Khi đến Dương gia thôn, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đặc biệt đi đến rừng cây nhỏ một chuyến.
Trong rừng ít người đi lại, bụi cây gai rậm rạp, thanh đằng quấn trên thân cây sinh trưởng mạnh mẽ. Cộng thêm cây rêu xanh khiến cho rừng cây trở nên âm u ẩm ướt, bên ngoài rừng không có mùi nấm mốc, nhưng bên trong giống như có mưa hằng ngày.
Lần trước ở trong khu rừng tìm thấy bạch cốt, nha dịch liền thuận tay khai mở một con đường, hai người đi dọc theo con đường ấy, cho nên không gặp khó khăn gì lớn. Lại nói, sau khi xảy ra chuyện Tô Vân Khai sai nha dịch canh chừng bốn phía rừng, hiện tại người ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động, nhưng khi tiến vào giữa rừng, giống như tấm màn ngăn cách, bất cứ tiếng động gì bên ngoài cũng không nghe thấy được.
“Khu rừng này không lớn lắm, nếu ở trong này la hét thật to, ít nhiều gì người bên ngoài cũng nghe thấy một chút.” Minh Nguyệt vặn cành cây nhỏ, nếu muốn bẻ cây làm hung khí như mộc côn cũng không dễ dàng, hơn nữa có rất nhiều nhánh cây, muốn dọn dẹp sạch sẽ cũng phiền toái. Những cành cao thì với không tới.
“Cô nương cảm thấy hung thủ hành hung buổi tối ư?”
“Ừm, nếu là ban ngày, ai biết được bên ngoài có người đi ngang qua không.” Minh Nguyệt lại nói, “Chẳng phải chúng ta đang đặt giả thuyết Dương Bách Gia và hung thủ quen biết nhau sao? Vậy có khi nào hung thủ hôn mê Dương Bách Gia trước sau đó mới hạ thủ?”
Tô Vân Khai nói, “Cô nương đừng quên, vết thương trí mạng của Dương Bách Gia không phải ở trên đầu, nếu hắn đã sớm hôn mê, vậy hung thủ càng không có lí do kiêng dè đánh bể đầu hắn.”
“Cho nên việc hành hung vào buổi tối rất hợp lý.”
“Ừm.”
Hai người đi xuyên qua khu rừng, không phát hiện dấu vết gì. Sau khi rời khỏi rừng cây đi thêm nửa khắc tới được cầu gỗ, qua cầu gỗ rồi đi thêm nửa khắc, sẽ tới Dương gia thôn.
Ngoài thôn là đồng ruộng, lúc này đã qua chính ngọ, thôn dân vừa mới ra ngoài làm việc, xa xa nhìn thấy hai người đi về hướng này, bởi vì họ mặc quần áo thường, vì vậy không nhận ra. Khi họ đi tới gần rồi, mới kịp phát hiện là Tô đại nhân. Vội vàng chạy từ trong ruộng ra, muốn bái lễ hắn.
Tô Vân Khai giơ tay ngăn lại, nói, “Không cần hành lễ, các ngươi cứ tiếp tục làm việc của mình đi… Dương Thiên Lý ở đâu?”
“Thảo dân dẫn đường cho ngài.”
Hán tử chạy lên bờ ruộng, bàn chân đều là bùn, cũng không xỏ giày vào, liền đi phía trước dẫn đường.
Minh Nguyệt thấy hắn đi chân trần, mà trên mặt đất lổm chổm đá, cho nên không nhịn được đau giùm, “Không cần vội đâu, ngươi mang giày vào trước đi.”
Hán tử quay đầu cười nói, “Da dày, không đau. Chân bẩn, mang giày vào sẽ khó rửa sạch giày.”
Minh Nguyệt nhìn thấy bộ dáng hắn quả thực không biết đau, mới không khuyên nữa.
Nhà Dương Thiên Lý gần cửa thôn, rất nhanh đã đến nơi. Trước mái nhà tranh một người thanh niên trẻ tuổi đang khiêng cái cuốc khóa cửa ra ngoài, vừa định rời đi liền nghe thấy một tiếng gọi, hắn quay đầu nhìn, cảm thấy khá kinh ngạc, “Tô đại nhân?”
