Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 87: Chương 87: Không cần chịu trách nhiệm.




Lạc Tử Mộng không ngờ người luôn luôn trầm ổn như Hàn Hạo Thần sẽ có hành động như thế, nàng bị dọa sợ đến mức hét lên: "Ngươi làm gì đấy? Thả ta xuống!"

bây giờ , Hàn Hạo Thần đâu còn nghe thấy lời của nàng nữa..., đi tới bên giường ném nàng xuống đồng thời nghiêng người che kín nàng.

Tư thế bây giờ của hai người bây giờ quá mập mờ, mà trong đôi mắt hắn ngọn lửa dục vọng không ngừng được đốt cháy. Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện lồng ngực của hắn cứng rắn như sắt không hề nhúc nhích.

"Vương Gia không nên làm điều xằng bậy, lần trước bởi vì ta bị ám toán, hơn nữa Vương Gia chỉ vì giúp ta giải dược khẩn cấp nên mới làm vậy, nhưng hiện tại ta rất tỉnh táo."

"Ngươi có biết ngươi đã là người của bổn vương rồi không?" Hắn ở phía trên nàng gằn từng tiếng giống như đang phun hỏa, trong giọng nói một nửa là nhắc nhở một nửa là chất vấn. Thấy nàng tay vẫn còn cố gắng muốn đẩy hắn ra, hắn dứt khoát đem hai cái tay nàng giam cầm ở hai bên cạnh không cho nàng nhúc nhích.

Lạc Tử Mộng không được tự nhiên uốn éo người muốn tránh thoát, lại bị hắn dùng chân sau đè hai chân nàng lại, trước mắt nàng giống như cừu con đang đợi người ta làm thịt.

"Vương Gia, lần đó là ngoài ý muốn!"

Sau khi nói ra những lời này, Lạc Tử Mộng nhìn thấy tròng mắt Hàn Hạo Thần rõ ràng buồn bã.

"Ý ta là. . . . . . ý ta là. . . . . ." Nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, nàng bắt đầu hoảng hốt , cảm giác hắn là một nhân vật nguy hiểm, chỉ cần đáy mắt hắn có bất kỳ tín hiệu nguy hiểm, thì nàng không dám nói ra những lời nói kích thích.

Nhưng tư thế bây giờ của hai người thật sự là quá mức mập mờ, cho nên nói quanh co nửa ngày nàng vẫn mở miệng nói ra lời từ đáy lòng: "Thật ra thì. . . . . . Mọi người đều là người trưởng thành đúng không, xảy ra chuyện như vậy ai cũng không nghĩ tới, cho nên Vương Gia không cần suy nghĩ quá nhiều, ngài không cần phải gánh vác trách nhiệm gì với ta đâu."

"Không cần phụ trách?" Hàn Hạo Thần trầm giọng lặp lại một câu.

Lạc Tử Mộng nghĩ rằng có hi vọng chạy trốn ma chưởng của hắn rồi, nên không hề nghĩ ngợi điều gì nói tiếp lời của hắn: "Đúng đúng đúng, Vương Gia ngàn vạn đừng nên phụ trách đối với ta, chúng ta hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nơi này ngươi cho người làm thu dọn một chút, ta lập tức chuyển về phòng khách để ở."

Hàn Hạo Thần cho đến bây giờ chưa gặp qua bất cứ nữ nhân nào không làm vương phi, hơn nữa một cô nương đã mất đi trinh tiết còn không muốn đối phương phụ trách, hắn đoán không ra rốt cuộc nàng là người như thế nào, nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, còn nữa, nàng và Hô Diên Phong rốt cuộc quan hệ như thế nào?

Tất cả bí ẩn đều hỗn loạn hắn không hiểu mọi chuyện như thế nào.

Nhưng mà, cho dù hắn không rõ ràng mọi chuyện, hắn cũng biết hiện mình đang muốn làm gì, hiện tại hắn điều hắn muốn làm cho nàng ngoan ngoãn trở thành nữ nhân của hắn.

