Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 98: Chương 98: Vương Gia lưu manh




Lúc này Lạc Tử Mộng mới cảm thấy hối hận, không có việc gì làm lại đi trọc hắn làm gì? Không phải là tự mình hại mình sao?

Nàng tức giận muốn nhéo hắn, nhưng nhéo nửa ngày cũng không được như ý, toàn thân hắn toàn là bắp thịt cường tráng, vốn không có một tí thịt dư thừa nào để nàng có thể véo. Cuối cùng nàng chỉ biết thở dài an ủi bản thân, lần sau tuyệt đối không nên làm mấy việc như vừa rồi nữa.

Nhưng hình như nàng đã quên mất một điều, bọn họ sắp thành thân rồi, đến lúc đó không cần biết nàng nguyện ý hay không, chỉ sợ Hàn Hạo Thần sẽ đem nàng giày xéo đến toàn thân mệt mỏi.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, cả người Lạc Tử Mộng vùi ở trong ngực Hàn Hạo Thần, giống như nàng đã sớm hình thành thói quen.

Mỗi sáng Hàn Hạo Thần không cần người đánh thức cũng sẽ tự nhiên tỉnh dậy, hắn chưa từng ngủ dậy muộn qua, Mỗi ngày hắn đều phải lên triều, cho nên hắn đã sớm hình thành thói quen dậy sớm. Thế nhưng hôm nay hắn lại chậm chạp không muốn rời giường, ôm trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương khiến hắn không cách nào rứt ra được.

Lạc Tử Mộng vẫn ngủ ngon lành, thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích người, rúc vào trong ngực Hàn Hạo Thần, mấy ngày gần đây thời tiết đang từ từ chuyển lạnh, cho nên nàng cũng càng ngày càng sợ lạnh, mà đối với nàng mà nói, hắn thật giống một chiếc lò sưởi, cũng khó trách nàng lại thích rúc vào trong ngực hắn..

Ngoài cửa, Tiểu Đông vẫn muốn len lén nhìn xem Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng ở bên trong thư phòng có xảy ra chuyện gì không, nhưng hắn luôn bị Thiệu Tần lôi trở lại, hắn chỉ vào Thiệu Tần nói: "Ngươi để cho ta xem một chút đi mà, liếc mắt nhìn một tí chắc sẽ không sao đâu?"

"Nhìn gì vậy, nếu Vương Gia tỉnh ngài ấy sẽ gọi ngươi vào phục vụ." Dĩ nhiên Thiệu Tần biết Tiểu Đông muốn xem cái gì, nhưng thân là hộ vệ của Hàn Hạo Thần, sao có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Tiểu Đông đang còn trẻ tuổi, tuy đối với mấy chuyện nam nữ vẫn còn ngượng ngùng nhưng trong lòng lại hết sức tò mò.

"Chẳng lẽ ngươi không biết đêm qua Lạc cô nương chưa ra khỏi cửa thư phòng sao?"

"Sau đó thì sao?" Thiệu Tần biết rõ còn cố hỏi.

Tiểu Đông nhìn xung quanh một chút, thấy ở đây chỉ có ba người là hắn, Thiệu Tần và Liên Vân, vì vậy dáo dác nói: "Nói cách khác, đêm qua Vương Gia lại thị tẩm Lạc cô nương rồi."

"Trong phủ đang chuẩn bị cho lễ cưới của Vương Gia và Lạc cô nương, chuyện thị tẩm dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Thiệu Tần nói.

Liên Vân nhìn về phía cửa thư, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Nhưng. . . . . . Vương Gia và Lạc cô nương sắp thành thân, hai người không nên ở cùng nhau như vậy."

Theo quy củ của nước Hàn Vũ, trước khi thành thân hai người không thể gặp mặt, cho đến ngày cưới hai người mới có thể gặp nhau.

Lúc này, không biết Tần quản gia từ đâu bước đến, chuyện bọn họ bàn tán hắn đã nghe thấy, hắn nhìn cửa chút thư phòng rồi nói: "Vương gia đang ở bên trong, quy củ của ngài mới chính là quy củ, huống chi Lạc cô nương vô thân tứ cố, trừ Thần vương phủ ra còn có chỗ nào để đi?"