Lúc này hán tử dẫn đường rời đi, Dương Thiên Lý cũng không muốn để Tô Vân Khai đứng bên ngoài nói chuyện với mình, vì thế mở cửa mời bọn họ vào nhà.
Căn nhà không tính là đơn sơ, vừa vào sân đã thấy gà vịt chạy tới, kêu đến nhộn nhịp, tro bụi bay tứ phía. Bên trái là dàn nho, lúc này mới lên mầm xanh, không chịu được nắng gắt, nhưng có thể chịu được một chút nhiệt.
Dương Thiên Lý rót trà mời, đứng một bên không dám ngồi xuống, thận trọng nói, “Vì sao đại nhân với cô nương tới đây, chỗ này, sân vườn bẩn không chịu được, để ta dọn dẹp trước đã.”
Tô Vân Khai cười nói, “Chúng ta tới để hỏi một chuyện, ngươi không cần căng thẳng, ngồi đi.”
Dương Thiên Lý không chịu ngồi, Minh Nguyệt lặp lại lần nữa, hắn mới dám ngồi xuống, tay chân vô cùng ngay ngắn, “Đại nhân muốn hỏi điều gì?”
“Ta muốn biết, ngươi còn nhớ trước khi Dương Bách Gia mất tích mấy ngày, có xảy ra chuyện gì kì lạ không? Ví như mấy ngày đó hắn thường nói chuyện gì đó kì quái với các ngươi, hoặc là nhắc tới chuyện gì đó?”
Dương Thiên Lý gãi đầu, khó xử nói, “Chuyện đã lâu như vậy, nói thật tiểu nhân không nhớ rõ nữa rồi.”
Minh Nguyệt kiên nhẫn hỏi, “Chẳng phải thôn trưởng vừa mới triệu tập mọi người sao, mọi người ở chung mồm năm miệng mười? Ắt phải nói rất nhiều, vậy ngươi có nghe thấy gì không?”
Dương Thiên Lý đau khổ suy nghĩ một lúc lâu, mới nói, “Không biết cái này có tính không… không phải nói Dương thúc mất tích ngày 16 sao, trước khi thúc ấy mất tích một ngày, cũng chính là ngày rằm, không biết thúc ấy đi đâu hái được một đống trái cây cho chúng ta ăn. Kết quả sau khi mọi người ăn xong đều bị thổ tả, ngày hôm sau thì mất tích, chúng ta cho rằng thúc ấy chạy đi đâu đó lánh nạn. Thực ra ta đã quên chuyện này, ngày đó họp mặt có người nói, ta mới nhớ lại một chút.”
Tô Vân Khai nghĩ ngợi, lại nói, “Trái cây kia hái ở đâu?”
“Chắc là ở sau núi, Dương thúc nhát gan, trước kia ra ngoài bị chó cắn, cho nên chỉ đi qua đi lại trong thôn. Sau thôn chúng ta là núi, phía sau núi đều là vách đá cao dốc, không đi được, nhưng trên núi đầy trái cây dại.”
“Dương gia thôn chỉ có một lối ra là cầu gỗ sao?”
“Đúng vậy, có khi cây cầu kia bị hỏng, chúng ta phải ở luôn trong thôn, hiện tại khá tốt, hàng năm nha phủ đều phái người đến tu sửa, trước kia luôn luôn bị nước phá vỡ, thế hệ trước thỉnh thoảng cũng nhắc về việc này.”
“Trái cây kia có hình dạng thế nào ngươi nhớ không?”
Dương Thiên Lý suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt áy náy, “Chỉ nhớ nó rất giống quả quýt, nhưng chỉ to hơn móng tay, có thể là màu xanh, cũng có thể là màu đỏ tím.”
