Ngay lúc Cố Vân Sơmuốn uống ly rượu, Đào Tuý lại đưa tay chặn trước miệng ly. “Ngươi nghĩ thông suốt chưa?”
“Đây là quán của Đào chủ quán, ngươi còn không sợ gây ra tai nạn chết người, ta lại sợ hãi cái gì?”Cố Vân Sơtất nhiên không tin Đào Tuý thật sự hạ độc. Hai người không oán không cừu, cho dù vừa rồi hắn có làm càn, Đào Tuý cũng sẽ không đến nổi giết hắn hả giận. Huống hồ hắn cũng biết là Đào Tuý không chán ghét mình, bằng không hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi quán, làm gì có thể bình yên hoà hoãn ngồi đối mặt uống rượu như thế này.
Đào Tuý lấy tay ra, những sợi tóc rũ xuống trán cũng không được gạt đi, ngược lại mang thêm nét tự nhiên không bị trói buộc cho y. “Vậy thì tuỳ ý.”
Cố Vân Sơ mân môi ở mép ly, nghĩ thầm nơi này Đào Tuý vừa mới chạm tay. Sau đó lại nhớ đến nụ hôn hoang đường lại đẹp đẽ kia, trong lòng không khỏi kích động một lần nữa.Rượuvừa chảy vào trong miệng,Cố Vân Sơ lại ngây ngẩn cả người, thứ này thanh thanh đạm đạm, không có bất cứ hương vị nào nữa. Rượu này ở đâu ra? Quả thật như nước bình thường. Chẳng lẽ Đào Tuý thừa dịp hắn không chú ý mà động tay động chân? Thế nhưng Cố Vân Sơ từ đầu đến cuối không hề rời khỏi đây,dù cho muốn gian lận thìnhất định sẽ bị phát hiện.
Giương mắt nhìn Đào Tuý, thấy biểu lộ của y không có bất cứ điểm khác thường nào,chỉ một mực nhìn Cố Vân Sơ. Bỗng nhiên y nói. “Đây cũng là bí mật của Tuý Tam Bôi, chỉ có thể uống ba ly đầu tiên. Nếu uống xong, thì chẳng thể nếm được bất cứ hương vị nào khác được. Thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện như vậy,lúc mới gặp gỡcó lẽ si mê, nhưngcuối cùng lại nhận ra, nắm trong tay rồi, ngược lại sẽ coi như giày cũ. Ngươi có thể hiểu không? Cố công tử?”
Lúc nói lời này, trong mắt Đào Tuý bỗng hiện liên bi ai và sầu thương khó tả.Cố Vân Sơnhìn y chớp động ánh mắt, chỉ cảm thấy cả trái tim nhói đau. Hắn lớn gan cầm chặt bàn tay Đào Tuý, tay kia chỉ lên trời mà thề thốt. “Đào Tuý, Cố Vân Sơ ta hôm nay thề rằng, chỉ cần ngươi nguyệný theo ta, một ngày nào đó ta có phụ ngươi, ta sẽ chết không yên lành.”
“Trước kia ngươi cũng nói như vậy.” Đào Tuý nhẹ nói một câu.
Cố Vân Sơkhông có nghe rõ. “Cái gì cơ?”
“Không có gì cả…” Đào Tuý nói. “Tạm thời lại tin ngươi một lần.”
Cố Vân Sơmở cờ trong bụng, muốn lại gần ôm lấy Đào Tuý, lại cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng rồi ngã xuống bàn. Bụng dưới lập tức quặn đau không thôi, toàn thân như bị rút gân lột da,bắt đầuthống khổ run rẩy… Dòng máu đỏ sẫm bắt đầu chảy ra từ miệng mũi. Hắn không phát ra được âm thanh nào, há miệng lại phun ra một ngụm máu, cho đếnlúcánh mắt dần dần mơ hồ…
Kỳ quái chính là,Cố Vân Sơkhông biết vì sợ hãi hay oán giận, lại vô cớ bi ai dị thường. Chất lỏng ấm áp tuôn ra từ khoé mắt, cũng không biết là máu hay nước mắt.
“Ai.”Đào Tuý nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của hắn, ai thán nói. “Chỉ tiếc ngươi lại không tin ta nữa, Sở Quân Cốc.”
***
Đào chủ quán quán trọ Tụ Nguyên kết giao bạn bè rộng rãi, rượu do nhà mình ủ cũng rất được hoan nghênh, cho dù quán trọ mở ở bên thành thì làm ăn vẫn rất thịnh vượng, may mắn. Mỗi lần có đoàn thương nhân đi qua, vẫn luôn dừng lại ở đây mấy ngày, nếm thử Tam Bôi Tuý nổi danh kia.
Trong đó có một vị Sở công tử Sở Quân Cốc, là thương nhân bán trà, tâm cao khí ngạo, từ trước đến nay đều xem thường việc uống rượu. Một ngày nọ sau khi bàn chuyện buôn bán thì đi ngang biên thành, muốn dùng thử loại rượu nổi tiếng mê say ở quán trọ Tụ Nguyên. Dụng ý ban đầu vốn là muốn bới móc, kết quả hai người lại không đánh nhau thì không quen biết,mới quen đã thân rồi trở thành bạn tốt tâm giao. Dần dà, lại sinh ra một loại tình cảm đặc biệt.
