Editor: Shmily
- ----------------------
Sau khi Tiếu Nam mua giấy về, Vương Càn đã không thấy đâu.
Lê Trà Trà nhìn anh, nói: “Cậu ấy đi vào bên trong xem phim rồi.”
Tiếu Nam đưa khăn giấy cho cô.
Lê Trà Trà nói một câu cảm ơn, rút ra một tờ khăn giấy xì mũi.
Lúc này, Tiếu Nam lại nói: “Nó có nói gì với cô thì cũng đừng để ý, phần lớn đều làm nói quá cả thôi. Trước kia có người đặt cho nó danh hiệu Vương nói nhảm, một ngày nó không nói nhảm liền sẽ chết. Đến cả hắt xì hơi thôi nó cũng nói mình bị bệnh nan y được.”
Lê Trà Trà nhớ tới những gì Vương Càn nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, giống như Tiếu Nam sinh ra trong một gia đình như Tiếu gia, nhìn bề ngoài thì vẻ vang, vạn người hâm mộ, thế nhưng trên thực tế thì cũng không dễ dàng gì. Lê Trà Trà không ít lần nghe Lê Bách và Văn Hương nói về Tiếu gia, cha của Tiếu Nam là con trai thứ ba của Tiếu gia, nhà họ Tiếu của bọn họ là một đại gia tộc, bên trong rắc rối phức tạp. Con cái hào môn phần lớn cũng không hề nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài, đặc biệt là loại người như Tiếu Nam, trong một đêm tính cách có thể có biến đổi lớn như vậy, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Tuổi niên thiếu đã phải trưởng thành, thành thục hơn so với người khác, sau lưng tất nhiên là chua xót cùng dày vò mà người ngoài không thể tưởng tượng được.
Lê Trà Trà hiểu loại cảm giác này.
.....
Hai người tiện đường cùng bắt xe trở về trường học.
Lê Trà Trà tỏ vẻ hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, cô muốn về phòng ngủ tiếp.
Tiếu Nam “Ừ” một tiếng.
Cũng không biết có phải là đồng cảm với Tiếu Nam hay không mà Lê Trà Trà cảm thấy mình với anh thân cận hơn rất nhiều. Con Pikachu bị ôm trong ngực cảm thấy nặng trĩu, chỉ tiếc Tiếu Nam lại không thích. Lê Trà Trà còn nhớ rõ việc lần trước mình mua thuốc lá cho anh nên liền nói với Tiếu Nam: “Học trưởng, lần sau em mời anh hút thuốc.”
Tiếu Nam liếc mắt nhìn cô một cái.
Lê Trà Trà nói: “Coi như cảm ơn chuyện anh mời em đi xem phim.”
Tiếu Nam không nói gì.
Lê Trà Trà có hơi thấp thỏm, nghĩ thầm, có phải là trả bằng thuốc lá có hơi bèo bọt hay không, đang muốn nói thì anh lại lên tiếng trước: “Tôi với cô không học cùng khoa, đừng gọi tôi là học trưởng.”
Lê Trà Trà: “... Vậy anh muốn em gọi anh là gì?”
Tiếu Nam nhìn cô.
Lê Trà Trà chần chờ một lát: “... Ba ba?”
Tiếu Nam tức đến bật cười, nói: “Cô gọi ba ba đến nghiện rồi?”
Lê Trà Trà nói: “Em nghe nói con trai đều thích người khác gọi là ba ba, với em thì nó cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, không có ý nghĩa gì khác...”
“Tôi có chỗ nào giống ba ba cô?”
Rốt cuộc thì Tiếu Nam cũng hỏi ra những lời này, có trời mới biết ngày đó anh bị mấy lời này của cô làm cho tức thành cái dạng gì, anh vẫn còn trẻ như vậy, lại không để râu, thế mà bị một cô nhóc 17 tuổi gọi là ba ba.
Lê Trà Trà tự hỏi nửa ngày, mới nói: “... Đều có râu, lúc anh vẫn để râu có chút giống.”
Nghe cô nói vậy, Tiếu Nam híp híp mắt: “Ồ, cô biết tôi đã cạo râu.”
