thỏ nháy nháy mắt, di trượt lăn đến giữa giường, đại sói xám thất thủ, thẹn quá thành giận, thử răng hàm, sẽ phải lần nữa khởi xướng tiến công!

Bảo Lam cuối cùng đã từ chối thừa nhận thất bại, phát huy sở trường giang hồ nhi nữ, một tiểu cầm nã thủ đi qua, trực tiếp cắm ở xung động trên cổ!

Đôi mắt Băng Phong lập tức lạnh, nhớ lại những thứ bất kham kia cưỡng ép chui vào trong óc!

Bảo Lam cũng mất hơi sức, trong mắt chứa đầy thật sâu tự trách.

"Nếu như một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vậy?" Giọng Băng Phong trầm thấp trong, đè nén nồng đậm chờ đợi cùng thật sâu thất vọng!

Bảo Lam biết lúc này nên nhận sai, lời nói dối có ý tốt cũng là sinh hoạt điều hòa tốt, chỉ cần câu nói đầu tiên của mình có thể an ủi tâm linh bị thương này, mà bọn họ có thể vượt qua cái khoảng cách này!

Nhưng là, nhìn ánh mắt Băng Phong tràn đầy mong đợi, câu nói láo này lại là thế nào cũng nói không ra được!

Giữa người yêu không nên có giấu giếm! Cho dù là lời nói dối có ý tốt!

"Dạ!" Bảo Lam cúi thấp đầu xuống, không phải là trốn tránh, chỉ là không cách nào đối mặt trong mắt bị thương của người yêu!

Chiến tranh hết sức căng thẳng!

Tâm bi thương phá thành mảnh nhỏ!

Băng Phong tự giễu cười cười, thật là không hiểu mới vừa rồi tại sao mình còn có thể mong đợi, cái kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu rồi sao? Đây chính là trời cao trừng phạt, mình chính là một người bị vứt bỏ, vô luận cố gắng thế nào cũng tiếp xúc không tới ánh mặt trời!

Nhớ lại nhiệt tình bị một lời vô tình tàn khốc đánh nát, chỉ còn lại cả người mềm nhũn cúi đầu "tiểu đệ đệ" gắn bó làm bạn!

Băng Phong không biết nên thế nào như vậy đối mặt trong lòng mình không có Bảo Lam, xoay người sẽ phải rời khỏi!

"Chờ một chút!" Bảo Lam không biết thế nào liền tóm lấy ống tay áo Băng Phong, chỉ là từ bản năng, nhưng khi nhìn trong mắt Băng Phong lập tức dâng lên hi vọng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, tâm loạn như ma chỉ có thể là hoảng hốt chạy bừa mà nói một câu: "Ngươi không có đem nhị ca của ta như thế nào chứ?"

Vừa ra khỏi miệng, nhìn trong mắt Băng Phong sững sờ, Bảo Lam hận không được cho mình hai bạt tay, mở miệng thế nào lại không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì đây?

"Ta...ta không phải, không phải ý này, chỉ, chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là trong mắt ngươi nhị ca vượt qua tất cả phải không?" Âm thanh lạnh lẽo trực tiếp xua tan nóng bức tàn bạo của mùa hè, lòng bàn chân sinh lạnh.

"Không, không phải như thế. . . . . ." Thật không phải là như vậy, ta chỉ là muốn lưu lại ngươi.

"Không đúng? Bảo Lam nàng quả thật là nữ nhân nghĩ một đằng nói một nẻo a! Trong mắt nàng ta chính là người máu lạnh như vậy, ta làm sao có thể lưu lại một người đối với ta có uy hiếp? Trảm Thảo Bất Trừ Căn (chém cỏ chưa diệt tận gốc), nhất định lưu hậu hoạn, đạo lý này ta sẽ không hiểu sao?"

Bảo Lam trợn to hai mắt, thế nào cũng không tin tưởng loại lời nói lạnh nhạt này lại là từ trong miệng Băng Phong nói ra được!