Ba người đều cảm thấy những lời này của Tần quản gia có đạo lý.

Trong lúc mọi người đang đứng ở trước cửa thư phòng chờ Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng thức dậy, Thần vương phủ lại đón tiếp một vị khách không mời mà tới.

"Tại sao cả đám người các người đều tập đứng ở đây vậy? Không có việc gì làm hay sao? Thần ca ca đâu rồi?" Dáng vẻ của Hoa Thiên Nhụy giống như chủ nhân của nơi này.

Mới sáng sớm đã tới Thần vương phủ, cũng chỉ có Hoa Thiên Nhụy mới dám làm chuyện này. Đối với vấn đề của nàng, bọn họ chỉ biết trố mắt nhìn nhau không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy bọn họ đều không lên tiếng, Hoa Thiên Nhụy nổi giận: "Ta đang hỏi các ngươi đấy, cả lũ đều câm hết rồi à?"

"Chuyện này. . . . . ." Tần quản gia nhìn Hoa Thiên Nhụy, sau đó khom người trả lời: "Tam Tiểu Thư, hiện giờ Vương Gia vẫn chưa dậy."

"Còn chưa dậy sao? Cũng sắp qua giờ Thìn chuẩn bị tới giờ Tỵ rồi." Nàng ta có chút không tin tưởng vào lời nói của Tần quản gia.

Nghe nói mấy ngày nay Hàn Hạo Thần không có lên triều, nên hôm nay nàng đã dậy thật sớm qua đây xem hắn, mà đến bây giờ hắn vẫn chưa ngủ dậy, sắp tới giờ lên triều rồi, chuyện này thật kỳ quặc.

Nàng nhíu mày nghi ngờ nói: "Nếu Thần ca ca chưa dậy, sao các ngươi không đứng đợi ở trước cửa phòng huynh ấy, mà lại đứng ở trước cửa thư phòng bên trong viện."

Ngay lập tức Thiệu Tần lên tiếng trả lời: "Hôm qua Vương Gia bận xử lý tấu chương, tận khuya mới xong cho nên ngày ấy ngủ lại tại phòng ngủ ở bên trong thư rồi, chúng ta đang đứng ở đây chờ đợi Vương Gia phân phó."

"Thì ra là vậy." lúc này nàng mới nhẹ nhàng gật đầu , bởi vì nàng tuyệt đối tin tưởng chuyện Hàn Hạo Thần vì xử lý công chuyện mà mất ăn mất ngủ. Chỉ là hôm nay nàng còn có chuyện cần tìm hắn, nếu như hắn không rời giường, nàng như thế nào nói với hắn?

"Nói không chừng Thần ca ca đã tỉnh rồi, ta đi xem một chút." Hoa Thiên Nhụy không để ý đến chuyện nam nữ hữu biệt, muốn xông vào thư phòng nơi Hàn Hạo Thần đang ngủ.

Lần này, cả bốn người không hẹn mà cùng ngăn Hoa Thiên Nhụy lại.

"Tam Tiểu Thư, cô không thể đi vào, Vương Gia còn đang ngủ." Tiểu Đông giống như chim ưng bắt gà con, giang hai tay ra ngăn cản Hoa Thiên Nhụy.

Đồng thời Liên Vân ở bên cạnh lên tiếng khuyên nhủ: "Nếu Tam Tiểu Thư có chuyện gì cần nói với vương gia, nô tỳ có thể giúp Tam Tiểu Thư truyền đạt lại với vương gia."

Nếu đổi lại trước kia, Tiểu Đông và Liên Vân tuyệt đối không có gan ngăn cản Hoa Thiên Nhụy, cũng không biết hai người bọn họ lấy ra can đảm ở đâu, lại đi ngăn nàng ta, cả hai đều không muốn Hoa Thiên Nhụy đến gần thư phòng nửa bước.

