Editor: Shmily
- --------------------
Tiếu Nam vốn là muốn mang toàn bộ thành viên của club ra biển để cho bọn họ thể nghiệm việc nhặt rác trên biển, thế nhưng phao cứu sinh dự phòng trên thuyền không đủ, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ.
Sau khi tham quan thân tàu xong thì cũng đã gần 12 rưỡi trưa, đã tới giờ ăn cơm cho nên bụng của mọi người đa số đều kêu vang, cho nên bọn họ liền tìm một quán cơm gần đó lấp đầy cái bụng.
Quán ăn là một quán nhỏ ven biển, không có bàn lớn, club tổng cộng có 11 người, chia ra ngồi thành hai bàn.
Nhóm các thành viên mới đều muốn ngồi chung một bàn với Lê Trà Trà, nhưng Đàm Minh đã nhanh tay lẹ mắt gọi Lê Trà Trà tới bên này, còn lấy lý do tiếp tục thảo luận về chủ đề ban nãy ra, thành công ngăn chặn miệng lưỡi của đám người bên kia.
Bọn họ nghe không hiểu từ ngữ chuyên nghiệp, hơn nữa cũng không có hứng thú, lại còn nghe vào lúc giữa trưa nắng nóng như thế này thì càng không.
Ai đi qua đó nghe thì chính là tự tìm cái khổ để ăn.
Vì thé, nhóm thành viên mới chỉ đành hậm hực yên lặng.
Vẻ mặt Đàm Minh gian manh cùng bộ dáng thành công, lần thứ hai lấy tôn chỉ tình cha con chủ nghĩa xã hội, đem Lê Trà Trà đẩy đến bên người Tiếu Nam, sau đó mới cầm lấy thực đơn, cùng Kỳ Hinh và Trương Đông thương lượng gọi món. Bình thường club liên hoan, phần lớn đều là do ba người bọn họ phụ trách chọn món ăn.
Kỳ Hinh tri kỷ hỏi: “Trà Trà sư muội, em có kiêng gì không?”
Lê Trà Trà khách khí nói: “Mọi người cứ chọn đi, em ăn gì cũng được.”
Lời còn chưa dứt, Tiếu Nam liền liếc cô một cái, nói: “Tiểu cô nương đang lớn không được kén ăn, ăn nhiều một chút, không cần sợ mập, kén ăn sẽ dễ bị suy dinh dưỡng.” Nói xong lại đem thực đơn cầm lại đây, quét qua trên dưới vài lần, tiếp theo cũng không nói chuyện, đưa thực đơn cho Kỳ Hinh.
Không bao lâu sau, Kỳ Hinh gọi người phục vụ qua đây đặt món.
“Gà xào ớt, canh dê béo, cá hương thịt ti, khoai lang rút ti,...”
Đàm Minh: “Một phần phì ngưu hấp cách thủy, cho nhiều ớt một chút nha.”
Kỳ Hinh: “Món chính thì cho một phần cơm chiên trứng, hai phần sủi cảo, cải bắp cuộn thịt heo, rau hẹ xào thịt bò.” Kỳ Hinh buông thực đơn, lúc này, Tiếu Nam mới mở miệng: “Sườn heo chua ngọt, trứng gà xào bánh mật...” Dừng một lúc, anh nhìn qua người phục vụ: “Dấm lưu cải trắng có thể đổi thành khoai tây ti được không?”
Người phục vụ gật đầu: “Có thể có thể, sẽ cho ngài nhiều một chút.”
“Được.”
Mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc.
Kỳ Hinh cùng Trương Đông, còn có cả Đàm Minh đều là lần đầu tiên thấy lão đại nhà mình nghiêm túc chọn món, còn Lê Trà Trà ngạc nhiên là vì những món này đều là những món bình thường cô thích ăn.
Cô có chút ngoài ý muốn, giương mắt nhìn Tiếu Nam.
Vẻ ngoài anh vẫn là bộ dáng phong khinh vân đạm, thậm chí còn bắt đầu thảo luận với cô về vấn đề vừa nãy.