"Ngươi nói cho ta biết, đây không phải là thật, nhị ca của ta còn rất tốt, ngươi nói a, ngươi nói cho ta biết a!" Đã bị kích thích Bảo Lam chỉ nghe được trong giọng nói giễu cợt của Băng Phong lại hoàn toàn bỏ quên Băng Phong tự giễu, điều này cũng đưa đến năng lực phán đoán cơ bản nhất của Bảo Lam!

Nhìn mình dùng sức tổn thương Bảo Lam, Băng Phong đè xuống nặng nề mất mác trong lòng, chỉ có một ý niệm: Mọi người cùng nhau tại trong địa ngục bồi hồi đi!

Băng Phong không nhịn được vươn cánh tay hướng Bảo Lam, giọng nói lạnh lẽo, lại trở về cao cao tại thượng Vương Gia!

"Thế nào? Chẳng lẽ nàng cho rằng ta sẽ xuống tay lưu tình? Nàng có hơi tự coi trọng nàng! Chỉ bằng nàng còn chưa có quan trọng đến Bản vương buông tha nguyên tắc!"

Nếu như nói bắt đầu bị kích động là bởi vì nhị ca tung tích không rõ, như vậy hiện tại thuần túy chính là bị tình yêu gây thương tích rồi !

"Không phải như vậy, ngươi là gạt ta, ngươi nói cho ta biết a!" Bảo Lam hiện tại chỉ biết là nam nhân ở trước mắt là chỗ dựa của mình, là duy nhất của mình, duy nhất này là không thể mất đi!

Hiện tại biết đau rồi sao? Vậy nàng có biết ta nhận lấy đau đớn là nghìn lần vạn lần của nàng ! Nếu như vậy, mọi người liền cùng nhau đau khổ đi!

"Thế nào? Ta là người như thế nào nàng không biết? Bảo Lam có phải hay không ta đối với nàng thật quá tốt, để cho nàng cũng không biết mặt trời từ đâu mọc lên? Nàng không phải là rất ưa thích ta sao? Vì ta vứt bỏ những vật này đều làm không được, còn nói cái gì thích đây? Nàng thích chính là thấp hèn như vậy sao?"

Không phải vậy, nhị ca không phải là hàng hóa tùy tiện trao đổi, hắn là người thân của ta a!

Nhưng nhiều hơn nữa lời nói, Bảo Lam cũng không cách nào nói ra khỏi miệng! Nàng là Bảo Lam, là đại tiểu thư Đệ Nhất Tiêu Cục, nàng có tự ái của nàng, có kiêu ngạo của nàng!

"Ngươi nói ta yêu thấp hèn, như vậy ngươi thì sao? Ngươi không phải là cũng khẩu khẩu thanh thanh (khẩu khẩu thanh thanh=luôn mồm luôn miệng) mà nói yêu ta sao? Nhưng chỉ vì vương vị của ngươi, ngươi không phải như cũ hướng về phía người thân của ta xuống tay? Ngươi có tư cách gì nói ta đây? Băng Tịch đối với ta hơn ngươi gấp mười gấp trăm lần, nhưng cho tới bây giờ Băng Tịch cũng đều vì ta suy nghĩ, cho tới bây giờ cũng chưa có tổn thương qua ta, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nỡ để ta nhíu một cái, ngươi thì sao?"

Nhìn Bảo Lam trầm tĩnh lại châm chọc mình, Băng Phong đột nhiên đã cảm thấy cái gì cũng thay đổi, có chút quan hệ vào giờ khắc này bắt đầu trở nên bất đồng, có chút tình cảm vào giờ khắc này từ trái tim lặng lẽ chạy trốn, hơn nữa càng ngày càng xa!

Băng Phong không biết là như thế nào rời đi Bảo Lam, chẳng qua là trong mắt mất đi sắc thái, bầu trời không còn có sắc thái nữa !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.