Lê Trà Trà nói: “Đương nhiên là biết, sau khi anh cạo râu liền được đăng ở trên diễn đàn trường học, em có thấy.”
“Ồ.”
Tiếu Nam nhàn nhạt đáp một tiếng.
Lê Trà Trà nghiêm túc hỏi: “Hội trưởng? Nam ca?”
Tiếu Nam: “Tùy cô.”
Lê Trà Tà nói: “Vậy em sẽ gọi anh là hội trưởng, em về phòng trước đây.”
“Chờ đã.”
Tiếu Nam nhìn con Pikachu trong ngực cô, mặt không đổi sắc nói: “Thuốc lá thì không cần, đưa tôi.”
Lê Trà Trà vừa nghe, nhất thời hiểu được.
... Tiếu Nam quả nhiên vẫn là yêu thích Pikachu nha, là anh ngại lòng tự tôn của nam nhân mà thôi, không dám đi xem phim một mình, cũng không dám một mình ôm Pikachu.
Vì thế, Lê Trà Trà liền rất tri kỷ mà lấy một cái túi bảo vệ môi trường từ trong túi ra, nhét con Pikachu bằng bông vào, sau đó mới đưa cho Tiếu Nam, cô nhỏ giọng nói: “Hội trưởng, anh yên tâm, sẽ không ai phát hiện bên trong túi là Pikachu đâu, nếu như người khác phát hiện, anh cứ nói là mình mua tặng người khác. Sẽ không ai biết anh có tình yêu mãnh liệt đối với nó a!”
Lúc cô nói lời này, đầu hơi hơi sát lại gần đây.
Bây giờ là chạng vạng, hoàng hôn bao phủ, mi mắt cô cong cong, giống như có một thầng liễm diễm thủy quang.
Ánh mắt Tiếu Nam hơi sâu.
Anh bỗng nhiên gọi cô: “Lê Trà Trà.”
“Dạ?”
Ngữ khí anh nhàn nhạt, nói: “Lần sau muốn tới quán bar thì gọi tôi.”
...........
Tiếu Nam xách theo túi, đi về phòng của mình.
Từ trước tới nay lúc anh đi một mình thì trên mặt đều không có biểu cảm gì, rất ít khi nói cười.
Hôm nay mặt trời chiều ngả về tây, đem bóng dáng anh kéo ra thật dài.
Không ít sinh viên đều nhận ra Tiếu Nam, nói cho cùng thì anh coi như là một trong những nhân vật phong vân của trường. Cứ có cô gái nào tới gần đều sẽ bị anh thẳng thừng cự tuyệt, nhưng lại luôn có người không hề từ bỏ ý định. Thí dụ như giờ phút này, có người lấy hết cam đảm chạy tới: “Học... học trưởng, em là Chung Thanh Thanh, em...”
Còn chưa có nói xong, Tiếu Nam đã đi lướt qua bên người cô gái đó.
Cô gái: “???”
Cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định: “Học trưởng!”
Tiếu Nam cũng không đáp lại, tiếp tục đi về phía trước.
Cô gái chỉ cảm thấy mất mặt, nhấp môi, xoay người chạy.
Tiếu Nam căn bản không biết có người đang nói chuyện với anh.
Trong đầu anh đều là câu nói kia của Lê Trà Trà ~
“Đương nhiên là biết, sau khi anh cạo râu liền được đăng ở trên diễn đàn trường học, em có thấy.”
Anh khẽ cười một tiếng.
Không lâu sau, lại khẽ cười lần thứ hai.
Sau đó, một đường cười cười trở lại phòng KTX.
Thời điểm trở về phòng, bởi vì quá nóng nên Tiếu Nam theo thói quen tính cởi quần áo trước, sau đó mới bật điều hòa. Chờ tới lúc anh cởi quần áo, bật điều hòa xong, mới liếc mắt nhìn cái túi bảo vệ môi trường đặt ở trên đất, hai cái tai nhọn của Pikachu vừa lúc lộ ra bên ngoài.
Tiếu Nam một tay xách tai nó ra.