“Rác trên mặt biển được phân ra làm mấy loại?”
Lê Trà Trà hoàn hồn trong nháy mắt, tự hỏi một lát rồi nói: “Ba loại, một là rác nhựa bị vùi dưới lớp đất, bởi vì do nguyên nhân khí hậu như bão táp mà thổi nó tới trên mặt biển; thứ hai là một bộ phận nhân viên hoạt động trên biển thiếu ý thức bảo vệ một trường, vứt rác ra ngoài biển; ba là do sự cố.”
Tiếu Nam nói: “Chuẩn bị được không tồi, đối với vấn đề này có hứng thú?”
Lê Trà Trà nói: “Bình thường ạ, em chỉ là theo thói quen chuẩn bị đầy đủ thôi, làm gì cũng phải chuẩn bị tốt trước.”
Kế tiếp, Tiếu Nam lại hỏi Lê Trà Trà rất nhiều vấn đề về rác ở trên biển, không nghĩ tới toàn bộ đều được cô ứng đối như nước chảy, khi trả lời, môi cô sẽ nhẹ nhàng giương lên, đôi mắt cũng sẽ có ánh sáng, một bộ dáng đố ngươi có thể hỏi thắng ta được đó.
Tiếu Nam nhìn dáng vẻ này, cảm thấy mới mẻ, trong lòng cũng có tinh thần hơn: “Rác rưởi ngoài biển có thể thu về trí năng AI, cô biết chứ?”
Lê Trà Trà sửng sốt, hiển nhiên là không thấy tư liệu về phương diện này, cô vắt hết óc, đem hiểu biết của mình cùng trí năng AI đều nói ra.
Tiếu Nam nhìn cô không nói.
Lê Trà Trà hỏi lại: “Em nói không đúng sao?”
Tiếu Nam nói: “Tính hiếu thắng của nhóc rất cao.”
Anh cảm thấy dáng vẻ này thật đáng yêu.
... Rõ ràng là không có hiểu biết quá nhiều, ước chừng cũng chỉ biết đến một vài khái niệm mà thôi. Thật không hổ danh được giải Nhất viết văn, bằng một chút khái niệm này mà cũng có thể cùng anh thảo luận đến thao thao bất tuyệt, làm đến nghiêm trang y như mình thật sự hiểu biết, chính là có chết cũng không thừa nhận rằng mình không biết.
Anh cười khẽ một tiếng.
Ba người yên lặng vây xem ở một bên, rốt cuộc cũng có người nhỏ giọng mở miệng nói.
Đàm Minh: “Nam ca chuyên học về cái này mà.”
Lê Trà Trà mặt không đổi sắc nói: “A, em biết rồi, hôm nay tới em chuẩn bị không đầy đủ lắm, trở về em học tập thêm một chút, sau đó sẽ trả lời vấn đề này của anh.”
Tiếu Nam nói: “Được, khi nào?”
Lê Trà Trà: “Ngày mai đi.”
Tiếu Nam: “Ừ, thời hạn là trước 9h tối.”
.......
Người phục vụ muốn đem một đĩa thịt bò cay đặt ở trước mặt Lê Trà Trà, Tiếu Nam lại chỉ chỉ Kỳ Hinh ở đối diện, nói: “Để ở chỗ đó.”
Kỳ Hinh hỏi: “Sao lại để trước mặt em?”
Tiếu Nam: “Không vì gì cả, sườn heo chua ngọt để bên này, còn có dấm lưu khoay tây ti và trứng gà xào bánh mật. Những thứ khác đều để ở bên kia.”
Người phục vụ ứng một tiếng.
Vẻ mặt Kỳ Hinh đầy dấu chấm hỏi.
.........
[Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội (3)]
Diệt bá ba ba: Đừng hỏi!
Diệt bá ba ba: Chúng mày không thấy hả? Trà Trà sư muội không ăn cay! Đây là sự sủng ái đến từ một người cha già dành cho con gái mình đó!
