Việc này. . . . . . Bí mật!" Nàng đột nhiên nắm được điểm mấu chốt, nàng nhìn thấy vẻ mặt Hô Diên Sơn muốn biết rõ mọi việc thì nhíu mày nói: "Ngươi muốn ta giữ bí mật ta nhất định sẽ không nói ra, nhưng bí mật giữa ta và phụ hoàng, ta cũng không nói ra được."
Vẻ mặt Hô Diên Sơn càng đỏ hơn, hắn phát hiện khi hắn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Lạc Tử Mộng thì tim của hắn lại bắt đầu đập điên cuồng, giống như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác này với nàng, không biết vì sao bây giờ lại trở nên như vậy.
Hô Diên Phong di chuyển ánh mắt qua lại giữa hai người, hình như cảm giác được điều gì đó không thích hợp cho lắm, lập tức ngăn ở giữa bọn họ hỏi "Các ngươi đang có bí mật gì không muốn cho ta biết?"
Nhưng việc làm hắn tức giận nhất là, hai người bọn họ chỉ nhìn nhau cười một tiếng, hắn giận đến mức ngay lập tức đuổi Hô Diên Sơn ra ngoài.
"Đi đi đi, đi nghiên cứu chế tạo độc của ngươi đi, không được ở đây nữa." Hô Diên Phong đuổi hắn sau khi ra cửa lại đá vào mông Hô Diên Sơn một cước, hắn tức giận chuyện Hô Diên Sơn có bí mật với Mộng nhi của hắn.
Hắn xoay người nhìn thấy Lạc Tử Mộng cười đến nghiêng ngả: "Hai người các nàng có bí mật gì vậy?"
Lạc Tử Mộng biết trong lòng hắn không thoải mái, vì vậy không có cách nào khác hơn là nói ra sự thật: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là ta cùng hắn làm một giao dịch, nếu như ta giúp hắn thuyết phục phụ hoàng để cho hắn tiếp tục làm chuyện mình muốn làm, hắn sẽ phải dạy ta chế độc."
"Nàng muốn học cái đó làm gì?" Hô Diên Phong nhíu nhíu mày.
Lạc Tử Mộng lại nhíu mày nói: "Thế nào, chàng sợ ta độc chết chàng à?"
Hô Diên Phong ngay sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không sợ nàng mưu sát chồng, chỉ sợ nàng làm mình bị thương thôi."
Lạc Tử Mộng đỏ mặt lên: "Cái gì mà chồng chứ, ta còn chưa có gả cho chàng đâu đó."
"Đó là chuyện sớm hay muộn." Hô Diên Phong đưa tay ôm chặt nàng trong ngực, "Trong khoảng thời gian này chiến sự quá nhiều, cho nên phụ hoàng đành phải trì hoãn hôn lễ, đợi qua mấy tháng nữa tất cả được dẹp yên thì chúng ta có thể tổ chức hôn sự rồi."
Lạc Tử Mộng tựa vào ngực của hắn không nói gì, vốn dĩ nghe lời của hắn trong lòng của nàng rất rất vui mừng, trong khoảng thời gian này hắn đối xử với nàng như thế nào nàng biết rõ, hơn nữa nàng hình như cũng thích hắn, nếu bỏ lỡ, có lẽ sẽ không có người đối xử tốt với nàng như hắn vậy.
Nhưng. . . . . . Nàng cảm thấy có chuyện gì đó rất kỳ lạ, tại sao mỗi lần tựa vào ngực của hắn được hắn ôm cảm giác rất xa lạ? Nàng cảm thấy mình quen thuộc một loại cảm giác khác.
Một loại cảm giác khác?
Nàng không thể tin được là trong đáy lòng nàng lại nảy sinh một ý nghĩ như vậy, cho tới bây giờ bên cạnh nàng không hề có một nam nhân nào ngoài Hô Diên Phong , nhưng tại sao lại có một loại cảm giác lệ thuộc khác? Nhưng trái tim nàng mỗi đêm đều rất khó chịu, không phải là ngã bệnh, mà là cảm giác nhớ nhung một người. Nhưng nàng không biết mình đang nghĩ đến ai, chỉ biết mỗi tối nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó lại có cảm giác thê lương, khóe mắt không tự chủ được rơi lệ.
Nhắm mắt lại, luôn có một âm thanh đang ở đâu đó gọi nàng, cảm thụ thật sâu sắc, cảm giác dường như có người đang đợi nàng.
