Tiểu Xao Động

Chương 47: Chương 47




Editor: Shmily

- -----------------------

Cuối tuần, club hiệp hội bảo vệ môi trường biển có hoạt động, là đề nghị của Trương Đông về việc đi tham gia triển lãm phát triển sinh vật biển, ước chừng là trước sau 10h sáng, toàn bộ thành viên của clun đã tập trung đầy đủ ở cổng trường.

Cố Điềm thân là người nhà nên cũng cùng tham gia.

Này người nhà, không phải là người nhà của Lê Trà Trà, mà là người nhà của Đàm Minh.

Cơ hồ là sau khi hợp gặp mặt nhau, hai người đã yêu đương được nửa tháng rồi.

Hôm ấy, Cố Điềm dậy rất sớm, ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm suốt một tiếng đồng hồ, quần áo cũng chọn nửa tiếng mới xong, sau khi rời khỏi phòng thì đến chậm mất 10 phút.

Cố Điềm rất ngại, trước tiên lén lút chào bạn trai của mình, sau đó lại nói với Lê Trà Trà: “Trà Trà, cậu giúp tới nói với người trong club một tiếng nhé, đều tại tớ mới khiến cậu tới trễ.”

Lê Trà Trà đã nhắn tin ở trong nhóm ~ [Ngại quá, bọn em tới muộn một chút, năm phút nữa sẽ tới cổng.]

......

Cơ hồ là cùng lúc đó, Tiếu Nam liền đáp lại ~

[Không vội, chúng tôi cũng vừa tới.]

........

Đã tới từ 20 phút trước, Trương Đông và Kỳ Hinh yên lặng nhìn lão đại nhà mình, cũng rất hiểu chuyện đáp lại ~

[Phải, vừa mới tới thôi, không vội.]

.......

[Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội (4)]

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Câu hỏi như mọi ngày, lão đại làm lành với Trà Trà rồi à?”

Kỳ ca: Từ hành vi không “bạo hành” thành viên gần nhất của lão đại thì xem ra, đúng là đã làm lành rồi.

Diệt bá ba ba: @Diệt bá ma ma, tiểu khả ái, có tình báo gì không?

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: Quá đáng nha, chú ý đê, đây là nhóm chat công khai.

Kỳ ca: Tao không thấy gì cả.

Diệt bá ma ma: Báo cáo! Thưa các vị trong hội tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội, hôm trước Tiếu ba ba có đưa Trà Trà về KTX.

Diệt bá ba ba: Ôi mẹ nó! Tiểu khả ái thu thập tin tức thật giỏi!

Đông Đông thiên hạ đệ nhất mỹ nhân: {chanh.jpg}

Kỳ ca: {chanh.jpg}

.......

Sau khi Lê Trà Trà với Cố Điềm ra cổng, đoàn người liền xuất phát đi ra trạm tàu điện ngầm. Bắt đầu từ tháng trước, bởi vì hành vi “bạo hành” của Tiếu Nam mà hiện giờ, tất cả các thành viên nam gia nhập vì Lê Trà Trà đều rút khỏi, club bây giờ cũng chỉ có đám bô lão cộng thêm Lê Trà Trà mà thôi.

Nơi triển lãm không tính là xa, cách đại học A năm trạm tàu điện.

Hôm nay là cuối tuần, tất cả sinh viên đều đi ra ngoài chơi, cho nên không thể tìm được một chỗ trống trên tàu.

Sau khi Lê Trà Trà tiến vào liền không có chỗ để vịn tay, cô đang muốn tìm một chỗ có chỗ để dựa lưng thì người tiến vào sau đã ngăn cản lối đi. Lúc này, trên đỉnh đầu của cô bỗng vang lên một tiếng nói trầm thấp.

“Bám lấy tôi.”

Tiếu Nam tựa như một tòa núi lớn nguy nga đứng sừng sững trước mặt cô. Lê Trà Trà coi như không thấp thế nhưng ở bên cạnh anh cũng chỉ tới ngực.

