Tiểu Xao Động

Chương 45: Chương 45




Editor: Shmily

- -----------------------

Tiếu Nam cúi đầu nhìn cô.

Lê Trà Trà lại lặp lại một lần nữa: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Năm ngón tay của cô túm rất chặt, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được cô đang khẽ run lên, đôi mắt không chớp nhìn anh, như đang cố gắng dùng tất cả dũng khí còn sót lại của mình, kéo anh xuống, nói: “Anh ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói.”

Tiếu Nam ngồi xuống, hỏi cô: “Nói cái gì?”

Lê Trà Trà lấy một hộp thuốc mỡ từ trong túi, đưa cho anh: “Cái này đối với vết thương bị sưng khá hiệu quả, vết thương ở trán anh, có thể thử xem, dùng ba ngày là sẽ tốt.”

Ngày đó Tiếu Nam bị Lê Trà Trà làm cho tức giận đến không chịu được, căn bản không để ý tới vết u trên trán, hiện tại nghe thấy Lê Trà Trà nói như vậy, anh liền liếc cô một cái, thanh âm hơi hơi lãnh: “Nói xong rồi?”

Môi Lê Trà Trà hơi run.

Tiếu Nam nhìn dáng vẻ này của cô, tức giận lại bắt đầu dâng lên, anh nói: “Được, nói hết rồi đúng không, Lê Trà Trà, trả lời tôi một câu khó đến vậy sao? Hoặc là chấp nhận, hoặc là không chấp nhận, mặc kệ là cái nào tôi đều có thể tiếp nhận, em không nói một tiếng là có ý gì đây? Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích, em trốn cái gì?”

Lê Trà Trà hít sâu một hơi, nói: “Trong năm năm tới em không tính tới việc yêu đương.”

Tiếu Nam hỏi: “Em muốn nói với tôi cái này?”

Lê Trà Trà: “Đúng vậy.”

Tiếu Nam: “Được.”

Anh đứng lên, lại nhàn nhạt mà nói: “Lê Trà Trà, chuyện tình cảm vốn dĩ chính là ta tình ngươi nguyện, tôi thích em, em không thích tôi, vậy thì quên đi. Tình cảm của người trưởng thành chính là em không thích tôi, tôi cũng sẽ không thích em nữa, học chung một trường ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, em không cần thiết phải trốn tôi làm gì.”

Nói xong, Tiếu Nam liền trực tiếp rời đi.

........

Một tháng tiếp theo, Lê Trà Trà cũng không gặp mặt Tiếu Nam.

Tuy nói là cùng một trường học ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, nhưng trên thực tế thì trường này lớn như vậy, nếu như không có cùng một mục đích thì sẽ không có cơ hội gặp mặt. Thời điểm gần kề ngày ký hợp đồng, Lê Bách với Văn Hương rốt cuộc cũng thỏa hiệp, đáp ứng điều kiện của Lê Trà Trà.

Lúc này Lê Trà Trà mới cùng hai người ký hợp đồng.

Lần quay đầu tiên là cuối tháng 11.

Lê Trà Trà bận rộn việc học, vội vàng quay gameshow, còn bận rộn với chuyện trang weibo mình mới lập nên, chỉ ước một ngày 24 giờ có thể thành 48 giờ, ngay cả thời gian nghỉ cũng không có.

Cuối tuần, Cố Điềm liền tóm lấy Lê Trà Trà vẫn còn đang nằm trên giường, nói: “Trà Trà, đi dạo phố với tớ có được không? Một tiếng thôi! Chỉ một tiếng thôi! Cuối tuần tớ muốn đi gặp mặt người bạn quen qua mạng kia, là Diệt bá ba ba đó, tớ đi dạo lâu như thế cũng không tìm được đồ đẹp, lại không thể mặc bừa được, xấu hổ lắm. Ánh mắt cậu tốt, cậu giúp tớ lựa quần áo có được không?”

Lê Trà Trà ngủ đến mơ mơ màng màng, nhìn thời gian, mới 6 rưỡi sáng, còn nửa tiếng nữa chuông báo thức của cô mới kêu.

Cô bò từ trên giường dậy, nói: “Chờ một lát, tớ xem lịch ngày hôm nay đã.”