Sau khi lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng mở mắt ra, cảm giác bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi. Hô Diên Phong nói hắn rất vất vả mới tìm được nàng, nói không chừng loại cảm giác này lưu lại khi chia tay hắn trước kia .
Trong Tàng Thư các, Lạc Tử Mộng đang cùng Hô Diên Sơn học chế độc, đã ba tháng trôi qua rồi, mỗi ngày nàng đều chăm chỉ học tập, lúc vừa bắt đầu Hô Diên Sơn nghĩ nàng chỉ muốn vui đùa một chút , không ngờ nàng lại rất nghiêm túc. Nhưng điều khiến Lạc Tử Mộng dở khóc dở cười là, mỗi ngày Hô Diên Phong cũng sẽ theo nàng tới, nhưng mỗi lần tới đều bị Hô Diên Sơn nhốt ở ngoài cửa, nói này đây là bí tịch không thể tiết lộ, Hô Diên Phong thở phì phò nói hắn là Bạch Nhãn Lang, ngay cả đại ca mình cũng xem như là người ngoài.
Nhưng mà hắn dù có tức giận đến thế nào, thì vẫn đứng chờ ngoài Tàng Thư Các một bước cũng không rời, không biết là hắn sợ nàng bị Hô Diên Sơn bắt nạt hay là sợ Hô Diên Sơn có hy vọng gì với nàng, nàng bật cười suy nghĩ chắc là lý do thứ hai rồi.
Hô Diên Sơn vừa giảng giải cho Lạc Tử Mộng phương pháp bí truyền vừa cho nàng làm thí nghiệm, từ trước đến giờ Lạc Tử Mộng có một bản lĩnh đó đã nhìn qua một lần nhất định sẽ không quên, cho nên đã nhanh chóng học được phương pháp, vừa học vừa làm, đây cũng là điều khiến Hô Diên Sơn nhìn nàng với ánh mắt khác xưa, lúc ấy hắn học hơn mười ngày mới học được công phu lấy độc điểm huyệt, nhưng nàng chỉ trong vòng một ngày đã học được rồi. Ngay đến chính Lạc Tử Mộng cũng không biết, nàng lại có khả năng ghi nhớ một khi đã nhìn thấy sẽ không quên được.
Lúc nghỉ ngơi, Hô Diên Sơn hỏi "Mộng nhi, ngươi sẽ không bán đứng ta đem bí phương này nói cho đại ca chứ?"
"Quỷ đa nghi!" Lạc Tử Mộng cười cười sau đó nhíu mày nhìn hắn nói, "Nếu ta nói cho đại ca ngươi, về sau người làm sao lợi dụng khả năng này để có thể làm trợ thủ đắc lực đi theo bên cạnh hắn được?"
"Ngươi đều biết hết sao?" Hô Diên Sơn không dám tin nhìn Lạc Tử Mộng, hắn muốn dùng bản lĩnh này để có thể giúp đỡ Hô Diên Phong, từ nhỏ đến lớn hắn đều đi theo Hô Diên Phong, cho nên không muốn có bất luận kẻ nào thay thế được vị trí của hắn, nhưng mà bây giờ xem ra, Lạc Tử Mộng đã là một ngoại lệ rồi, bởi vì bây giờ vị trí của nàng trong lòng hắn không giống như trước đây.
Lạc Tử Mộng cười thầm, nếu không phải biết hắn có ý định này, nàng làm sao có thể giúp hắn thuyết tình, nếu như trong lòng hắn có ý đồ xấu, nàng giúp hắn không phải tương đương với việc hại Hô Diên Phong sao? Cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể thuyết phục Hô Diên Phong không ngăn cản hắn nữa.
"Tam ca, ta muốn hỏi huynh một vấn đề." Bây giờ Hô Diên Sơn là sư phụ của nàng, cho nên cách gọi của nàng đối với hắn cũng thay đổi, chính bởi vì nàng thay đổi cách gọi, cho nên Hô Diên Sơn lại càng thêm mở cờ trong bụng .
"Hỏi đi, Tam ca ta nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* (biết gì nói đó)."
Lạc Tử Mộng ho khan vài tiếng rồi mở miệng hỏi "Ta rất hiếu kỳ, tại sao trước kia huynh lại chán ghét ta như vậy? Ta nghĩ không đơn giản chỉ là vì ta cướp đi đại ca của huynh đi? chẳng lẽ trước đây ta đã làm gì khiến huynh ghét ta?"