Kỳ ca:.... A, tao nhớ rồi, hôm ăn buffet ngày đó, Trà Trà sư muội hình như cũng chọn ăn ba món này.
Đông Đông tiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Thì ra lão đại cũng có lúc tri kỷ như vậy.
Diệt bá ba ba: Còn có rất nhiều lúc chúng mày sẽ không lường tới được.
...........
Ba người lén lút nhắn tin WeChat ở dưới gầm bàn.
Lê Trà Trà nhịn không được quay sang nhìn Tiếu Nam.
Tiếu Nam: “Ăn cơm, ít nói thôi.”
Lê Trà Trà “A” một tiếng.
Một lúc sau, cô lại trộm nhìn anh một cái, không hiểu sao khóe miệng lại hơi hơi cong lên.
.........
Hôm sau là chủ nhật*.
*Hôm qua vừa là chủ nhật, hôm sau cũng là chủ nhật. Thôi thì tác giả viết thế nên mình để thế nhé.
Tiếu Nam ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm.
Đàm Minh cũng ở đó.
Báo cáo kết quả thực nghiệm chuyên ngành Đàm Minh vẫn chưa làm, chủ nhật liền chạy tới phòng thí nghiệm, tung ta tung tăng chuẩn bị chép của Tiếu Nam.
“Phép di truyền tính thiết kế cùng thực hiện...”
“Sử dụng cơ số hai mã hóa, tùy cơ bắt đầu sinh ra một...”
“Căn cứ vào xác suất giao nhau đối với giao phối trong thân thể tiến thành thao tác gen giao nhau, tạo thành một thế hệ mới...”
Đàm Minh vừa nhẩm đọc báo cáo thực nghiệm của Tiếu Nam, vừa nỗ lực chép cho khác đi.
Từ trước tới giờ hắn rất có thiên phú sao chép cho khác với bản gốc, đến thầy giáo cũng không phát hiện được là hắn đi chép. Chép xong rồi, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy Nam ca đang làm thí nghiệm mới, tò mò đánh giá một lúc, cảm thấy khó hiểu.
Thầy giáo đều nói Nam ca là con quỷ AI, chương trình học phần lớn đều học xong vượt mức quy định, ở trên phương diện AI này còn càng có thiên phú hơn người.
Anh ở trên bản vẽ vẽ cái gì đó, nhìn giống như một chiếc phi cơ.
Hắn nhìn thêm vài lần, cảm thấy nhàm chán, đang chuẩn bị chuồn đi thì phát hiện di động của Tiếu Nam vang lên. Vốn dĩ Nam ca đang chuyên tâm vẽ bản vẽ, lập tức dừng bút, cầm lấy di động, vừa quét mắt qua, sắc mặt chợt không được tốt lắm, tiếp theo lại một lần nữa buông di động.
Đàm Minh biết thói quen của Tiếu Nam, thời điểm anh làm thí nghiệm đều luôn tắt điện thoại, có thể nhìn thấy tin nhắn hay cuộc gọi hay không đều là tùy duyên.
Lúc này, điện thoại Tiếu Nam lại vang lên.
Anh lại lần nữa cầm lên xem, lại lần nữa lộ ra sắc mặt khó coi như lúc trước, còn mang theo hơi thở lạnh băng.
Đàm Minh ngồi ở một bên xem hai, ba lần như vậy xong, rốt cuộc cũng nhớ tới hoạt động ngày hôm qua của club, hóa ra ba ba Tiếu Nam đang chờ tin nhắn WeChat của con gái mình. Hắn trước nhìn một cái, sau nhìn một cái, tổng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, khả năng thật sự phải chờ tới ngày hắn cùng vợ kết hôn xong xuôi mới có thể uống được rượu mừng của Nam ca.
Hắn nghĩ nghĩ, cố ý hỏi: “Nam ca, anh đang đợi WeChat của ai sao?”
Tiếu Nam nói: “Không có.”
Đàm Minh: “Thế tại sao anh vẫn luôn nhìn điện thoại thế?”
