Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 39: Chương 39: Đào cái hố nguyền rủa hắn




"Vương gia. . . . . ."

"Cút ngay!"

Hàn Hạo Thần gầm lên giận dữ, dọa hai người ở bên ngoài đều hoảng sợ đến nỗi hơi run lên.

"Dữ cái gì mà dữ!" Lạc Tử Mộng thấy Hàn Hạo Thần đột nhiên hung dữ như vậy, thì uất

ức bĩu môi quay đầu rời đi.

Lúc Hàn Hạo Thần ra ngoài, chỉ thấy có một mình Thiệu Tần đứng ở bên ngoài, liền hỏi: “Nàng ấy đâu?”

Thiệu Tần hơi ngẩn người, ngay sau đó ôm quyền khom người nói: “Lạc cô nương chạy về phía phòng khách rồi, vương gia có muốn gọi Lạc cô nương đến không?”

“Cứ để nàng tùy ý đi.” Chàng chấp tay ở sau lưng nhàn nhạt mở miệng. nếu đổi lại là người khác, cho dù có một ngàn cái đầu cũng không đủ để chém.

Trở lại phòng khách rồi Lạc Tử Mộng càng nghĩ càng giận, tại sao hắn lại tức giận quát lớn với nàng như vậy chứ? Nhưng tại sao nàng lại nổi giận vì hắn ta tức giận với nàng chứ? Nói tóm lại, trong lòng rất không thoải mái.

Một lát sau nàng vẫn là không thể ngồi yên, cũng khong biết đầu óc đang suy nghĩ gì, đột nhiên cầm xẻng nhỏ chạy tới chân tường. Đợi tới lúc Liên Vân tìm được Lạc Tử Mộng thì nàng đang đứng ở chân tường đào hố.

“Lạc cô nương, người đang làm gì vậy?” Liên Vân thò đầu quan sát tới lui rồi hỏi.

Lạc Tử Mộng ngồi xổm trên mặt đất không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên bộ mặt đầy oán khí, đáp lại: “Không thấy là ta đang đào hố sao?”

“Người đào hố làm cái gì?” Liên Vân tò mò hỏi.

Nàng lại tiếp tục đào giống như đang phát tiết: “Vẽ vòng tròn cũng có thể nguyền rủa người khác đấy, ta nghĩ nếu đào hố thì chắc là nguyền rủa se ứng nghiệm nhanh hơn một chút.”

Liên Vân xấu hổ, hành động này đúng là ngây thơ, nàng từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhìn Lạc Tử Mộng đang tức giận đùng đùng rồi lại hỏi tiếp: “Bây giờ Lạc cô nương đang tức giận ai vậy? lại đang nguyền rủa người nào vậy?”

“Chính là tên vương gia đáng chết kia.”

“Lạc cô nương, người không muốn sống nữa sao? Sao lại có thể bất kính với vương gia như thế chứ.”

“Ai bảo hắn ta hung dữ với ta chứ. Nguyền rủa hắn ta không tìm được nam sủng, nguyền rủa hắn ta không có ai thích. Nguyền rửa hắn ta ngay cả Thiệu Tần cũng không cần hắn.”

“Khụ khụ khụ..”

Đột nhiên vang lên một trận ho khan khiến cho Lạc Tử Mộng và Liên Vân đang ngồi xổm trên mặt đất đều thấy lạnh toát cả sống lưng. Mà hai bóng người in trên tường lại dần dần lớn hơn làm cho Lên Vân lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người.

“Vương, vương gia! Nô tỳ tham kiến vương gia.”

Lạc Tử Mộng nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh từ từ xoay người lại, khi thấy sắc mặt u ám của Hàn Hạo Thần đang nhìn nàng thì tâm giống như búa tạ đập mạnh xuống, xem ra tiếp theo sẽ không có chuyện tốt rồi.

Nàng cố gắng nở nụ cười nhưng mà khuôn mặt vẫn rất khổ sở: “Hi, vương gia….” Lúc phát hiện cánh tay mình vung lên lại đang cầm một cái xẻng thì nàng lập tức giấu cái xẻng ra sau lưng.

“Không biết huynh tìm ta có chuyện gi không? Vương gia!”

Hàn Hạo Thần mím chặt môi không nói, mới vừa rồi chàng đúng là điên rồi, lại đột nhiên muốn đi xem thử nàng có phải lại bị chàng làm cho bực bội rồi không, nhưng thật không ngờ quả thật đúng là rất có cách phát tiết.

Chàng không hề nói bất cứ câu nào, chỉ đột nhiên xoay người nói với Thiệu Tần: “Thiệu Tần, tối nay không cần chuẩn bị bữa tối cho Lạc cô nương.”

“sặc… Dạ!” Thiệu Tần do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp lại một tiếng.

Lạc Tử Mộng sững sờ nhìn bóng lưng Hàn Hạo Thần, quay đầu lại nhìn Liên Vân.

Đây là chuyện gì xảy ra? Muốn cấm thực nàng sao?

Quả nhiê, đến thời gian dùng bữa tối, Hàn Hạo Thần chẳng những không cho phép người ta gọi Lạc Tử Mộng đến dùng bữa, mà còn không cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn cho nàng. Lần này Lạc Tử Mộng đã thật sự khắc sâu cảm giác đắc tội với núi băng vương gia sẽ có kết quả như thế nào, quả thật trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Buổi tối, lúc nằm trên giường, bụng đói đến mức kêu lên ùng ục không ngừng, hắn ta biết rõ nược điểm của nàng không thể chịu đói được, mà còn xuất ra chiêu này! Thật la điên rồi.

Mỗi khi bên ngoài tiếng chim kêu rì rầm vang lên thì nàng cũng không phân biệt được rõ đó là tiếng chim kêu hay là tiếng bụng nàng kêu.

Ánh nến trong phòng nàng chập chờn, nàng cứ có cảm giác có cái gì đó không đúng, mặc dù ở đây đã được một thời gian dài, nhưng nàng vẫn không cảm thấy gian phòng này là của chính nàng, không có một chút thuộc về sở hữu về nàng.

“Không được!” Nàng từ trên giường nhảy lên: “Dám đói xử với ta như vậy? Thì ngươi nhất định phải trả giá thật lớn.”

Nghe Liên Vân nói “Tầm Mộng Cư” mà nàng nhìn thấy lần trước chính là nơi dành cho vương phi tương lai, nếu không phải vương phi mà tự mình xông vào thì sẽ gây tai họa phiền phức cho vương phủ, mang đến bất hạnh.

“Ta cũng sắp chết đói rồi, ta cần gì quản khỉ gió này nọ, hắn may mắn hay là bất hạnh chứ, dù sao đến lúc đó nếu hắn gặp bất hạnh, ta phủi mông chạy lấy người là được rồi.”

Nghĩ đến đây, nàng lập tức đi giày vào chạy về phía “Tầm Mộng Cư”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.