Editor: cầm thú
Uống xong thuốc trưởng thôn đưa, giống như hốt thuốc đúng bệnh, sắc mặt Tô Vân Khai cũng thay đổi, thấy thế Chúc Trường Vinh thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tô Vân Khai không biết bản thân vừa mới xảy ra chuyện gì, trong lòng Tần Phóng còn sợ hãi nói: “Tỷ phu, hóa ra huynh không phải bị bệnh, mà là bị trúng độc. Hôm nay huynh có ăn cái gì không?”
“Trúng độc?” Tô Vân Khai bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ, hắn suy nghĩ một lượt, nói, “Không có…”
Chúc Trường Vinh hỏi, “Đồ ăn, nước, hay nơi nào kì lạ, cũng không có?”
“Nước…” Tô Vân Khai kinh ngạc, “Chỉ uống nước trà Trường Vinh đưa, sau đó tới chỗ A Uyển cô nương.”
Chúc Trường Vinh nói, “Nước trà kia là ta bảo Trường Vinh lấy cho ngươi, ta với Minh Nguyệt cô nương đều uống nhưng không có việc gì, chẳng lẽ là nhà của A Uyển cô nương….”
Xưa nay ông ta không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng bây giờ một người bên ngoài đến cũng bị vậy, khiến ông ta có chút dao động rồi.
Tô Vân Khai không nhìn thấy Minh Nguyệt, hỏi, “Minh Nguyệt đâu?”
“Nàng ra ngoài thôn tìm lang trung cho huynh rồi.”
“Một mình?”
“Bạch Thủy đi chung.”
Nghe thấy Bạch Thủy có đi chung, hắn mới yên tâm. Trong lòng còn chưa thả lỏng, ngoài cửa liền có người chạy vào, chính là Bạch Thủy. Bạch Thủy thở dốc nói, “Minh Nguyệt, không nhìn thấy Minh Nguyệt nữa.”
Tô Vân Khai giật mình, thậm chí còn có sức ngồi dậy, “Ngươi không đi cùng nàng?”
“Có, lúc ấy… thời điểm ra cửa nghe thấy đại nhân không được khỏe nên chần chờ một chút, lúc ta ra ngoài, nàng đã chạy xa rồi. Theo lý thuyết chỉ có một con đường đi ra ngoài thôn, mà ta chạy thẳng tới cửa thôn, cũng không nhìn thấy nàng. Đuổi theo phía trước, nhưng chẳng có bóng người nào hết.”
Tô Vân Khai trong lòng phập phòng, xuống giường muốn đi tìm người, bị Chúc Trường Vinh ngăn lại, “Với bộ dạng này của ngươi, chưa tìm được người đã ngã xuống trước rồi. Ngươi đừng cử động, ta gọi người cùng nhau đi tìm nàng.”
“Làm phiền thôn trưởng rồi, nhưng mà ta có thể đi được, càng nhiều người càng dễ tìm nàng hơn.” Hắn muốn đi, không ai có thể ngăn cản được.
Chúc Trường Vinh chỉ có thể đi trước để gọi mọi người trong thôn đi tìm.
Tô Vân Khai xỏ giày vào nhân tiện nói, “Bạch Thủy, ngươi dẫn ta đi tới con đường Minh Nguyệt vừa mới đi, còn đi tới nơi nào, lại mất tung tích của nàng ở chỗ nào, có thể nhớ được, thì nói hết cho ta biết.”
Thấy hắn cố chấp, Bạch Thủy biết rõ bản thân không khuyên được, chỉ có thể nghe theo. Tần Phóng cũng không nói nhiều, đi cầm ngọn đèn treo ngoài cửa, thấy đám Bạch Thủy đi ra, liền đi ở phía trước dẫn đường.
Tô Vân Khai vừa mới được giải độc, lúc này chân có chút cứng, hắn ra khỏi cửa nhìn thấy bên cạnh có đống củi, tiện tay lấy một cây làm gậy, đi với Bạch Thủy ra ngoài, đi qua con đường Minh Nguyệt đi một lần. Trên đường nhìn thấy thôn dân đi ngang qua, liền hỏi lang trung ở chỗ nào, biết được câu trả lời, mới đi tiếp.
Ba người trực tiếp đi tìm lang trung, còn thôn trưởng đi gõ chuông lớn, triệu tập mọi người trong thôn nói ra lý do, lúc này bọn hắn đã ở cửa thôn, người dân còn chưa đi ra.
Đi ra ngoài thôn khoảng chừng mười trượng, bên trái chính là lối đi tới đại danh phủ, bên phải là con đường tới tiểu trấn, nếu muốn đi tìm lang trung, phải đi con đường tới tiểu trấn. Nơi này cách nhà lang trung khoảng chừng năm dặm đường, sống một mình dưới chân núi, muốn chạy tới, cũng phải mất ba canh giờ.
Dựa theo thời gian Minh Nguyệt đi ra ngoài, nếu như thuận lợi, nàng vốn đã đến nhà của lang trung rồi.
Vừa nãy Bạch Thủy không biết nhà của lang trung ở chỗ nào, chạy một đoạn đường phát hiện lối rẽ, lại đi qua ngã rẽ, lúc này đang chỉ đường cho Tô Vân Khai, Bạch Thủy biết hóa ra bản thân đã đi nhầm đường, buồn phiền không thôi, “Nếu như Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, ta…”
“Sẽ không.” Tô Vân Khai trầm giọng, khẳng định thêm lần nữa, “Sẽ không.”