Cô hỏi: “Bám chỗ nào?”

Tiếu Nam: “Chỗ nào cũng được.”

“A...” Cô đáp một tiếng, duỗi tay liền túm chặt góc áo của Tiếu Nam.

Lúc này, Tiếu Nam lại nói: “Nếu bắt taxi khả năng sẽ kẹt xe, lại sợ em say nên mới chuyển sang đi tàu điện ngầm.”

......

Đứng ở một bên nghe lén, Trương Đông yên lặng nói với Kỳ Hinh: “Thảo nào không cho chúng ta gọi taxi!”

Kỳ Hinh: “Tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội thật đáng giận!”

Hai người lại quay sang nhìn Đàm Minh.

Đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt lúc này đang ở trong một góc mà tình chàng ý thiếp.

Hai người liếc nhau.

Kỳ Hinh nhỏ giọng nói: “Hừ, về sau tao nhất định cũng phải mang theo bạn trai đi tham gia hoạt động!”

.......

Dựa theo vết xe đổ lần trước, hiện giờ Lê Trà Trà ra cửa đều phải trang bị võ trang hạng nặng, ba thứ mũ lưới trai, kính râm và khẩu trang là thứ không thể thiếu. Lúc này đứng trong tàu điện ngầm có máy sưởi, người lại đông, không khí không lưu thông được nên có chút nóng.

Cuối tuần trước, gameshow Lê Trà Trà tham gia đã được phát sóng trên truyền hình, được hưởng ứng không tệ, học bá Lê Trà Trà liền lập tức thu được một đống fans, weibo đăng bài quảng cáo của cô, giá cả cũng tăng lên gấp đôi. Cô đi ở trên đường, khả năng bị nhận ra lại càng cao.

Đặc biệt là chỗ này lại còn là trạm tàu điện ngầm gần trường đại học.

Là một nhân vật có tiếng tăm ở trong trường, Lê Trà Trà không thể thiếu cảnh giác, cho nên lúc này dù có nóng đến mức trán toát ra một tầng mồ hôi, cô cũng kiên trì không cởi mũ.

Tàu điện ngầm lắc qua lắc lại.

Lê Trà Trà nhẹ nhàng thở gấp.

Tiếp theo đó, không ít hành khách đi vào, tàu điện ngầm vì thế liền càng trở nên chật trội.

Đột nhiên, mũ lưỡi trai của cô bị tháo ra.

Cô sửng sốt, vừa ngửa cổ lên liền thấy Tiếu Nam đang đội mũ của mình, cúi đầu nói với cô: “Cởi kính và khẩu trang ra đi, dựa vào người tôi, sẽ không ai thấy được em.” Cô quay đầu nhìn trước sau một cái, hai tay Tiếu Nam đã đặt ở trên vai mình, chặn tầm mắt của mình.

Cô lén lút tháo kính với khẩu trang xuống, dịch về phía trước nửa bước.

Tàu điện ngầm vẫn cứ lắc qua lắc lại, thời điểm hỗn độn, chóp mũi của cô liền đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, trên người anh còn có một cỗ hương vị của kem cạo râu, rất dễ ngửi.

Lê Trà Trà cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Sau đêm hôm đó, Tiếu Nam lại bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong sinh hoạt của cô, đối với việc không thoải mái giữa hai người cũng không đề cập tới một chút nào nữa. Cũng không nói lại chuyện thích hay không thích, hai người tựa hồ lại quay về hình thức ở chung như trước kia.

Anh rảnh sẽ mang bữa sáng tới cho cô, điện thoại cũng vẫn như cũ gửi một chút tin nhắn về sinh hoạt hằng ngày, nếu gặp mặt thì sẽ cùng tới canteen ăn cơm chung.

Trước đây, ngực cô vẫn luôn cảm thấy đau, thế nhưng hiện giờ lại không còn cảm giác đó nữa, thuốc chống stress cô vẫn sẽ uống, lén lút đổ hết vào trong lọ vitamin C, mỗi lần cô uống nó, ánh mắt Tiếu Nam sẽ hết sức phức tạp.