Cô mở ghi nhớ trong điện thoại ra.

Cố Điềm nhìn qua, bên trên đều đã sắp xếp lịch trình dày đặc, lướt qua lướt lại, căn bản cũng không có thời gian nào trống, chỉ thấy gõ lại bản ghi nhớ, đem mục [10:00 – 11:00 viết bài đăng weibo], tận dụng mọi thứ đẩy đến thời gian ăn cơm.

Cố Điềm muốn hỏi “Cậu bận như vậy là vì chuyện với Tiếu Nam sao?”, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại nuốt xuống, Trà Trà đã rất lâu rồi không nhắc tới cái tên Tiếu Nam này. Cô lén lút hỏi Đàm Minh, nghe nói gần đây club của họ cũng không có hoạt động gì, cho dù có, Tiếu Nam với Lê Trà Trà đều không chạm mặt nhau.

Cố Điềm cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người, chỉ biết có một ngày Lê Trà Trà đi ăn thịt nướng với học tỷ Kỳ Hinh về, liền phát ngốc ở ban công năm tiếng đồng hồ. Cô vốn dĩ có chút lo lắng cho trạng thái của Lê Trà Trà, thế nhưng qua ngày hôm sau, Lê Trà Trà liền bắt đầu bận rộn lên, dần dần, lại không khác gì so với trước đây.

Vì thế, cô sửa miệng hỏi: “Trà Trà, cậu so với mấy anh chị năm tư còn bận hơn thế, thiếu tiền đến vậy sao?”

Lê Trà Trà gật đầu, lại nói: “Chúng ta đi trung tâm thương mại gần đây hả? 9h40 ra cửa thì chắc phải 10h mới tới nơi, vừa đúng giờ mở cửa, để tớ chọn quần áo cho cậu.”

Cố Điềm có chút ngại, nói: “Nếu không thì tớ tự mình đi cũng được, cậu bận như vậy...”

Lê Trà Trà nói: “Không sao, thời gian có thể sắp xếp được, hôm nay là cuối tuần, vừa lúc tớ cũng nhân cơ hôi nghỉ ngơi một chút, 9h40 ra cửa, có được không?”

Cố Điềm nói: “Được!”

........

Nhưng kế hoạch vẫn mãi chỉ là kế hoạch.

Lúc Lê Trà Trà với Cố Điềm đến trung tâm thương mại, còn chưa có bước chân vào cửa hàng quần áo đã có người nhận ra Lê Trà Trà, tiến lên muốn ký tên chụp ảnh chung. Hôm nay là cuối tuần, trung tâm thương mại lại gần trường học, vừa mở cửa liền rất náo nhiệt, nhìn quanh đâu đâu cũng thấy tốp năm tốp ba các sinh viên đang đi dạo quanh đó.

Sau khi Lê Trà Trà lên hot search, từ đại học A ra thì xung quanh trường cũng đều biết tới sự tồn tại của nhân vật này, hơn nữa có một bộ phận người luôn có trong mình tâm lý xem náo nhiệt, mặc kệ có quen biết hay không, nhìn thấy cô gái lớn lên xinh như minh tinh liền không nói hai lời chạy tới muốn xin ký tên.

Vì thế không đến 10 phút, bên người Lê Trà Trà có ba vòng người vây quanh.

Lê Trà Trà ký nửa tiếng, người xung quanh chỉ tăng chứ không giảm, cô đành phải lấy cớ thoát ra khỏi đám người. Chờ tới lúc cô khó khăn chui ra khỏi đây thì lại nghe thấy có người nói: “Lê Trà Trà ở trung tâm thương mại này sao?”

“Đúng vậy, vừa mới ký tên xong, hẳn là vẫn chưa đi xa.”

“Người kia nhìn giông giống Lê Trà Trà?”

.........

Lê Trà Trà sợ tới mức bước nhanh ra ngoài, sau khi rời khỏi liền gửi tin nhắn WeChat cho Cố Điềm.

Đám người mới nãy còn muốn xông lên kí tên hình thành ba tầng trong ba tầng ngoài, cô căn bản không nhìn thấy Cố Điềm ở đâu. Chờ tới lúc thoát khỏi đám người cũng không có thời gian đi tìm cô ấy. Lê Trà Trà ra khỏi trung tâm thương mại, tìm một góc gửi tin nhắn.