Hoa Thiên Nhụy bị bọ họ chọc giận, từ nhỏ đến lớn chưa có người dám làm trái ý nàng ta, vậy mà mấy tên nô tài trước mặt này dám làm như vậy, khẩu khí này bảo sao nàng không thể không tức giận đây. Nàng cắn răng, giơ tay chỉ vào mấy người trước mặt mắng một tiếng: "Hai tên nô tài chết bầm nhà các người, đúng là mắt chó mà? Các ngươi xem kĩ ta là ai ? Lại dám ngăn cản đường đi của bổn tiểu thư! Tránh ra!"

"Tam Tiểu Thư cô không thể đi vào, Tam Tiểu Thư xin dừng bước. . . . . ."

Bên trong thư phòng, vốn dĩ Hàn Hạo Thần muốn đắp chăn cho Lạc Tử Mộng đang say ngủ, nhưng khi nhìn thấy nàng lộ ra xương quai xanh quyến rũ, hắn không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên đó. Động tĩnh bên ngoài ra sao hắn đều nghe thấy hết, hắn không muốn chỉ vì Hoa Thiên Nhụy mà quấy rầy khoảnh khắc ấm áp của hai người bọn họ. Tình hình hiện tại, xem ra hắn phải ra ngoài một chuyến, nếu cứ để Hoa Thiên Nhụy lớn tiếng như vậy, nhất định sẽ đánh thức Lạc Tử Mộng.

Trong lúc Hoa Thiên Nhụy đang còn ồn ào, Hàn Hạo Thần đã ăn mặc quần áo chỉnh tề đứng trước cửa thư phòng. Hoa Thiên Nhụy nhìn thấy hắn liền thu lại tức giận vui vẻ ra mặt, còn vẻ mặt Hàn Hạo Thần lại khiến người khác sợ hãi.

"Thần ca ca. . . . . ."

"Quản gia!" Hoa Thiên Nhụy nói còn chưa dứt lời, Hàn Hạo Thần đã đóng cửa thư phòng lại sau đó phân phó, "Sau này không cho phép, Hoa Thiên Nhụy tiểu thư bước vào vương phủ nửa bước."

Quả thật Hoa Thiên Nhụy không thể tin được đây là những lời do Hàn Hạo Thần nói ra, trước kia nàng biết hắn là người lạnh lùng không muốn thân cận cùng người khác, nhưng chưa bao giờ hắn cự tuyệt nàng như lúc này. Trước giờ nàng luôn ra vào tự do ở Thần vương phủ, nhưng là bây giờ, hắn cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy chỉ mặt gọi tên cấm nàng không được bước vào vương phủ.

"Tại sao? Tròng mắt Hoa Thiên Nhụy ngấn nước, nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần.

Hàn Hạo Thần không có trả lời câu hỏi của nàng...chỉ quay đầu lại nhìn Thiệu Tần nói: "Tiễn khách!"

"Dạ!" Thiệu Tần lên tiếng trả lời, sau đó xoay người làm một tư thế xin mời với Hoa Thiên Nhụy "Tam Tiểu Thư, thỉnh."

Hoa Thiên Nhụy đứng yên tại chỗ không có ý muốn rời đi, có lẽ nàng ta vốn không biết nên phản ứng ra sao.

Cửa thư phòng ở phía sau Hàn Hạo Thần bỗng kêu "Ken két" một tiếng, hắn xoay người, liền nhìn thấy Lạc Tử Mộng đang mặc áo đơn, đi chân trần đứng ở bên trong cửa.

Ngay sau đó, hắn liền lập tức cúi người bế nàng lên nói: "Trời lạnh như thế này, nàng không sợ lạnh sao." Lời nói tựa như đang trách móc, chỉ cần để ý cũng có thể nhận ra giọng nói đầy vẻ ân cần cùng cưng chiều?

Dường như Hoa Thiên Nhụy đang bối rối, nàng quen biết hắn nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn đối xử với ai như đối với Lạc Tử Mộng. Nàng vẫn luôn cho rằng đối với người nào hắn cũng lạnh lùng vô tình, mà nàng có thể ra vào Thần vương phủ là do hắn đặc biệt ưu đãi nàng, nhưng không ngờ hôm nay nàng lại được chứng kiến tình cảm của Hàn Hạo Thần dành cho Lạc Tử Mộng.