Đôi mắt bằng nhựa màu đen của Pikachu đối diện với tầm mắt của anh.
Tiếu Nam xùy một tiếng: “Đáng yêu chỗ nào? Chỉ là một con chuột lông vàng.”
Trong giọng nói chứa đầy vẻ ghét bỏ.
Nhưng mà tuy nói thì nói thế, Tiếu Nam vẫn nhìn chằm chằm nó hồi lâu, phảng phất như đang tìm chỗ đáng yêu của nó.
“Trừ đáng yêu ra, mày còn làm được cái gì?”
“Giật điện chết người phải chịu trách nhiệm hình sự.”
“Trong phòng ngủ cũng không cho phép chứa đồ điện có công suất lớn.”
.........
Tiếu Nam muốn ném nó về lại trong túi, tính toán tìm một xó vứt nó vào đó, nhưng tay còn chưa buông ra lại nghĩ tới lời nói của Lê Trà Trà ~
“Hội trưởng, anh yên tâm, sẽ không ai phát hiện bên trong túi là Pikachu đâu, nếu như người khác phát hiện, anh cứ nói là mình mua tặng người khác. Sẽ không ai biết anh có tình yêu mãnh liệt đối với nó a!”
Tròng mắt cô cũng là màu đen.
Ánh mắt lại di chuyển tới trên người con Pikachu.
Tiếu Nam nhìn chằm chằm nó một hồi, sau đó mặt không đổi sắc ném nó lên giường mình.
.....
Cố Điềm đang ở trong phòng ăn cơm hộp.
Cô vừa ăn vừa lướt diễn đàn trường học, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, liền nói: “Trà Trà về rồi hả, tớ đang lướt diễn đàn này, ha ha, cậu biết gì không? Cái vị bên khoa tiếng Trung kia lại đang xoát cảm giác tồn tại này. Tớ đã sớm biết cái người đứng bên hồ tự sướng kia là cô ta mà, thật sự đúng là tự coi mình là minh tinh đăng ảnh cho fans nhìn cơ đấy. Hôm nay đi trung tâm thương mại mua một đôi hoa tai thôi cũng phải tìm người ven đường chụp cho cô ta một bức ảnh, sau đó liền đăng lên Weibo đấy, trên diễn đàn cũng đăng mấy bài, bên dưới comments toàn là người của cô ta, cái công phu tự biên tự diễn này, cô ta mà thứ hai, đại học A của chúng ta không ai dám nhận đứng thứ nhất.”
Lê Trà Trà hỏi: “Cậu đang nói ai thế?”
Cố Điềm nói: “Còn ai nữa, cái người tự xưng là Vương Ngữ Yên, là cái chị xinh đẹp bên khoa tiếng Trung ấy. Học tỷ năm hai, đã từng được bình chọn là hoa khôi của trường, bất quá lần này chúng ta còn chưa có bình chọn đâu. Năm nhất của bọn mình đều nói, cậu so với Vương xinh đẹp kia đẹp hơn nhiều, Vương xinh đẹp không phục, cả ngày ở trên diễn đàn trường học diss cậu. Ha ha, có Cố Điềm tớ đây để làm gì? Vì chị em, mỗi ngày tớ đều nghiên cứu weibo của cô ta, rốt cuộc cũng phát hiện ra một vài dấu vết để lại, tìm hiểu nguồn gốc mấy cái bài đăng với fans của cô ta, thêm lên chính là vở kịch lớn của năm, nói thật, cô ta nên học khoa biểu diễn nghệ thuật mới đúng, trên sân khấu có một mình cô ta cũng đủ rồi...”
Nói đến chỗ này, rốt cuộc Cố Điềm cũng xoay đầu qua, hỏi: “Chiều nay cậu đi đâu thế?”
Dừng một chút, cô lại sửng sốt, có chút khẩn trương hỏi: “Trà Trà, sao mặt cậu đỏ như vậy? Có phải sốt rồi hay không?”
Lê Trà Trà nói: “Không sao đâu, chắc là bên ngoài nóng quá, tớ không có việc gì, uống nước nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chiều nay có hoạt động của club ấy mà.”