Cố Điềm rất nhanh trả lời lại ~

[Con mẹ nó! Trận chiến ban nãy làm tớ sợ muốn chết! Trà Trà, cậu về trước đi, còn rất nhiều người muốn cậu ký tên, chụp ảnh chung đó. Bên cạnh tớ còn có hai cô gái đang hỏi xem cậu ở đâu đây này. Cậu nhanh chạy đi. Tớ tự chọn quần áo cũng được.]

Lê Trà Trà đáp lại một chữ [Được.]. Lúc buông điện thoại xuống, lại nghe thấy có người nói: “Lê Trà Trà đi ra đây có phải không?”

Thời điểm Lê Trà Trà chạy ra đây cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải trận chiến như vừa rồi nữa, mũ, khẩu trang với kính cũng không mang theo, đành phải cúi đầu chạy khỏi đây, đi ra ngoài đường lớn bắt xe. Không ngờ vừa mới đứng ở ven đường liền có một chiếc xe màu trắng dừng lại trước mặt.

Cửa sổ xe hạ xuống.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Lê Trà Trà.

“Trà Trà? Quả nhiên là con mà, dì vừa mới cảm thấy có ai đó đứng đây giống con xong.” Chân Bảo nữ sĩ cười cười nói: “Về trường học sao? Dì đưa con đi.”

Lê Trà Trà nghe thấy bước chân phía sau, cũng không có nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đáp: “Dạ, cảm ơn dì.” Sau đó liền chui vào trong xe. Chờ Lê Trà Trà thắt dây an toàn xong mới phát hiện ngoài Chân Bảo nữ sĩ đang lái xe ra thì bên cạnh ghế lái phụ còn có Tiếu Nam đang ngồi.

Chân Bảo nữ sĩ nói: “Dì vừa đi từ trường của hai đứa ra xong, thằng nhóc A Nam này một chút cũng không muốn về nhà tý nào. Nếu không phải dì tìm nó đi ăn cơm thì nó cũng không biết về nhà ăn một bữa với cha mẹ đâu. Hôm nay cuối cùng cũng tóm được nó ở trường. Con trai con đứa đúng là lôi thôi mà, lúc dì bắt được nó, trên mặt toàn râu là râu, cũng không biết đã ngâm mình trong phòng thí nghiệm bao lâu nữa. Dì khuyên mãi nó mới chịu đi thu thập lại mình đấy...”

Hình như nhớ tới cái gì, Chân bảo nữ sĩ lại nói: “Con ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì đi với dì nhé.”

Lê Trà Trà nói: “Cảm ơn dì, con ăn rồi ạ.”

Chân Bảo nữ sĩ nói: “Hôm nay là cuối tuần, con không có tiết đúng không. Ăn rồi thì đi cùng dì nhé, dì gọi bánh ngọt cho con. Lâu rồi không gặp... tới, để dì nhìn cái xem nào... sao lại gầy đi nhiều như vậy chứ?”

Lê Trà Trà ho nhẹ một tiếng, nói: “Chắc là ngủ không tốt.”

Châm Bảo nữ sĩ nói: “Là con gái, nhất định phải ngủ đủ giấc, hiện tại con còn trẻ vẫn chưa hiểu hết được, mấy cái mỹ phẩm dưỡng da kia đều không tốt cho làn da con gái bằng một giấc ngủ đâu. Ngủ đủ giấc, tinh thần tự nhiên cũng tốt hơn...” Dừng một chút, Chân Bảo nữ sĩ lại nói: “A Nam nhà dì gần đây còn thông suốt ra nhiều thứ lắm, lại biết theo đuổi con gái nữa cơ mà, lần trước nó còn hỏi dì xem cha nó theo đuổi dì như thế nào. Dì nói với nó, ngàn vạn lần đừng học theo ba ba, dùng ngôn ngữ thịnh hành của mấy người trẻ tuổi như các con thì ba ba nó chính là sắt thép thẳng nam, theo đuổi dì mà mỗi ngày đều gửi từng hoạt động của ông ấy từ nhỏ đến lớn...”