Thì ra là hắn vốn dĩ không phải là người vô tình, mà chẳng qua hắn đối với người khác vô tình mà thôi.

Hoa Thiên Nhụy đẩy Thiệu Tần ra, bước về phía thư phòng, Tiểu Đông và Liên Vân muốn ngăn, Tần quản gia lại đưa tay ngăn cản. Hai người cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Tần quản gia, Tần quản gia chỉ khẽ lắc đầu một cái nói: "Để cho nàng xem cho rõ ràng cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn."

Liên Vân và Tiểu Đông lúc này mới chợt hiểu ra.

Bên trong thư phòng, Hàn Hạo Thần Bế Lạc Tử Mộng đến bên giường, lấy chăn bao lấy không để nàng còn chút khe hở nào. Nàng mở to mắt nhìn chiếc chăn đang bao lấy mình sau đó quay sang nhìn Hàn Hạo Thần, nàng cảm thấy có chút khoa trương, mặc dù trời lạnh, nhưng cũng không đến mức hắn cần lấy chăn bao nàng giống như bánh chưng?

"Nàng muốn dùng bữa trước hay vẫn muốn ngủ thêm một lát vậy?" Hàn Hạo Thần ôm nàng, nhỏ giọng nhu hòa hỏi.

Cũng không đợi nàng trả lời, bụng của nàng đã nói cho hắn biết đáp án, dù ngăn cách bởi lớp chăn nhưng tiếng kêu vẫn lọt vào trong tai hắn.

Hàn Hạo Thần không nhịn được khẽ cười, Lạc Tử Mộng lúng túng đỏ mặt rút tay ra khỏi chăn, đánh một quyền vào ngực hắn

"Tốt lắm tốt lắm, ta không cười, ta gọi Liên Vân đến thay đồ cho nàng." Hàn Hạo Thần đang định gọi Liên Vân vào, Lạc Tử Mộng lại nảy ra một ý. Hắn chuẩn bị mở miệng nói liền bị nàng lấy tay bịt lại. Vẻ mặt Hàn Hạo Thần khó hiểu nhìn nàng, nàng cúi đầu cười một tiếng, ngay sau đó cầm y phục nhét vào trong tay hắn.

Hàn Hạo Thần cầm y phục của nàng cười lắc đầu nói: "Từ bao giờ một Vương Gia như ta lại trở thành người hầu của nàng vậy?"

Lạc Tử Mộng bị lời nói của hắn chọc cười, mặc dù miệng không thể nói, nhưng nụ cười xán lạn của nàng khiến hắn xúc động, có thể vì nàng thay quần áo, thật là vinh hạnh của hắn rồi.

Mặc xong y phục, Lạc Tử Mộng thừa dịp hắn không để ý liền nhón chân lên hôn lên môi của hắn, coi như đây là phần thưởng dành cho hắn. Ai ngờ khi nàng muốn rút lui thì hắn lại đem nàng ôm vào trong ngực, nụ hôn phớt qua nay đã trở thành một nụ hôn sâu.

Cho đến khi nàng sắp hít thở không thông, hắn mới buông nàng ra, mà nàng cũng tự trách mình, suốt đêm hôm qua hắn ra sức khiến người nàng cho đến bây giờ vẫn còn đau e ẩm, sao lại vừa mới nhìn thấy dung nhan tuấn dật của hắn lại không nhịn được?

Nhìn dáng vẻ ảo não của nàng, Hàn Hạo Thần mới biết nàng đang suy nghĩ gì, vì vậy cúi người tiến tới bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ: "Chẳng lẽ Mộng nhi không biết, nhất định không nên quyến rũ nam nhân vào buổi sáng sao?"

Tai Lạc Tử Mộng đỏ lên.

Nàng đỏ mặt ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn một cái, nếu có thể mở miệng, nàng thật muốn mắng hắn: "Mới sáng sớm đã giở trò lưu manh, chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới. Xem ra mọi người nên sớm sửa lại danh hiệu của hắn, cái gì mà Băng sơn Vương Gia, Chiến thần vương gia....phải là Vương Gia lưu manh mới đúng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.