Tiếu Xuân Phong - Lệ Mộ Huyết Lan

Chương 15: Chương 15: Như Ý Quân (Thượng)




Thôn Thái Bình, hàng xóm láng giềng đều hiền lành thân thiết, nơi xa xôi lại không có chiến tranh tai họa, bởi vậy được đặt tên là thôn Thái Bình. Nhưng đến năm nay, thôn lại gặp đại nạn hạn hán, sông nước xung quanh thôn khôi cạn. Nhóm hương dân trong thôn trái lại đào được rất nhiều bảo vật từ lòng sông đã cạn, có một ít đồng tiền của các triều đại trước, còn một số đồ cổ không biết của thời đại nào, đáng tiếc đại bộ phận đều bị tổn hại không thể thấy rõ hình dáng. Mấy người có vận khí tốt, còn có thể tìm được một số vật đáng giá để đem đi bán lấy tiền mặt.

Dần dà, mọi người cũng lười chăm sóc ruộng đồng hoa màu, nghĩ thầm thời kỳ khô hạn còn chưa kết thúc, muốn trồng cũng trồng không được cái gì, dứt khoát mặc kệ ruộng đồng hoang phế, mà đến lòng sông bên cạnh tìm bảo vật cả ngày lẫn đêm. Còn có lúc con người bởi vì tranh đoạt vật quý mà tàn nhẫn đánh đập nhau đến đầu rơi máu chảy, thật là khiến người thổn thức.

Nhưng mà có một gã nam tử lại là ngoại lệ, mỗi một sáng sớm đều mang đòn gánh đi ra ngoài, bên trên đòn gánh còn treo hai thùng gỗ lớn. Khó khăn gian khổ vượt núi để qua bên kia lấy nước, chỉ để tưới vào đồng ruộng không được rộng lớn của hắn.

Cổ Tiểu Mãn là người nghèo khổ nhất trong thôn Thái Bình, ít năm trước đây cha mẹ đều song song bệnh chết, sau khi xử lý hết mọi chuyện tang sự thì cũng đã tiêu xài hết số tiền ít ỏi trong nhà. Những người thanh niên trẻ trung cường tráng bằng tuổi hắn đều đã lấy được vợ, còn có hài nhỉ mông trần chạy loạn đầy nhà gọi cha ơi rồi. Duy chỉ có Cổ Tiểu Mãn này vẫn cô đơn một mình, lại cười ha ha cả ngày như không có chút tâm sự nào, cho dù lúc gặp nạn hạn hán như bây giờ cũng thế.

Trời mới tảng sáng đã hát khúc dân ca đi gánh nước, đến chạng vạng tối mới trở về, tuy nói chỉ có hai thùng nước, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đủ cung cấp cho… mảnh đất nhỏ của hắn. Hàng xóm vẫn luôn trêu đùa rằng Cổ Tiểu Mãn ngốc nghếch, không có mắt, trong lòng sông có nhiều bảo vật như vậy, hắn còn trồng trọt để làm gì? Cổ Tiểu Mãn sau khi nghe lại nói, những bảo bối kia tốt thì tốt, nhưng không phải là của hắn, không nên lấy vẫn tốt hơn.

Ngày hôm đó, Cổ Tiểu Mãn theo lệ cũ đi tìm nguồn nước, đi đi, bàn chân lại bỗng nhiên tê rần, như là bị cái gì đó cứa rách. Giơ chân lên xem xét, trên mặt đất là nửa khối ngọc Như Ý vỡ không biết ai ném đi, hơn nữa tỉ lệ cũng không đẹp mắt, có lẽ bị tiện tay vứt bỏ tại nơi đây. Lại không nghĩ rằng nó thật bén nhọn, đáng tiếc cho chiếc giày rơm Cổ Tiểu Mãn mới bện, lòng bàn chân còn cắt một lỗ nhỏ chảy đầy máu.