Khoảng cách giữa hắn và nàng chừng nửa thước, hắn chỉ cần nhẹ nhàng cúi đầu xuống thì sẽ chạm đến đôi môi mềm mại của nàng.

"Nếu không cần ta chịu trách nhiệm, vậy thì làm nhiều thêm một lần có gì đáng ngại chứ?" Những lời này nói ra khi môi hắn đang dán lên trên môi nàng, âm thanh trầm thấp vô cùng hấp dẫn, mà hơi thở khi hắn nói ra cũng vô cùng ái muội.

Nàng cảm giác cả trái tim mình bật lên giống như muốn vọt ra khỏi miệng, nàng chưa kịp mở miệng nói, thì môi của hắn đã hoàn toàn che phủ trên môi của nàng, nàng muốn kháng nghị, thế nhưng hắn lại không cho nàng bất kỳ cơ hội nào.

Cổ tay bị hắn nắm có chút đau, hắn cho rằng trong lòng nàng căn bản chưa từng có hắn, trong cơn tức giận nhân lúc nàng đang há miệng thì ngọn lửa của hắn đã tiến quân thần tốc, gần như là ở trên miệng nàng gặm cắn mạnh mẽ đánh thẳng về phía trước như muốn cắn nuốt nàng vậy, lại giống như đang trừng phạt sự lạnh nhạt vô tình của nàng.

Lần này nàng rất tỉnh táo, cho nên đối với cuồng nhiệt của hắn hoàn toàn không biết làm sao, mà bản thân hắn lại không giống một Hàn Hạo Thần trầm tĩnh ít nói như hàng ngày, mà trong phút chốc hắn giống như biến thành người khác vậy.

Thân thể của nàng trong khoảnh khắc này cũng nóng đến mức không thể tượng tượng nổi, ngọn lửa dục vọng từ trong đáy lòng tản mát ra, nàng muốn đem hắn đẩy ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

Một cái xoay người, một cánh tay của hắn vung lên, giống như mang theo cả cơn tức giận của hắn. Đợi đến lúc hắn buông tay thì tấm màn giống như y phục của nữ nhân bềnh bồng rơi xuống che kín cả hai người trong đó.

"Ưmh. . . . . . Hàn. . . . . . Vương Gia! Buông ra. . . . . ."

Nàng mềm mại nằm dưới thân hắn nhỏ nhẹ cầu xin, Hàn Hạo Thần rốt cuộc cũng buông nàng ra, Lạc Tử Mộng cúi đầu nhìn lại, áo khoác của nàng không biết đã được cởi ra từ lúc nào, chỉ cảm thấy bản lĩnh cởi áo của hắn quả thực làm cho người ta líu lưỡi nói không nên lời.

Nàng chậm chạp hô hấp, đôi môi đã bị hắn hôn sưng đỏ, lại càng thêm trong sáng thuần khiết khiến đầu óc người ta mê màng, đầu óc nàng đang hỗn loạn bỗng nhiên khôi phục tỉnh táo, nhìn Hàn Hạo Thần đang lõa lồ, nàng lấy dũng khí nhắc nhở: “Vương Gia, ở nơi này của các ngươi không phải xem trọng nhất là quy củ sao? Chúng ta chưa thành thân làm sao có thể. . . . . ." Nàng cố gắng dùng quy củ ở nơi này để thuyết phục hắn.

Hàn Hạo Thần híp mắt lại liếc mắt nhìn nàng, nàng bị ánh mắt quan sát của hắn làm cho sợ hãi, bây giờ thì nàng đã hiểu tại sao tất cả mọi người đều sợ hãi nếu đắc tội hắn, vì ánh mắt của hắn là vũ khí sắc bén có thể giết người.

Hắn đem môi chuyển qua tai của nàng, thản nhiên chậm rãi mở miệng: "Quy củ là chết, người là sống."

Giọng nói của hắn như vậy khiến từng tế bào trong cơ thể nàng không nén được run rẩy lên, nhưng mà lúc này run rẩy không phải do sợ hãi mà là tiếng lòng của nàng đang thôi thúc, khát vọng đang bị kích thích lan ra toàn cơ thể.