Đất đai của Đại Tống rất nhiều, các vật ở trong mỗi châu lại không giống nhau. Tô Vân Khai là người Giang Châu, Minh Nguyệt là người trấn Nam Nhạc, cách chỗ này khá xa, lại vừa mới tới đây, nên không đoán ra là thứ gì.
Dương Thiên Lý nói, “Năm đó có năm sáu người nếm thử, nhưng chúng ta còn nhỏ nên không phân biệt được, chắc là các trưởng bối sẽ biết, để ta đi hỏi thăm tình hình. Ta chỉ nhớ duy nhất một việc, ngày đó Dương thúc đưa túi trái cây, hắn nói bắt được rất nhiều thỏ, nhưng căn bản đều là trái cây dại.”
Thỏ? Trái cây dại? Tô Vân Khai nghĩ Dương Bách Gia là ngốc tử, cho nên có khả năng là nói sai, vì thế không để trong lòng. Hắn nhìn sắc trời, không biết người này đi hỏi tình hình bao lâu, nói, “Làm phiền ngươi đi hỏi thăm, chúng ta ra phía sau núi nhìn xem.”
“Được.”
Minh Nguyệt hỏi, “Trên núi có thú dữ không?”
“Không, trước kia cầu bị hư chúng ta không ra ngoài được, từng nhà đều phải lên núi săn thú, thôn trưởng là người lợi hại nhất, mỗi lần lên núi sẽ không để tay không trở về. Sau này càng ngày càng nhiều người đi săn, đã sớm ăn sạch thú trên núi rồi.” Nói đến đây Dương Thiên Lý có chút xấu hổ, “Vì sống sót, không còn cách nào khác.”
Tô Vân Khai nói, “Nếu không có người, trên núi nhiều thú như thế nào, cũng vô dụng.”
Dương Thiên Lý cũng từng đọc một chút sách lúc này mở miệng cười, cảm thấy người này khác với những người đọc sách khác, không cổ hủ, không câu nệ, sẽ không nói dối là không ăn thịt.
Phía sau Dương gia thôn dựa vào núi, có một con đường nhỏ để đi, nhưng đến ngay chân núi thì không còn đường nữa. Cuộc sống ngày nay khá dễ chịu, không có ác điểu xuống núi hại dân, cũng không có ai phải đi lên núi.
May mà bình thường Minh Nguyệt hay lên núi tìm thuốc, biết rõ đường núi khó đi, cho nên trước khi ra ngoài đã mượn Dương Thiên Lý một con dao. Tô Vân Khai dùng dao mở đường, đi dò đường không được bao lâu thì bị bụi gai đâm bị thương, Minh Nguyệt thấy vậy liền nóng ruột, lấy dao về, đi lên trước mở đường.
Tô Vân Khai thở dài, “Bách vô nhất dụng (*) chính là thư sinh.”
(*) lười giải thích, cứ hiểu đơn giản là vô dụng đi.
Minh Nguyệt quay đầu cười nói, “Huynh xuất thân là quan gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng cầm dao. Tra án là nghề của huynh, mấy chuyện giám hộ cứ giao cho ta.”
Hai người đang đi trên sườn núi, Minh Nguyệt ở phía trước, Tô Vân Khai phải ngẩng đầu nói chuyện với nàng, nghe được những lời này, hắn lại nhìn nàng thêm vài lần. Rõ ràng vóc dáng xinh đẹp như vậy, lại phải đi trước mở đường. Hắn nhìn hai bàn tay mình, bách vô nhất dụng… là thư sinh. Hai bàn tay này cũng nên cầm lấy gì đó, trước kia cảm thấy không tập võ cũng không sao, hiện tại lại không giống. Chẳng lẽ sau này, đi tới chỗ nào nguy hiểm cũng phải để nàng đi trước?
Từ chân núi lên đỉnh núi không quá cao, nhưng lúc này đã thở hồng hộc, chung quy vẫn chưa tới được đỉnh.
Khó khăn lắm mới tìm thấy chỗ đất trống, hai người ngồi xuống, cũng không quan tâm nước trên đất làm bẩn quần áo.