Nhắc tới chồng mình, mặt mày Chân Bảo nữ sĩ liền không dấu được ý cười.

“... Con trai dì cũng không thể học cha nó nha, bằng không con dâu nhỏ của dì không biết ngày tháng năm nào mới có thể nhìn thấy đâu. Trà Trà, con có biết A Nam theo đuổi bạn nữ nào không? Học khoa nào? Trông như thế nào?”

Lê Trà Trà ho một tiếng.

Lúc này, Tiếu Nam vẫn luôn trầm mặc liền nói một câu: “Mẹ, tới rồi.”

........

Chân Bảo nữ sĩ gọi xong đồ ăn liền đi toilet, trong nhất thời, bàn ăn cũng chỉ còn hai người Tiếu Nam với Lê Trà Trà. Hai người đều im lặng. Không lâu sau, người phục vụ mang trà hoa cúc lên. Tiếu Nam nhậm lấy ấm trà, đổ nước ra cốc, đưa cho Lê Trà Trà, thuận tiện hỏi: “Gần đây đang làm gì?”

Lê Trà Trà nói: “Quay gameshow, ôn tập bài cũ, đọc sách, đăng bài trên weibo.”

Tiếu Nam hơi hơi kinh ngạc: “Đăng bài trên weibo?”

Lê Trà Trà: “Làm vậy có thể kiếm tiền.”

Tiếu Nam đáp một tiếng.

Đại để là có người gợi chuyện, Lê Trà Trà cũng không trầm mặc nữa, chủ động hỏi: “Anh thì sao? Gần đây đang làm gì?”

Tiếu Nam: “Ở trong phòng thí nghiệm.”

Lê Trà Trà: “Khá tốt.”

Tiếu Nam: “Ừ.”

Lê Trà Trà ngâng cốc thủy tinh lên, uống một ngụm trà hoa cúc, nước trà có hơi nóng, cô vừa nhấp một ngụm đã bị bỏng, đau đến hít một ngụm khí lạnh. Cô buông chén trà, vội vội vàng vàng cầm cốc nước đá, uống vài hớp.

Sau khi buông cốc nước xuống liền nhìn thấy Tiếu Nam đang nghiêng đầu ngồi ngoài cửa sổ, môi mỏng hơi run.

Cô theo tầm mắt của anh nhìn qua, bên ngoài trừ mấy cái cây trụi lủi không có lá ra thì chẳng có cái gì khác. Lúc này, Tiếu Nam lại nghiêng đầu, nói với cô: “Ban nãy ở trên xe, lời mẹ tôi nói, em không cần để trong lòng. Đều là chuyện quá khứ rồi. Hiện tại tôi đối với em cũng không có ý gì nữa.”

Lê Trà Trà lại uống một ngụm nước đá, nhỏ giọng đáp lại.

Bỗng nhiên, điện thoại ở trên mặt bàn rung lên, là tin nhắn WeChat.

Cô mở khóa.

[Chú Ôn: Tối mai chú có việc, chiều nay cháu có thể qua đây không?]

Dư quang nơi ánh mắt của Tiếu Nam lướt qua.

Trên giao diện WeChat, người vừa gửi tin nhắn tới tên là [Chú Ôn].

Lê Trà Trà nhắn lại ~ [Được.]

Tiếu Nam cứ cảm thấy chân dung người này có chút quen mắt, lúc năm hai anh có học thêm tiết chuyên ngành về tâm lý học, mỗi buổi cuối tuần đều có vị giáo sư tâm lý nổi danh Ôn Minh tới đại học A mở tọa đàm, chủ đề là bệnh trầm cảm. Tiếu Nam cũng có đi nghe. Sau khi tọa đàm kết thúc, có không ít bạn học vây đến xin thêm WeChat. Bởi vì có quá nhiều người muốn thêm nên Ôn Minh đề nghị mở một nhóm chat, Tiếu Nam cũng theo đó mà bị kéo vào.

Anh click mở nhóm chat đó ra, tìm được chân dung của Ôn Minh, quả nhiên giống hệt với chân dung của người ban nãy bên trong điện thoại của Lê Trà Trà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.