Nghĩ tới chuyện này, Lê Trà Trà liền cảm thấy Tiếu Nam nhìn thấu được chút tâm tư nhỏ của cô, ngửa cổ nhìn lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của anh.

Hai người đối diện nửa phút sau mới dịch chuyển tầm mắt đi.

Tiếu Nam nghiêm túc hỏi: “Dùng dầu gội gì?”

Lê Trà Trà: “Dầu gội hương hoa nhài.”

Tiếu Nam đánh giá: “Rất thơm.”

Lê Trà Trà nói: “Em còn có vị hoa anh đào.”

Tiếu Nam: “Lần sau gội thử tôi ngửi một chút.”

Lê Trà Trà: “Được.”

..........

Trương Đông hạ giọng nói với Kỳ Hinh: “Kỳ ca, mày có cảm thấy cuộc đối thoại của hai người họ có chút không đúng với tình cha con chủ nghĩa khoa học và xã hội không?”

Kỳ Hinh nói: “Ờ, đúng thật.”

Hai người hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Trương Đông: “Tao tao tao tao tao tao sao lại cảm thấy cha con bọn họ đang yêu đương nhỉ?”

Kỳ Hinh nhớ lại một chút chuyện khi hai người ở chung, không khỏi chửi bậy một tiếng.

........

Triển lãm được tổ trước ở trung tâm thành phố A.

Nơi này thường xuyên tổ chức đủ loại triển lãm muôn hình vạn trạng, mỗi lần triển lãm đều được bố trí hết tâm tư. Lần này tới lượt sinh vật biển liền bao trọn chỗ này, bố trí thành một đại dương xanh, bên trong đặt sừng sứng bể pha lê đầy nước bé có, lớn có, bên trong đều là các sinh vật biển đa dạng.

Tiếu Nam dựa theo như thường lệ giao bài tập cho thành viên trong club.

“Sau khi tham quan triển lãm xong, phải viết một bài tự cảm 1000 từ, chủ đề là rác trên đại dương.”

Trương Đông nói: “Lão đại! Chúng ta xem là xem sinh vật biển cơ mà, anh nhìn đi, con sứa xinh đẹp như vậy, có quan hệ gì với rác chứ?”

Lê Trà Trà nói: “Em có thể viết 2000 từ, từ rác trên đại dương đến giết chết cá voi để nhập khẩu.”

Trương Đông yếu ớt nói: “Lão đại, em chỉ viết có 500 từ được không?”

Tiếu Nam: “Không được, chúng mày nhìn Lê Trà Trà mà học tập.”

Đàm Minh đang đắm chìm trong luyến ái tỏ vẻ: “Được, học theo Trà Trà sư muội. Viết nhiều hay ít đều có thể.”

Trương Đông cảm thấy Đàm Minh hết thuốc chữa rồi, sau khi yêu đương thì không còn là trạch nam nữa, mỗi ngày cùng bạn gái nói chuyện phiếm ân ân ái ái, trước kia hắn sợ nhất là sau khi tham quan mà còn phải viết bài tự cảm, viết có 800 từ thôi mà kêu khổ đến thấu trời, hiện tại thế mà lại nói được mới ghê chứ

Trương Đông buông tiếng thở dài: “Lão đại, lần này vẫn hoạt động tập thể giống như lúc trước sao? Hay là hoạt động cá nhân? Em thấy chỗ này rộng lắm, hẳn là phải xem mất hai tiếng.”

Kỳ Hinh nói: “Nếu không thì chúng ta chia hai người một tổ? Em với Đông Muội một tổ, Đàm Minh với bạn gái hắn một tổ, anh với Trà Trà sư muội một tổ?”

Tiếu Nam: “Được.”

Kỳ Hinh: “Em xem xong viết bài tự cảm 500 từ có được không?”

Tiếu Nam: “Được.”