"Đương nhiên là không phải, ngươi trước kia không giống như bây giờ, ừ. . . . . . Trước kia tốt hơn, trước kia sẽ không bắt nạt ta, mà còn có thể làm y phục cho ta." Đến khi hắn chú ý tới ánh mắt giết người của Lạc Tử Mộng thì hắn lập tức sửa lại, "Không phải, ý ta nói là không giống nhau, nhưng mà bây giờ ta lại tương đối thích hơn."
Sau đó hắn lại nghĩ một chút, hình như lại nói sai rồi, nếu bị Hô Diên Phong biết được, không đánh chết hắn mới lạ, hơn nữa nhìn thấy Lạc Tử Mộng mở lớn mắt nhìn hắn, hắn quẫn bách đến nỗi toát cả mồ hôi.
"Nếu trước kia cũng tốt, vậy tại sao trước đây huynh lại ghét ta đến như vậy?" Nàng dừng lại tầm mắt xấu hổ hỏi.
Hô Diên Sơn thở dài một hơi, may mắn là nàng không hỏi hắn rốt thích cái gì ở nàng, có phải thích hay không ... Vấn đề này, nếu hỏi hắn thật sư không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn xoa xoa mồ hôi trán nói: "Ai bảo lúc trước ngươi phản bội đại ca thích người khác, nếu không phải là ta dùng. . . . . ." Hô Diên Sơn lập tức che miệng lại, thiếu chút nữa thì đã nói lộ ra, nhưng hắn phát giác mình đã nói lộ ra một nửa, lần này thảm rồi.
"Huynh nói ta phản bội Phong thích nam nhân khác ư? Sau đó huynh lấy cái gì?" Nàng nhíu chặt mày ép hỏi, thấy vẻ mặt Hô Diên Sơn hốt hoảng, nàng biết trong đó nhất định có chuyện gì, nếu như vậy trong giấc mơ mỗi đêm nàng đều mơ thấy có người gọi nàng chẳng nhẽ là nam nhân kia? Như vậy hắn là ai? Nàng tại sao có thể phản bội Phong đi thích người khác?
Đột nhiên nàng phát hiện tim rất đau, nhịp tim đập rất nhanh.
Bên ngoài Tàng Thư Các, Tử Linh Quận chúa mang theo một đám thị nữ đi tới trước mặt Hô Diên Phong nhìn thấy hắn cho dù đã tránh nắng dưới một chỗ mát, nhưng thời tiết đã bắt đầu nóng bức, mặc dù có cung nhân đứng bên cạnh quạt cho hắn, nhưng hắn ngồi ở chỗ đó vẫn nóng đến toát mồ hôi.
"Đại hoàng tử!" Tử Linh thi lễ với hắn sau đó nhận cây quạt từ tay cung nhân quạt cho hắn, "Thời tiết nóng bức, Đại hoàng tử vẫn nên trở về cung chờ thì hơn."
Hắn vẫn tìm mọi cách che chở Lạc Tử Mộng, một chút cũng không đổi.
Hô Diên Phong nhìn chằm chằm cánh của đang đóng chặt, có lúc lại giống như đứa bé dán tai lên cửa cố gắng nghe người bên trong nói gì, sau đó tức giận ngồi lại trên ghế oán trách: "Có cái gì hay chứ, sao lại học lâu như vậy." Hắn hoàn toàn không đem lời nói của Tử Linh nghe vào tai.
Tử Linh cúi đầu hít một hơi, sau đó trì hoãn cảm xúc nói: "Mộng nhi thích thì để cho nàng học đi, dù sao học thêm chút bản lĩnh phòng thân cũng tốt."
Dĩ nhiên Hô Diên Phong cũng bởi vì nguyên nhân này mới đồng ý để nàng đi học, nếu không làm sao hắn lại có thể dung chấp nhận cho nàng càn quấy như vậy được.
Bên ngoài Tàng Thư Các Tử Linh không để ý thời tiết nóng bức không ngừng đứng bên cạnh quạt cho Hô Diên Phong, chính bản thân nàng cũng mồ hôi đầm đìa, mà trong Tàng Thư các, Diên Sơn đã sớm hốt hoảng. Vừa rồi nhất thời nói suýt chút nữa đã tạo thành cục diện không thể vãn hồi.
