“Ngày hôm qua ta đi hái thuốc, bình thường sẽ đi qua cầu nhưng bị nước phá hỏng rồi, ta liền đi bằng lối này. Ai ngờ đi được nửa đường, chó của ta chạy mất. Khi ta tìm được nó, nó đang ở chỗ này đào bới, sau đó ta thấy nó đào ra cái gì đó, phát hiện không ổn, liền báo quan.”
Người nói chuyện là chưởng quầy tiệm thuốc, mùa xuân có một số loại dược mọc lên, vì thế giống như ngày trước đi hái thuốc. Nào biết sẽ xảy ra chuyện thế này.
Bạch Thủy đi qua tiệm thuốc một chuyến, cũng đã kiểm tra, nói, “Đại nhân, ta hỏi thăm láng giềng gần nhà hắn, hàng năm hắn đều ra ngoài hái thuốc, cây cầu nơi này thật sự bị hỏng rồi, phải đi ngang qua chỗ này.”
Tô Vân Khai gật đầu, trấn an chưởng quầy vài câu, rồi bảo nha dịch đưa ông ta về.
Trong rừng cây cối xanh tươi, đều là cây tùng, ngày thường cành lá rậm rạp. Bởi vì bình thường ít người đi lại, cộng thêm mùa xuân mưa nhiều, cho nên trong rừng tràn ngập mùi nấm mốc, bầu trời so với bên ngoài ảm đạm hơn một chút. Mà cái rừng này hoang vu, càng đi vào trong càng có nhiều bụi gai chặn đường, vừa nãy đi vào chém xuống không ít.
Minh Nguyệt cầm lấy cái móc trong tay nha dịch, cái chiếu bao lấy thi thể đã nát vụn, nhưng có thể vì cây tùng tươi tốt cao lớn, nên đống lá rơi rụng trên mặt đất dày hơn một thước, nước mưa thấm vào trong đất, tuy nhiên bùn đất bên cạnh thi cốt lại khá khô ráo.
Minh Nguyệt quét sạch bùn đất xung quanh thi cốt, xương cốt từ từ lộ ra, cho đến khi lộ rõ hình dáng đầy đủ.
Tư thế của thi cốt cuộn tròn, hình dạng thật sự không tự nhiên. Minh Nguyệt nhíu mày, Tô Vân Khai hỏi, “Thế nào?”
Minh Nguyệt ngồi xổm bên cạnh thi cốt, ngẩng đầu lên nói, “Khung xương khô ráo rất giòn, đại khái đã chết 15 năm. Sau đó mới được chôn ở đây.”
Bạch Thủy hỏi, “Không phải bị chôn sống sao?”
“Nếu là chôn sống, sẽ không nằm ở tư thế kia. Nhưng được chiếu bao bọc, mặc dù chiếu mục nát nhưng vẫn còn hình dáng, có lẽ giữ lại để xem sao, chắc lúc đó che phủ rất tốt.”
“Nguyên nhân chết là gì?”
“Nghiệm cốt mới biết được.” Minh Nguyệt nói xong ngẩng đầu nhìn trời, khó xử nói, “Ta thấy gần đây mưa dầm, phải đợi trời quang mới được.”
Tô Vân Khai hỏi, “Tại sao lại đợi trời quang?”
Minh Nguyệt đáp, “Thật ra cũng không phải, có điều trời quang nghiệm cốt mới tốt. Nhưng trời đầy mây cũng được, quang đãng là ‘chưng cốt’, trời mây thì ‘nấu’”.
Bạch Thủy nuốt nước miếng, “Muôi coi nó như nấu ăn à.”
“Cũng không khác nấu ăn là bao.”
Dạ dày một đám nha dịch và bộ khoái không tránh khỏi co rụt lại.
Tô Vân Khai cười cười, kéo nàng đứng dậy, thấy trên tóc nàng dính bùn, nhẹ nhàng phủi đi, “Vậy thì muốn ‘nấu’ như thế nào?”