Nhặt nửa khối ngọc Như Ý kia lên xem, cũng không biết là Cổ Tiểu Mãn hoa mắt hay là sao, vừa nãy trên ngọc Như Ý còn dính máu của hắn, trong thời gian nháy mắt, vết máu đã vô duyên vô cớ biến mất rồi, phảng phất giống như bị mảnh ngọc hút vào, ngay cả một vết nhỏ cũng không nhìn ra. Cổ Tiểu Mãn lắc lắc đầu, cảm giác có chút không nỡ ném thứ này đi, thế là bỏ nó vào không trong thùng gỗ, mang đi theo cùng.

bỏ nó vào không trong thùng, Cổ Tiểu Mãn lại cảm thấy bờ vai của mình càng ngày càng nặng, cúi đầu nhìn kỹ, quả thực vừa mừng vừa sợ. Chiếc thùng gỗ vốn dĩ rỗng tuếch kia lại đột nhiên tràn đầy nước sạch!

Cổ Tiểu Mãn vội vàng buông đòn gánh, nhìn trái nhìn phải săm soi thùng gỗ, lại ngồi xổm người xuống múc một ngụm nước nếm nếm, hương vị trong veo ngon miệng, uống còn ngon hơn cả nước suối. Cảm thấy ngạc nhiên mà nghĩ, quả thật không phải mình phơi nắng quá lâu khiến đầu bị bệnh. Thế gian thật sự có chuyện lạ như vậy?

Trở về tưới nước cho ruộng hoa màu héo úa, Cổ Tiểu Mãn ngồi ở đồng ruộng lau mồ hôi nghỉ ngơi, hơi ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao, làm gì có dấu hiệu sắp mưa? Nhưng mà… nước kia từ đâu mà đến? Hắn nghĩ muốn vỡ cả đầu mà cũng không tìm ra nguyên cớ, đứng người lên vỗ vỗ đùi ý định đi về nhà, lại đặt ngọc Như Ý vào trong thùng nước. Biến hoá phát sinh trước mắt lại làm cho Cổ Tiểu Mãn ngạc nhiên vô cùng mà đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Nước trong thùng không ngừng tràn dâng từ dưới đáy thùng gỗ, như có người đào mở một con suối dưới đáy thùng. Nước cứ dâng lên, cho đến lúc đầy thùng thì lại ngừng không tràn ra nữa.

Là yêu quái? Hay là thần tiên?

Cổ Tiểu Mãn vươn tay vào trong thùng, muốn chạm vào khối ngọc Như Ý kia, rồi lại không dám chạm. Cuối cùng vẫn là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng một chút, xúc cảm mượt mà lại bóng loáng, phảng phất còn mang theo hơi ấm.

Dù là yêu quái hay thần tiên, thứ này ngược lại đặc biệt có linh tính, giống như muốn giúp đỡ mình. Cổ Tiểu Mãn thầm nghĩ như thế.

***

Từ khi có được mảnh ngọc Như Ý kia, Cổ Tiểu Mãn không cần dậy sớm mỗi ngày để đi lấy nước, miếng ruộng của nhà hắn cũng từ từ phì nhiêu, rồi bắt đầu… đâm chồi nở hoa, thậm chí còn tươi tốt hơn lúc chưa có hạn hán. Mặc dù là chuyện tốt, nhưng nội tâm Cổ Tiểu Mãn luôn luôn bất an, thứ này dù sao cũng là nhặt được ven đường, không biết chủ nhân của nó là ai, cũng không biết nó đến tột cùng sẽ mang đến vận may hay là tai hoạ. Có thể trước mắt gặp được chuyện tốt, nhưng chuyện sau này ai mà biết được đây?

Bản thân có một bảo vật thần kỳ như thế, cho dù cất giấu như thế nào, cũng sẽ có một ngày bị phát hiện. Đến lúc đó nhất định sẽ bị người ngấp nghé, nói không chừng còn có thể dẫn đến hoạ lớn, thay vì để nó trong nhà mà lo lắng, không bằng bỏ nó đi. Mặc dù lòng mang tiếc nuối, nhưng cũng tốt hơn sau này gặp phải tai hoạ.

Thế là nửa đêm hôm nay, Cổ Tiểu Mãn dùng quần áo của mình bao bọc ngọc Như Ý thật cẩn thận, ôm chặt chẽ trong ngực, lén lút đi ra ngoài rồi. Sau khi sờ mó một lát lại cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn coi, trong ngực chẳng biết từ lúc nào chỉ còn lại bộ xiêm y, mảnh ngọc Như Ý thì lại không thấy đâu rồi.

Tiểu Mãn quá sợ hãi, vừa định quay đầu lại đi tìm, lại nghe được một giọng nói sâu kín vang lên bên tai.

“Ngươi đừng bỏ ta mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.