Đêm đóSở Quân Cốc saykhướt, bỗng nhiên hôn Đào Tuý, lẩm bẩm nói. “Đào huynh, Đào huynh… Ta đã sớm muốn làm như thế… Mỗi lần chia cách đều phải qua một thời gian dài mới gặp lại, lúc này ta lại phải đi rồi, thật sự là không nỡ rời ngươi, ngươi theo ta trở về được không? Chúng ta, chúng ta sống với nhau tựa như vợ chồng bình thường, nếu cha mẹ ta không đồng ý, chúng ta sẽ tự lập môn hộ… Xin ngươi đáp ứng ta…”
Đào Tuý bị hắn doạ không ít, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn không khỏi gật đầu. Mặc dùy có rất nhiều bạn tốt, từ trước đến nay lại không chính thức động tâm với bất cứ ai. Tuy nói Sở Quân Cốc cũng là nam tử, Đào Tuỳ lại bị sự liều lĩnh nhiệt tình của hắn lay động. Chỉ là một nụ hôn cũng làm y choáng váng. Người trước mặt này, phảng phất càng thêm đậm đà so với bất cứ loại rượu nào y từng tạo ra. Sau đó hai người thân cận da thịt, Đào Tuý ở trên, Sở Quân Cốc ở dưới. Sở công tử cũng không ngại vị trí trong chuyện phòng the, Đào Tuỳ bởi vậy càng cảm động, cảm thấy hắn có tình sâu nghĩa nặng với mình, vì vậy cũng trao hết trái tim của mình.
Đào Tuý quyết tâm bán quán trọ Tụ Nguyên, đi theo một đường đến nơi hắn lớn lên ở Trung Nguyên. Sở Quân Cốc bởi vì trong phủ có việc nên phải trở về trước, Đào Tuý lại mắc kẹt vài ngày để hoàn thành công việc bán lại quán trọ. Sau khi giải quyết mọi thứ ổn thoả, Đào Tuý mang theo bao y phục giục ngựa đi Trung Nguyên tìm Sở Quân Cốc. Ai ngờ sau một đường cưỡi ngựa không dừng bôn pha đến phủ họ Sở, lại trông thấy hai chữ Song Hỉ ở ngoài cửa.
Y gọi Sở Quân Cốc ra, muốn nghe hắn giải thích.
“Đào Tuý… Là ta có lỗi với ngươi, chuyện ngày xưa xem như mây khói, chúng ta đều đã quên rồi.”
“Đã quên?” Cổ họngĐào Tuý tanh mặn.“Ngươibảo ta làm sao mà quên được?”
Sở Quân Cốc quay đầu không nhìn tới y. “Ta biết rõ ngươi thật lòng với ta, ta làm sao có hư tình giả ý với ngươi được? Nhưng lúc trước ta đã nghĩ quá đơn giản, ta và ngươi đều là nam tử, sao có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục đại nghịch bất đạo này?”
Đào Tuýcười khổ.“Kinh thế hãi tục?Đại nghịch bất đạo? Lúc trước ngươi chỉ thiên thề rằng lúc ngươi phụ ta sẽ chết không an lành, sao lại không nghĩ đến chuyện đại nghịch bất đạo này?”
“Đào Tuý, hay là như vậy, ngươitrở lại biên thành tiếp tục làm chủ quán, đợi đến lúc ta hoàn toàn chấp chưởng gia nghiệp không chừng sẽ có thời gian gặp lại nhau. Ngươi nói có được không?”
“Không được.” Đào Tuý xoay người. “Sau này không muốn gặp lại nhau cũng được, nguyện tiền đồ của ngươi như gấm vóc, cùng phu nhân sớm sinh quý tử cầm sắt hài hòa.”
Sở Quân Cốc nghe y nói những lời này, cảm giác nội tâm dần dần lạnh lẽo.
Vậy là vất bỏ hắn sao?
“Đào Tuý… Chúng ta, lại uống một chén đi. Ta lại tưởng niệm rượu ngươi ủ rồi. Ngươi nhất định có mang theo phải không? Ta nghe thấy mùi trên người ngươi rồi, thật là thơm…” Sở Quân Cốc bước lên phía trước, hai tay vịn chặt bờ vai của y, hít hà thật sâu mùi hương trên cổ y.
Có lẽ bởi vì lưu luyến hắn, Đào Tuý lấy vò Tam Bôi Tuý cuối cùng bên người ra.
Chỉ có điều, Sở Quân Cốc cuối cùng lại hạ độc trong rượu của Đào Tuý.
***
Ba chén say.
Chén thứ nhất như nụ hôn mãnh liệt, chén thứ hai tình ý nồng nàn, chén thứ ba quấn giao đầu lưỡi gắn bó lưu hương.
Vậy chén thứ tư thì sao?