Trương Đông: “...”

.........

Vì thế, một nhóm sáu người chia làm ba tổ đi tham quan triển lãm.

Lê Trà Trà phát hiện Tiếu Nam có hiểu biết rất rộng đối với đại dương này, mặc dù không phải là rác trên biển thế nhưng đối với các sinh vật biển, anh cũng có thể nói đến trôi chảy. Thậm chí anh còn không xem bảng giới thiệu bên giới mỗi sinh vật cũng có thể chính xác nói được sinh vật bên trong là cái gì, còn có tập tính của mỗi loài.

Lê Trà Trà hỏi: “Không phải anh học chuyên về AI sao? Sao mấy thứ này anh cũng biết hết vậy?”

Tiếu Nam nói: “Trước kia có một người bạn đối với những sinh vật biển cảm thấy đặc biệt hứng thú.”

Lê Trà Trà nhìn anh như có điều suy nghĩ.

Tiếu Nam lại nói: “Cậu ấy là một thiên tài, tuổi còn trẻ đã rất có ý thức trách nhiệm đối với xã hội, là một người rất có trách nhiệm, cậu ấy đối với các loài sinh vật biển đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tôi vẫn luôn cho rằng về sau cậu ấy sẽ có thể trở thành học giả về sinh vật biển ưu tú nhất...”

Thấy ánh mắt Lê Trà Trà có chút phức tạp, anh như ý thức được cái gì, liền bổ sung một câu: “Là một bạn nam...”

Lê Trà Trà ho nhẹ một tiếng, nói: “Ừ, em biết mà, anh không cần giảng thích đâu.”

Tiếu Nam nói: “Ừm.”

Lê Trà Trà lại nói: “Sau đó thì sao?”

Tiếu Nam: “Không có sau đó nữa, năm 18 tuổi, cậu ấy bởi vì bệnh trầm cảm mà tự sát. Lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ, không hiểu biết gì về bệnh trầm cảm cả, còn cho rằng một đại nam nhân như cậu ấy mà cảm xúc có thể lên xuống liên tục trong một ngày, thật sự không giống một thằng con trai chút nào. Thời điểm cậu ấy vươn tay cần sự trợ giúp nhất, tôi lại không làm hết mình...”

Thiếu niên quái gở nhuộm một màu tóc xanh lè đứng trên bãi biển, mỗi khi nhắc tới sinh vật biển, trong mắt đều sẽ lóe lên tinh quang, nhìn thấy rác rưởi làm ô nhiễm đại dương xanh lại sẽ sinh ra cảm xúc hờn dỗi, vùi đầu đi nhặt. Sau khi nhặt xong sẽ lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Tiếu Nam chưa từng gặp qua người nào như vậy, đối với những sinh vật đó có cực hạn yêu thương, còn tràn đầy nhiệt huyết muốn phụng hiến cho hải dương xanh.

Mỗi khi cậu ấy nỗ lực vì chuyện gì đó, cả người đều sẽ tỏa sáng.

Khi Tiếu Nam nhìn thấy cậu ấy, tất cả cảm xúc hỗn độn đều tan biến.

Anh lại nói: “Tôi vẫn luôn rất hối hận.”

Anh thường xuyên suy nghĩ, nếu như lúc trước mình để ý cậu ấy nhiều hơn, hoặc là biết nhiều hơn về bệnh trầm cảm thì có lẽ cậu ấy sẽ không cố chấp đi tìm cái chết như vậy nữa. Có lẽ mọi chuyện sẽ có chuyển biến, kết cục của câu chuyện cũng sẽ được viết lại, thiếu niên có cái đầu xanh đó hiện tại vẫn sẽ đang lấp lánh tỏa sáng với giấc mộng của mình, cuối cùng trở thành một nam nhân ưu tú.

Anh bất động thanh sắc liếc nhìn Lê Trà Trà.

Cô nghe rất nhập tâm.

Lúc này đây, anh nhất định sẽ không để bi kịch tái diễn lần thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.