Rừng cây trên núi rậm rạp, khi ngồi xuống liền thấy lùm cây cao hơn người. Minh Nguyệt muốn tìm khăn lau mồ hôi, sờ sờ một hồi không thấy đâu cả, đành lấy ống tay áo lau, “Hình như chúng ta đã leo rất cao rồi, Dương Bách Gia nhát gan, năm đó còn có ác điểu, hắn không nên một mình chạy tới chỗ cao như vậy chứ.”
“Trước tiên cứ leo lên đỉnh nhìn địa thế, quan sát khắp nơi, sẽ phát hiện rất nhiều chỗ khác biệt.”
Hai người nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp tục leo lên, dưới chân núi phát ra tiếng kêu la, cẩn thận lắng nghe, có lẽ vì trên núi trống trải, nên có tiếng hồi âm, càng nghe càng thấy mơ hồ. Hai người thò đầu nhìn xuống, nhìn thấy bảy tám người đang đi lên.
“Chắc là người Dương gia thôn.”
Dù sao nơi này cũng là Dương gia thôn, chỉ có người Dương gia thôn mới biết bọn họ ở đây.
Bước chân của người trong thôn rất nhanh, hơn nữa ban nãy bọn họ mới mở đường, không lâu sau đó liền tập hợp với bọn họ rồi.
Đi đầu là một hán tử không phải họ Dương, mẫu thân hắn tái giá rồi đến nơi này, gọi là Lê Đáp, ngày thường cao lớn thô kệch, giọng nói cũng rất lớn, “Đại nhân, thôn trưởng nghe nói ngài tới, lại đi lên núi, cho nên bảo mấy người chúng ta tới xem có giúp được gì không.”
Hắn vừa dứt lời, một người khác tiến lên, là Dương Thiên Lý, “Ta mới hỏi trưởng bối, họ nói trái cây năm đó Dương thúc hái chính là Thương Lục. Thời điểm này cây đó đang ra hoa, cỡ chừng tháng bảy mới chín, khi chín sẽ trở thành màu đỏ tím.”
Lê Đáp lập tức nói, “Tìm Thương Lục đúng không? Cây đó trên núi không có nhiều lắm, ta biết một chỗ, đi, ta dẫn các ngài đi.”
Có người dẫn đường tất nhiên dễ dàng hơn nhiều, Tô Vân Khai và Minh Nguyệt đi phía sau bọn họ.
Người sống trên núi đều giống như tướng quân trên chiến trường, khi mở đường không tốn một chút sức lực. Có bọn họ đi trước dẫn đường, đường đi thuận lợi hơn rất nhiều.
Có điều thể lực của cô nương gia không thể sánh bằng nam tử, đi được nửa đường, Minh Nguyệt bắt đầu đi chậm lại. Tô Vân Khai là nam tử thể lực không tệ, thấy nàng mệt mỏi, suy nghĩ một hồi, giơ tay ra nói, “Cho cô nương mượn chút sức, đừng ngã.”
Minh Nguyệt nhìn bàn tay hắn, lại thấy mấy người trong thôn sắp đi xa, giơ tay nắm tay áo hắn. Nhưng ống tay áo đâu thể chắc chắn được, Tô Vân Khai lật tay nắm lấy tay nàng, Minh Nguyệt lập tức ngây người. Thôn nhân không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, một người dừng bước, những người khác đồng thời quay đầu nhìn lại. Minh Nguyệt vừa thấy, vội vàng thu tay. Tô Vân Khai đưa lưng về phía thôn nhân, cho nên không rõ chân tướng, nghĩ rằng nàng trượt tay, vội vàng tiến lên một bước muốn giữ nàng lại. Minh Nguyệt lùi một bước, sau lùm cây là khoảng không! Dưới chân dẫm lên khoảng không, liền ngã về phía sau. Thời điểm nàng sắp ngã, Tô Vân Khai cúi người lao tới, ôm nàng, đồng thời ngã vào khoảng không giữa bụi cỏ kia.
“Tô đại nhân!”
“Minh Nguyệt cô nương!”