Minh Nguyệt tùy tiện phủi mặt, nhưng tay dính bùn, càng phủi càng dơ. Nàng hoàn toàn không biết, giải thích nói, “Chưng cốt dùng rượu cùng với dấm chua, nấu hai canh giờ rồi dùng giấy dầu rọi lên xương cốt có thể thấy được hoa văn màu đỏ và máu. Nếu như nấu cốt, thì tìm một cái vò, trước tiên nấu dấm chua, xong bỏ xương cốt vào, tiếp đến thêm muối và bạch mai, nấu sôi rồi lấy xương cốt ra, dưới ngọn đèn dầu, có thể nhìn thấy chỗ bị thương trên khung xương khi còn sống.”
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao lại có tên là nấu cốt, quả thực không khác phương pháp nấu ăn là mấy. Hắn nghe xong không cảm thấy gì, trái lại mọi người sắc mặt rất tệ, chỉ cầu hôm nay người nhà không làm mấy món xương, chứ không nuốt xuống làm sao.
Minh Nguyệt không yên tâm để nha dịch thu thập thi cốt, dặn dò xong liền nhảy xuống hố, không để ý bộ dạng há hốc mồm của người ngoài. Vừa nãy nghe nói nàng là ngỗ tác, mọi người bàn luận cảm thấy không hài lòng khi hợp tác với nữ tử, lúc này đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Tô Vân Khai cũng không ngăn cản, nàng là ngỗ tác, có những việc bản thân nàng nên làm, mới có thể phục chúng. Lúc này sắc trời đã tối, mưa gió sắp đến. Hắn cầm đèn lồng chiếu sáng cho nàng, nàng đi lên trước hắn liền đi lên trước, nàng lui về sau hắn cũng lui về sau. Minh Nguyệt ở trong hố hành động rất tự do, Tô Vân Khai đứng trên cao rọi đèn, còn phải duỗi thẳng tay, xem ra còn mệt hơn cả Minh Nguyệt. Người dưới hố dọn dẹp xương cốt dường như không phát hiện người rọi đèn là hắn, chỉ tập trung tìm toàn bộ thi cốt.
Nha dịch đi từng vùng lân cận để hỏi thăm dân chúng, Minh Nguyệt không cho người khác đụng vào, cho nên nơi này chỉ có hai người. Tô Vân Khai thấy mặt nàng dính bùn, nhưng nàng lại không biết, một cặp mắt sáng được lồng đèn chiếu lên giống như hắc minh châu dưới ánh trăng, sáng chói xua tan u ám.
Qua rất lâu, Tô Vân Khai thấy lông mày nàng nhíu chặt lại thì tiến lên phía trước hỏi, “Sao vậy?”
“Còn thiếu xương ngón tay.” Minh Nguyệt trả lời xong mới để ý, ngẩng đầu nhìn, quả thực là hắn. Nàng kinh ngạc, “Huynh vẫn luôn rọi đèn cho ta?”
Tô Vân Khai cười nói, “Chẳng lẽ không được hay sao?”
“Tất nhiên không phải, nếu không được, ta đã sớm chửi người rồi.” Minh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, “Tính tình ta có chút không tốt, nhất là khi sốt ruột.”
“Ta thấy rất tốt.” Tô Vân Khai nói, “Cũng chỉ còn một khối xương, ta sẽ xuống tìm, không phải sợ giẫm nát xương cốt.”
“Ừm.”
Hố cũng không to lắm, khi khom lưng tìm kiếm, chỗ này liền có vẻ nhỏ.
Nhưng Minh Nguyệt hoàn toàn không còn tâm tư suy nghĩ miên man, lúc này chẳng còn chuyên chú như trước, ngược lại cảm thấy âm khí lùa tới. Gió đêm lạnh, càng lúc càng lạnh. Nàng kéo áo Tô Vân Khai, xích lại gần hắn, “Ta có chút sợ.”