Tiếu Nam lạnh lùng: “Xem thời gian.”
“Ồ...” Hắn kéo dài âm điệu, nói: “Lần trước Trà Trà sư muội share bài viết của em.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy, chính là cái này này.”
Hắn mở điện thoại ra, đưa cho Tiếu Nam xem, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cứ có cảm giác lúc hắn đưa điện thoại qua, sắc mặt của Nam ca lại khó coi thêm vài phần. Đàm Minh sợ nhất là sắc mặt Nam ca trầm xuống, hắn lúng túng, ngữ điệu bay nhanh mà nói: “Đây là một bộ phim, cốt truyện rất bình thường thế nhưng có con Pikachu cực kì dễ thương, đặc biệt manh, bọn con gái đều rất thích cái này. Ngày đó sau khi Trà Trà sư muội share xong, em liền hỏi cô ấy có xem phim này chưa, Trà Trà sư muội bảo cô ấy bận cho nên không có thời gian đi xem. Nam ca, Trà Trà sư muội cũng gọi anh là ba ba rồi, hay anh mang cô ấy đi xem đi.”
Tiếu Nam: “Tao không xem loại phim này, chép xong báo cáo rồi thì đi đi.”
Chờ Đàm Minh đi rồi, Tiếu Nam lại tiếp tục vẽ.
Bất quá, lần này không chờ điện thoại chủ động vang lên trước, anh đã tự mình mở điện thoại ra, ấn vào WeChat, đầu tiên là nhìn avarta màu vàng của Lê Trà Trà, tiếp theo lại click mở vòng bạn bè của Đàm Minh, ánh mắt dừng ở một câu kia.
[Trà Trà đã trả lời Diệt bá ba ba: Gần đây bận đi thư viện quá, vẫn chưa có thời gian đi xem.]
Sau đó, Tiếu Nam lại nhìn vào bài viết Lê Trà Trà đã share, lại nghĩ tới cái bài viết Chân Bảo nữ sĩ đăng hôm trước, vốn dĩ đã qua lâu như vậy nhưng nỗi khó chịu dần dần biến mất kia lại trỗi dậy.
Anh phiền lòng thở dài một hơi, đi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Lúc trở về, Lê Trà Trà vẫn không gửi tin nhắn cho anh.
Anh lại đi ra ngoài hút thuốc.
Hút xong, lại một lần nữa quay lại phòng thí nghiệm, lần này anh trực tiếp thu dọn đồ vật trên bàn, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm. Sau khi ra khỏi trường học, anh mắt một chiếc xe chạy thẳng tới rạp chiếu phim gần nhất.
Anh mua vé xem << Thám tử Pikachu >>, sau đó đi vào rạp.
Lúc Tiếu Nam mua vé thì cũng đã muộn, chỉ có thể ngồi ở vị trí hàng đầu, ở trong rạp đặc biệt nhiều trẻ con, ồn ào không chịu được. Lúc con Pikachu xuất hiện, đám con nít quanh đó đều thét chói tai, còn có người ngao ngao nói chuyện, cái gì mà “Thật đáng yêu”, “Tớ muốn chết”, “Đáng yêu chết người”, “Muốn nuôi một con ghê”,...
Toàn bộ hành trình, Tiếu Nam đều không có biểu cảm gì.
Sau khi ra khỏi đó, vừa vặn đụng phải một tấm gương phản chiếu gương mặt của chính mình.
Ba ba Tiếu Nam không hiểu, con chuột lông vàng kia có chỗ nào so được với anh.
Đúng lúc này, Lê Trà Trà gửi tin nhắn WeChat tới, ước chừng là có 1000 chữ thao thao bất tuyệt tóm lược về trí tuệ nhân tạo thu được từ việc nhặt rác trên biển. Anh nhìn avarta của cô, một lát sau mới gửi cho cô định vị của mình.
Sau đó gửi một tin nhắn thoại.
“Cho cô hai mươi phút, tới chỗ này, tôi sẽ nói nhận xét của tôi.”