Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 32: Chương 32: Bí mật của Vương gia.






Nàng tức giận chạy tới trước mặt hắn chống nạnh tức giận nói :''Ngươi... đáng ghét.''

Thế mà hắn lại chắp tay sau lưng bình thản nói :''Lạc cô nương, hình như ngươi không thấy rõ đây là đâu?''

''Ta biết rõ, đây là phủ đệ của Thần vương điện hạ vĩ đại, đúng là dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu? Được, ta ghi nhớ, dân nữ ghi nhớ, xin Thàn vương điện hạ bao dung, như vậy được chưa?''

Nàng cố gắng nén lửa giận mà dặn ra nụ cười, còn học cách hành lễ nhẹ nhàng của cổ nhân.

Hắn nhìn thấy bộ dáng của nàng cũng biết là qua loa, nhưng cũng không có nổi giận, bởi vì nếu thật sự nàng bị hắn chọc tức mà đi mất, hắn cũng khó nhận sự giao phó của hoàng thượng, trước khi Hàn Hạo Hữu đi hắn đã căn dặn chăm sóc tốt cho nàng, nếu như nàng nghĩ thông muốn đến hoàng cung, hắn sẽ lập tức đến đón nàng. Còn nói khi vết thương lành còn để cho nàng đi tham quan hoàng cung.

Chỉ là, Hàn Hạo Thần không có nghĩ để nàng làm phi tử. Về phần đi hoàng cung, vậy phải xem tâm tình của hắn.

Hắn nhìn dáng vẻ không phục của nàng, khẽ cười một tiếng sau đó xoay người đi tới hướng của phủ, không để ý tới nàng.

Lạc Tử Mộng trong lúc xoay người lại nghĩ đến một vấn đề, vì vậy lập tức nhấc chân đuổi theo, chạy đến bên cạnh hắn, không kiêng kị kéo cánh tay hắn, Hàn Hạo Thần và Thiệu Tần bị sửng sốt.

''Vương gia, ta có vấn đề này.'' Lúc nói chuyện , tay của nàng vẫn kéo cánh tay hắn như cũ, ''Trước khi đi hoàng thượng có nói cho ta đi vào hoàng cũng vui đùa một chút không?''

''Không có.''

Câu trả lời của Hàn Hạo Thần khiến cho Thiệu Tần ngạc nhiên, bởi vì lúc hoàng thượng nói cho Lạc cô nương đi chơi ở hoàng cung là có hắn ở đấy, nhưng bây giờ hắn lại nói không có.

Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút sau đó không tin tưởng ngước mắt hỏi :''Ngươi chắc chứ? Nhưng ta dùng giác quan thứ sáu nói cho ta biết, hoàng thượng nhất định mời ta đi hoàng cung chơi, giác quan thứ sáu của ta không phải là hay chính xác, trừ việc mua vé số, cái khác cũng không kém 10 phần.''

"Vé số là vật gì?" Thiệu Tần hỏi.

Nàng âm thầm lè lưỡi một cái.

''Tránh xa, ngươi chớ xía vào là cái gì vật gì, ngươi trả lời ta trước, rốt cuộc hoàng thượng có cho ta vào cung không?''

''Bổn vương nói không có chính là không có, còn nữa, xin Lạc cô nương tự trọng, chẳng lẽ Lạc cô nương không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?'' Hắn trầm giọng nói, bị nàng nắm như vậy, trong lòng có loại cảm giác khác thường, trong lòng ngứa một chút.

Nàng bất đắc dĩ nhún vai một cái, sau đó làm mặt cười ngoắc tay đối với hắn, để cho hắn cúi đầu nghe nàng nói, Hàn Hạo Thần lúng túng đứng tại chỗ, đúng là lần đầu tiên gặp phải cô gái to gan như vậy.

Thiệu Tần bịt mồm không dám cười ra tiếng.

Thấy hắn do dự, nàng dứt khoát ôm cổ hắn kéo xuống, phải biết, nàng ở thế kỉ 21 đối với chuyện này là điều bình thường, nàng cũng vẫn coi hắn là huynh đệ, nhưng kể từ khi tới nơi này chia cách với hắn, trong lòng của nàng bắt đầu muốn hắn.

Không đợi hắn từ trong kinh ngạc phụ hồi lại tinh thần, nàng càng lớn mật ghé sát lỗ tai hắn nói :''Vương gia cũng đừng để ý như vậy, ta biết rõ ngươi không có cảm giác với nữ nhân, cho nên ngươi đem ta thành huynh đệ của ngươi, ta không ngại đâu.''

Hàn Hạo Thần vừa nghe lập tức xanh mặt, rốt cuộc là ai nói với nàng là hắn không có cảm giác với nữ nhân?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, nàng cho rằng mình chưa nói rõ, vì vậy liền cười hai tiếng rồi đến cạn hắn nhẹ giọng nói :''Chính là... ta biết ngươi không ham nữ sắc, cho nên cũng không đặc biệt để ý nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như ngươi sợ nam sủng của ngươi ăn giấm, sau này ta sẽ chú ý.''

''Lạc Tử Mộng.'' Hắn cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng.

Hắn tức đến bể phổi, cái gì mà không háo nữ sắc, cái gì mà nam sủng của hắn?

Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, bởi vì đến bây giờ hắn chưa cưới vợ nên bị hiểu lầm là không ham nữ sắc? Còn có nam sủng? Lúc nào thì hắn có cảm giác với nam nhân?

Mặc dù âm thanh của nàng không vang, nhưng đối với người luyện công thì thính lực luôn nhạy bén, cho nên nhìn thấy Thiệu Tần hơi run vai, cho nên liền biết cái gì hắn cũng nghe được, hơn nữa còn cố gắng khắc chế tiếng cười.

Nghe được hắn gầm nhẹ, đáy mắt lộ ra lệ khí, nàng biết mình đã gây họa, vội vàng lùi về sau mấy bước rồi nói :''Không, thật xin lỗi, ta biết nói bí mật này ra thì ngươi sẽ ngại, ta chỉ nhất thời nhanh miệng, yên tâm, ta sẽ không nói ra, tin tưởng ta, ta cam kết, nhưng cũng xin Vương gia nhất định mang ta đi hoàng cung chơi một chút.''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.