Tô Vân Khai đưa lồng đèn đến trước mặt nàng, chiếu sáng khuôn mặt nàng, “Ta ở đây, nếu cô nương sợ cứ nói chuyện với ta đi.”
Ngược lại Minh Nguyệt tóm lấy ống tay áo hắn, nhỏ giọng, “Xương ngón tay kia sẽ không bị chó của chưởng quầy ăn rồi chứ.”
“Chắc là không, chưởng quầy nói lúc ông ta đến, thấy con chó đào ra vài thứ, không có ăn.”
“Nhưng tại sao lại tìm không ra, tìm những nơi gần đây, nhưng cũng không thấy.”
Nàng nói xong chính sự không còn gì để nói, liền tự mình lẩm bẩm, sau đó hắn di chuyển một bước, cái đầu của nàng gần như muốn áp vào cánh tay hắn. Lúc này Tô Vân Khai mới cảm thấy nàng thật sự sợ quỷ, nhưng khi nghiệm thi nàng không hề sợ, vừa nãy cũng không sợ, chỉ có thể nói vì quá tập trung nên quên hoảng sợ. Một khi thoát khỏi trạng thái kia, liền nhanh chóng mất đi kim cương tâm.
Nàng thì thầm lấy thêm can đảm, về sau lại mở miệng hát. Tô Vân Khai nghe được, cúi đầu hỏi nàng, “Cô nương hát bài gì vậy?”
“Một dân ca ở địa phương chúng ta.”
Đối với âm luật Tô Vân Khai hiểu biết một chút, hỏi: “Sao lại không nghe thấy điệu nhạc?”
Minh Nguyệt đỏ mặt, cúi đầu thật thấp, “… giọng ta không tốt, hát lạc nhịp.”
Tô Vân Khai chợt cười, “Hát đi, ta sẽ không nói cho người khác biết.”
Minh Nguyệt nghe vậy, lúc này mới tiếp tục ca hát. Tô Vân Khai vẫn cảm thấy không giống như hát, điệu nhạc gay gắt, có điều cũng không quá khó nghe. Giống như ngâm xướng, nhưng có chút run rẩy.
Tiếng ca đột ngột dừng lại, Tô Vân Khai ngừng tay, ống tay áo bị nàng kéo kéo, nghiêng đầu nhìn thì thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, giơ một khối xương dính bùn lên nói, “Tìm thấy rồi!”
Nấu cốt không thể dùng lọ, nếu không sau khi lấy ra xương cốt sẽ biến thành màu đen. Minh Nguyệt đã quên nói chuyện này, vì thế nha dịch chuẩn bị lọ, đành phải đi tìm một lần nữa.
Chập tối Tần Phóng quay về nha môn tưởng rằng sẽ có cơm ăn, ai ngờ mọi người đã đi vào rừng, hắn liền đi ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy nha môn vẫn không có ai. Tự mình đi tìm cơm ăn, lúc này đi đến phòng bếp nhìn thấy Minh Nguyệt, hắn nhảy vào, “Minh Nguyệt cô nương thật quá đáng, ăn cơm mà không gọi ta.”
Minh Nguyệt thấy hắn muốn thò đầu qua nhìn đống bạch cốt kia, sợ hắn hoảng sợ, vội vàng che bao bố không cho hắn coi. Tần Phóng rất muốn xem, lắc qua lắc lại tránh Minh Nguyệt, nàng không để ý bị hắn lừa.
“Đừng…”
Minh Nguyệt tiến lên ngăn cản, Tần Phóng mở bao ra, lập tức thấy một đầu lâu nằm trên đống xương cốt, trong khe mắt trống rỗng giống như mọc ra ánh mắt, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn há miệng thở dốc, hai mắt trợn trừng, hôn mê bất tỉnh. Minh Nguyệt sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ hắn, thiếu chút nữa bị hắn đè ngã.