Hắn lập tức đóng sách lại vừa đẩy Lạc Tử Mộng vừa nói: "Được rồi được rồi, hôm nay học tới đây thôi, ngày nào cũng học, ta cũng chưa có thời gian nghiên cứu nữa, mau trở về đi, đại ca đang chờ!"
Trong nháy mắt lúc Tàng Thư các được mở ra, Lạc Tử Mộng buồn bực bị đẩy ra ngoài, nhưng lúc nàng quay đầu lại nhìn thấy Tử Linh đứng ở bên cạnh Hô Diên Phong không ngừng quạt gió cho hắn, mà chính bản thân nàng mồ hôi lâm ly. Thật ra thì bọn họ cũng rất xứng đôi không phải sao sao? Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, Tử Linh thích Hô Diên Phong, mà Hô Duyên Phong khẳng định biết chuyện này.
Hô Duyên Phong đang tính cầm khăn tay lau mồ hôi, nhưng vừa nhìn thấy Lạc Tử Mộng đi ra, lập tức lấy cây quạt trong tay Tử Linh chạy nhanh qua chỗ nàng.
"Hôm nay nhanh như vậy?" Hắn một tay cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng, một tay khác cầm cây quạt của Tử Linh quạt gió cho nàng, mà trên tay Tử Linh bỗng nhiên trống không nàng thẫn thờ một lát, sau đó thần sắc ảm đạm nhìn Hô Diên Phong mang theo Lạc Tử Mộng rời khỏi Tàng Thư Các.
Lạc Tử Mộng dĩ nhiên biết sau lưng có đôi mắt mang theo cảm xúc ưu thương nhìn bọn họ, nhưng nếu nàng quay đầu nhìn lại, chắc hẳn Tử Linh sẽ càng thêm lúng túng, cho nên nàng liền dứt khoát cùng Hô Diên Phong nhanh chóng rời khỏi đó biến mất trước mặt nàng ta.
Hô Duyên Phong không hề kiêng dè mà đem Lạc Tử Mộng dẫn tới trường phong cung, mà bên trong trường phong cung đông ấm hạ mát, Lạc Tử Mộng cũng vô cùng yêu thích chỗ nghỉ ngơi này, chẳng qua nếu hai người ở cùng một chỗ quá lâu khó tránh khỏi chuyện bị người ta chỉ trích, nhưng với thân phận của hai người, cho dù trong lòng có bất kỳ ý tưởng gì, thì những người kia cũng chỉ dám vụng trộm nói, nếu bị Hô Diên Phong nghe được, sẽ bị hắn trách phạt nặng nề, cho nên lâu ngày, mọi người cũng thành thói quen không nhiều lời.
Lạc Tử Mộng ngồi xuống, cảm giác cả người và tinh thần đều sảng khoái, trường phong cung này quả nhiên khác với những cung điện khác, bốn mùa đều như mùa xuân.
Nàng xoay người kéo cây quạt trong tay hắn xuống đem đặt trên bàn, nhìn hắn vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Tại sao chàng lại có thể đoạt cây quạt của Tử Linh tỷ đi như vậy? Không sợ nàng đau lòng ư!"
Hô Diên Phong nhìn cây quạt trên bàn, lúc này mới nghĩ tới đây là quạt của Tử Linh, lúc vừa rồi hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ thấy Lạc Tử Mộng chảy mồ hôi, tiện tay cầm lấy một cây quạt. Dù sao cầm cũng cầm rồi, hơn nữa cũng chỉ là một cây quạt mà thôi. Nhưng hắn không biết, đối với Tử Linh mà nói đó không chỉ là vấn đề về cây quạt.
"Nàng đừng ngắt lời, trả lời ta trước đã." Hô Diên Phong nói, Lạc Tử Mộng thầm than, rốt cuộc là ai không muốn đối mặt với vấn đề đây?
"Đã nói là bí mật, nếu như mà ta nói cho chàng biết, chẳng phải đã thất tín với Tam ca rồi." Nàng nhíu mày không muốn trả lời, đây cũng là nguyên tắc làm người của nàng, mặc kệ như thế nào, nhất định phải bảo vệ bí mật của người khác.
Hô Diên Phong đảo mắt tức tối: "Cái gì Tam ca Tam ca, nàng từ lúc nào lại có quan hệ tốt với hắn như vậy?"