Cố Điềm không yên tâm, đứng lên duỗi tay sờ sờ trán Lê Trà Trà, xác nhận không có nóng mới nhẹ nhàng thở ra, lại ngồi trở về, tiếp tục lảm nhảm: “Trà Trà, cậu yên tâm, tớ thay cậu nhìn chằm chằm Vương xinh đẹp, cô ta diss cậu tớ đều chụp lại hết, ngày nào đó nếu cô ta dám đi bôi đen cậu, tớ liền đem những hình ảnh đó ném thẳng vào mặt cô ta, để xem về sau cô ta dám ở chỗ nào tự xưng mình là thần tiên tỷ tỷ!”
Lê Trà Trà uống một ly nước sôi để nguội, sau khi uống xong mới cảm thấy mặt không còn nóng như trước nữa.
Túi đeo trên người cũng chưa lấy xuống, cô liền trực tiếp ngồi xuống bàn.
Vẫn có cảm giác mặt nóng quá.
Kỳ thật, thời tiết hôm nay cũng không tính là nóng, lúc về còn có gió lạnh thổi qua, nhưng câu nói kia của Tiếu Nam lại y như một ngọn lửa phả thẳng vào mặt cô.
Anh nói: “Lần sau muốn tới quán bar thì gọi tôi.”
Muốn tới quán bar.
Gọi anh.
Lê Trà Trà cảm thấy mặt mình lại bị thiêu đỏ một lần nữa, cô cẩn thận nhớ lại, hôm nay anh còn uống cốc Coca của cô, trên ống hút còn óc dấu răng bị cô cắn qua, anh tựa hồ như không nhìn thấy, lập tức ngậm lấy cái ống hút, ngậm luôn cả dấu răng của cô, cũng không biết là dùng hàm trên hay là dùng lưỡi, hay là dùng răng và môi nữa.
Mặc kệ là ngậm bằng chỗ nào, Lê Trà Trà đều cảm thấy mặt mình rất nóng.
Cô hít sâu một hơi, ý muốn bình tĩnh trở lại, đáng tiếc lại không thể bình tĩnh nổi.
Bình thường vào giờ này mọi hôm, cô hoặc là đang học, hoặc là đang đọc sách, nhưng giờ phút này đây, nửa điểm tâm tư để học cô cũng không có. Cầm quyển sách hôm qua mới đọc được một nửa lên cũng không đọc thêm được trang nào, chỉ cảm thấy trong lòng có chút ngứa, phảng phất như có một cọng lông vũ lướt qua, nhẹ nhàng cào lên đầu quả tim cô.
Lê Trà Trà thật sự không xem được nữa, thế nên liền quyết định không xem.
Cô cầm lấy điện thoại, ma xui quỷ khiến lại ấn vào WeChat, sau đó tìm được nick của Tiếu Nam.
Avarta của anh là cảnh bờ biển rộng mênh mông, lần trước nhìn thấy, cô cảm thấy đây là phong cách của người già và mấy ông chú lớn tuổi, nhưng hiện tại nhìn lại, tựa hồ như nhìn ra một cảm xúc khác. Biển rộng màu xanh lam, tựa như trí tuệ rộng lớn của nam nhân, còn có tính cách phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết.
Cô ấn vào vòng bạn bè của anh, vẫn giống như lần trước, cái gì cũng không có.
Cô lại ấn vào vòng bạn bè của Chân Bảo nữ sĩ.
Chân Bảo nữ sĩ có đam mê đăng ảnh trong vòng bạn bè, mới có vài ngày mà đã đăng đến bao nhiêu bài, cô phải lướt rất lâu mới lướt tới ảnh chụp của Tiếu Nam, là lần Tiếu Nam chụp ở biệt thự sau khi cạo râu. Lúc ấy Lê Trà Trà nhìn thấy còn không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hiện tại nhìn lại, cô cảm thấy Tiếu Nam lớn lên thực sự quá đẹp trai, trong mắt anh giống như là có đại dương mênh mông rộng lỡn vậy.
Tay cô ấn liền một lát, lưu lại bức ảnh này.