Vừa đúng lúc Tô Vân Khai cầm cái vò đi vào nhìn thấy, liền đi lên đỡ Tần Phóng. Minh Nguyệt giơ tay véo Tần Phóng, vậy mà không thể véo cho hắn tỉnh, quả thực bị hoảng đến cực độ nha!
Tô Vân Khai thấy hắn bất tỉnh, đành phải đưa cái vò cho Minh Nguyệt, “Ta vác đệ ấy về, cô nương cứ từ từ.”
Minh Nguyệt lên tiếng trả lời, đợi hắn rời đi, liền rót dấm chua vào vò, mang đi nấu.
Dấm chua gặp nhiệt nóng tán ra, mùi nồng đậm, không lâu sau phòng bếp đầy mùi dấm chua. Minh Nguyệt bỏ từng thứ vào một, chờ nước sôi có thể lấy cốt ra.
Vừa mới bỏ đồ vào, liền thấy Tô Vân Khai quay lại. Minh Nguyệt tính toán thời gian, đưa Tần Phóng về phòng cũng phải tốn một thời gian, chẳng lẽ hắn chạy đi sao?
Nàng cười nói, “Huynh chạy nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ sợ ta bị ăn thịt.”
Tô Vân Khai cười cười, còn chưa kịp hít thở không khí. Ở trong phòng bếp không có người khác, chẳng lẽ để một mình nàng đối mặt với đống bạch cốt này, ngồi đây nấu cốt? Hắn từng nói với nàng, nếu như nàng sợ hắn sẽ ở cùng nàng? Hắn nói, “Vội xem nấu cốt thế nào.”
“Ừm, rất nhanh là có thể coi rồi, đợi nước sôi là được.” Minh Nguyệt cầm củi đốt thêm lửa, bếp lò cháy rất lớn. Nàng có chút buồn phiền nói, “Lỡ như đại cữu tử (*em vợ) nhà huynh biết nơi này từng nấu cốt, hắn… còn có thể nuốt trôi đồ ăn ở đây sao?”
Tô Vân Khai cong cong khóe miệng, “Để hắn ăn uống bên ngoài cũng được, tránh khỏi gây sự với Bạch bộ đầu.”
Nghĩ tới hai người kia vừa gặp mặt liền trợn mắt oán hận không khác gì kẻ thù, Minh Nguyệt cười, “Cũng đúng.”
Lửa cháy lớn, không bao lâu thì nước sôi trào. Minh Nguyệt không có dập lửa, chỉ lấy cái vò đi ra chỗ khác, vớt xương cốt ra, bỏ vào trong nước sạch, lại dùng vải lau nước đi, đặt trước bếp lửa điều chỉnh ánh sáng quan sát.
Minh Nguyệt từ từ xoay chuyển xương cốt trong tay, thong thả nói, “Xương cốt của hắn không biến thành màu đen, theo lý thuyết mà nói không bị trúng độc mà chết. Nhưng nhìn tư thế khi chết, cũng không phải bị chôn sống. Nếu lúc còn sống bị đánh trọng thương, khung xương sẽ bị tổn thương. Khung xương bị hao tổn xuất hiện vết thương, máu thấm vào cốt, khi nấu cốt với bạch mai, chỗ xương vỡ hiện lên màu đỏ, màu xanh đen.”
Xương người có hai trăm lẻ sáu khối, không cần phải kiểm tra từng khối một. Minh Nguyệt cầm mấy khối có khả năng gây ra vết thương trí mạng để xem. Đầu cốt không có vấn đề, cột sống cũng không, cầm đến ngực cốt, cốt bị nấu lên soi dưới ánh lửa, đứng từ đằng xa Tô Vân Khai cũng đã nhìn thấy.
Khối xương cốt kia, rõ ràng có vết xanh đen