"Thì huynh ấy vốn dĩ là Tam ca mà!" Thấy hắn mất hứng, nàng cọ xát cánh tay của hắn, "Hắn là Tam ca của ta, chàng là Phong của ta, chẳng lẽ chàng muốn làm đại ca của ta sao?"
Hô Diên Phong nghe thấy nàng nói như vậy, lúc này mới vui mừng trở lại.
Thấy tâm tình hắn tốt, Lạc Tử Mộng đảo hai mắt hỏi nghi vấn trong lòng: "Phong, ta muốn hỏi chàng một vấn đề."
"Hả?" Hắn nghi ngờ nhìn nàng, mặc dù hiện tại nàng mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác nhau, nhưng chỉ cần nàng vẫn là Lạc Tử Mộng, thì hắn vẫn thích. Mặc kệ nàng thay đổi như thế nào, hắn đều thích.
"Tam ca nói. . . . . .trước lúc chàng tìm được ta thì ta đã thích nam nhân khác? Hắn là ai?"
Câu hỏi của nàng khiến sống lưng của Hô Diên Phong cứng đờ, hắn đã dặn Hô Diên Sơn, không được nhắc tới chuyện ở nước Hàn Vũ, lại càng không được nhắc đến Hàn Hạo Thần, ai biết hắn lại để lộ tin tức.
"Nói vớ vẩn gì vậy!" Hắn thu lại hồi tưởng cười chua xót, "Tam đệ càng ngày càng kỳ cục quá, những chuyện thế này cũng có thể nói lung tung được, làm sao nàng có thể thích người khác được."
"Không có sao?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, giống như nhìn thấu được cái gì đó.
"Dĩ nhiên không rồi!" Hắn trả lời như đinh chém sắt, sau đó cảm giác giọng điệu của mình cứng rắn quá, nên vội vàng ôm lấy nàng cười, "Không nên nghĩ nhiều như vậy, lúc nàng mất tích không xảy ra bất cứ chuyện gì cả, bây giờ không phải đã về rồi sao? Bây giờ ta sẽ đến gặp Phụ Hoàng, nói phụ hoàng chuẩn bị cho việc thành thân của hai ta vào tháng sau, như vậy sau này chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ cách xa."
Lạc Tử Mộng gật đầu cười.
-* Dạ Ngưng Huyên phân cách tuyến *-
Nước Hàn Vũ
Thiệu Tần phi thân xuyên qua mấy con phố cuối cũng cũng tìm được Hàn Hạo Thần, dừng lại bên cạnh hắn trên mặt mang thần sắc vui mừng nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Có phải có tin tức của Mộng nhi rồi không?" Hàn Hạo Thần nắm lấy tay Thiệu Tần vội vã hỏi.
"Có một chút đầu mối, nhưng không biết có thể tin cậy được hay không."
"Nói mau!" Hàn Hạo Thần hai mắt tỏa sáng, biết mình sắp có thể nhìn thấy được người mình đã nhớ nhung bấy lâu, hắn chỉ hận không thể chắp cánh mà bay đến đó được.
Thiệu Tần biết hắn nôn nóng, nhưng cũng sợ hắn vui mừng vô ích, cho nên trong lòng hắn vẫn đang cân nhắc, nhưng hắn lại quên một chuyện, cho dù là một chút xíu hi vọng, đối với hắn mà nói cũng đều như ngọn lửa thắp sáng mỗi tấc trong lòng.
"Thuộc hạ nghe được một tin tức từ một tướng sĩ thủ thành lúc trước vì hắn bị bệnh mà xin nghỉ vừa mới được gọi về ngày hôm nay, hắn nói vào ngày mà vương phi mất tích. . . . . . Có thấy một chiếc xe ngựa ra khỏi cửa thành, lúc đầu hắn cũng không để ý, nhưng đến khi chiếc xe đi qua bên cạnh hắn gió thổi bay rèm xe lộ ra khuôn mặt của đại hoàng tử nước Ngân Nguyệt, mặc dù hắn không nhìn rõ, nhưng cũng không dám giấu giếm, cho nên hôm nay khi thuộc hạ kiểm tra hắn đã nói thẳng ra."
Sắc mặt Hàn Hạo Thần biến đổi, ngay sau đó lạnh lùng quát: "Thiệu Tần, nhanh chóng điều mười vạn nhân mã đến đây, theo Bổn vương đến nước Ngân Nguyệt tìm một người quan trọng!"