Vào giờ phút này tròng mắt đen của nàng vụt sáng lên giống như trời đầy sao trăng trong nước, hắn không nhịn được nhìn đến mất hồn.

"Ngày mai thánh chỉ tứ hôn hạ xuống, trong phủ sẽ bắt đầu chuẩn bị bị hôn lễ."

"Của . . . . . Của chúng ta?" Đôi mắt của nàng hết sức vô tội nhìn hắn, giống như vẫn chưa chắc chắn.

"Vậy Mông nhi nghĩ là của ai?" Hắn hỏi ngược một câu.

Lạc Tử Mộng tròng mắt xoay chuyển cau mày đáp: "Từ trước đến nay con cháu gia đình Đế Vương đều là kẻ bạc tính, tam cung lục viện, tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường, ngươi là Vương Gia dưới một người trên vạn người, ta làm sao biết ngươi muốn lấy bao nhiêu người."

"Mộng nhi một phu quân như thế nào?"

"Nhất sinh nhất thế nhất song nhân."

Nghe vậy, đáy mắt Hàn Hạo Thần hiện lên vẻ khiếp sợ, trong lúc nàng không để ý hắn nhẹ nhàng cong khóe môi.

"Được!" Hắn như có như không trả lời một câu.

Nghe được câu trả lời của hắn, Lạc Tử Mộng nghĩ là hắn đã bỏ qua, cho nên muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa mới cử động mới phát hiện ra mình chẳng biết từ lúc nào chỉ còn lại có một cái yếm để che chắn và một cái quần lót.

"A! Hàn Hạo Thần! Ngươi hạ lưu!" Nàng kêu lên một tiếng sau vội vàng dùng hai cánh tay che thân thể lại.

Hàn Hạo Thần nhìn thấy phản ứng và lời nói của nàng..., chẳng những không buồn mà lại còn tà mị mỉm cười. Ngón tay nhẹ nhàng dùng lực một chút vật che đậy cuối cùng trên thân thể nàng cũng dễ dàng bị gở xuống.

Thấy nàng bị lạnh đến mức thân thể phát run, hắn kéo chăn đắp lên trên người hai người sau mới lên tiếng: "Ngươi là người của ta, mặc kệ là lúc tỉnh táo hay không tỉnh táo đều vậy, cũng không chỉ có mỗi tối hôm đó, mà tối nay và mỗi tối sau này đều sẽ như vậy !"

Giọng nói bá đạo không cho phép người khác có bất kỳ phản kháng nào.

"Ngươi thật sự là có chứng vọng tưởng!"

Lạc Tử Mộng giống như mèo hoang nhỏ bị chọc giận không ngừng uốn éo thân thể muốn rời khỏi thân thể hắn, nhưng nàng lại không biết mỗi động tác lúc này của nàng lại làm cho dục vọng của hắn bị thiêu đốt, cho đến ngọn lửa dục vọng từ hắn đáy mắt phát ra, nàng mới ý thức được đêm nay bản thân không tránh khỏi kiếp này.

Quả nhiên, dưới sự trêu đùa của hắn, nàng vốn dĩ đang kháng cự lại biến thành vừa muốn cự tuyệt lại giống như đang chờ mong, đến cuối cùng thì hai người trở thành phối hợp ăn ý.

Nhưng mà điều khiến nàng thật sự bất ngờ chính là, Hàn Hạo Thần chẳng những Văn Thao Vũ Lược Trí Dũng Song Toàn, mà ngay cả công phu trên giường cũng là hạng nhất, nàng lần này mặc dù là lần thứ hai, nhưng vì lần đầu tiên không có một chút ấn tượng, cho nên căn bản không cách nào chống đỡ được từng đợt tấn công mạnh mẽ của hắn.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ mê man, đáy lòng nàng âm thầm mắng: rốt cuộc là tên khốn kiếp nào nói hắn không gần nữ sắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.