Bạch Thủy không dám nói tiếp điềm xấu, nhưng mà nghĩ lại nơi vắng vẻ này lại có một thôn xóm quỷ dị, liền sợ nổi da gà. Loại cảm giác này, không chỉ nàng mà Tô Vân Khai cũng vậy, có điều không nhiều bằng nàng thôi.
Nếu lúc ấy không phải bản thân xảy ra chuyện, vậy Bạch Thủy sẽ bắt kịp được Minh Nguyệt.
Tự trách, lo lắng, kích động, khiến đầu óc Tô Vân Khai nặng trĩu.
Bước chân hắn vội vàng, bầu trời quá tối, căn bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên mặt đất. Mà con đường này quá nhiều người đi, nếu muốn phân biệt rõ có phải Minh Nguyệt đi qua hay không căn bản không được. Nhưng hắn hi vọng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường, không có gì khác lạ, như vậy có thể nói Minh Nguyệt vẫn an toàn.
Đi được hai khắc, vùng hoang vu không nhìn thấy căn nhà nào, chung quanh có tiếng động quái dị, ban đêm là thời điểm dã thú ra ngoài kiếm ăn, trong núi rừng, nghe thấy tiếng tim Tô Vân Khai đập nhanh hơn.
Phía xa có hai ngọn đèn dầu trôi nổi, giống như quỷ hỏa lắc lư trên đường, càng ngày càng gần. Trong lòng Bạch Thủy kinh hãi, tiến lên chặn trước mặt Tô Vân Khai, đại đao bên hông đã được rút ra, cảnh giác nhìn về phía trước. Tần Phóng nhìn thấy cảnh tượng quái dị, cũng tiến lên một bước, cầm lấy lồng đèn nuốt nước miếng.
Tô Vân Khai nhìn về hướng đó, nhìn không ra người tới là ai. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có khả năng là Minh Nguyệt dẫn theo lang trung trở lại, trong lòng hắn cũng chờ đợi kết quả này, cất bước chạy lên phía trước, khiến Bạch Thủy sợ tới mức hô lên một tiếng “Đại nhân”. Ngọn đèn dầu phía trước đột nhiên dừng lại, giống như thăm dò hỏi, “Bạch ca ca?”
Minh Nguyệt giơ cao ngọn đèn trong tay, chiếu sáng khuôn mặt chính mình, cũng chiếu sáng con đường phía trước. Nhưng người chạy tới kia không phải Bạch Thủy, mà là người nàng không bao giờ nghĩ ra.
Ngọn đèn dầu chiếu ở trên mặt, Tô Vân Khai nhìn thấy rõ người kia chính là Minh Nguyệt, trái tim đang đập mạnh lập tức yên tĩnh trở lại, “lộc cộc” một tiếng. Tốc độ của hắn không có chậm lại, ngược lại chạy nhanh hơn, gần như phóng tới trước mặt nàng, sợi tóc Minh Nguyệt tung bay. Nàng mở to mắt nhìn hắn từ đầu đến chân, “Huynh khỏe rồi sao?”
Tô Vân Khai thở dốc, nói, “Vì sao không đợi Bạch bộ đầu đã một mình chạy đi tìm người?”
Tuy là trách móc, nhưng Minh Nguyệt đuối lý, cầm lấy lồng đèn ngoan ngoãn đáp, “Chạy vội quá, cho rằng với sức khỏe của Bạch ca ca có thể đuổi kịp ta, nhưng đến khi ta quay đầu nhìn lại, thì phát hiện Bạch ca ca đuổi không kịp, khi đó đã chạy tới nhà của đại phu rồi.”
Chạy một mạch ba canh giờ không dừng lại? Lúc đó khẳng định trời đã tối rồi, nàng không phải rất sợ những nơi yên tĩnh yêu ma quỷ quái này sao? Tô Vân Khai chợt không biết phải nói lời gì, được thánh thượng khen là năng ngôn thiện biện(*), được đồng môn khen là diệu ngữ liên châu(**), nhưng ở trước mặt Minh Nguyệt hắn lại cạn lời rồi.
(*) nói năng hùng hồn
(**) ngôn ngữ tinh tế và diệu kì như hạt châu
Minh Nguyệt thấy hắn im lặng, nâng mắt nhìn hắn, lại nói, “Tô ca ca độc của huynh đã giải được rồi sao?”
Tô Vân Khai nhanh chóng thu lại tâm trạng căng thẳng suốt đường đi, nỗi lòng vừa giận vừa hờn bị giọng nói ấm áp của nàng dỗ dành, không thể tiếp tục nghiêm mặt, “Tốt… mau trở về thôi.” Đợi trong lòng hắn hoàn toàn hết căng thẳng, mới phát hiện không thấy gậy gỗ nữa, hiện tại đi đường cảm thấy có chút choáng váng, vừa rồi vì sao tinh thần có thể hưng phấn như vậy, hắn không nhớ nữa.
Minh Nguyệt nhìn ra sắc mặt hắn không tốt, cả người ngẩn ngơ, vội giơ tay dìu hắn, đột nhiên hiểu ra. Vừa nãy hắn vội vàng như vậy, chẳng lẽ là lo lắng nàng bị lạc, chứ không sao có thể đi cùng với Bạch Thủy. Nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt hắn, Tô Vân Khai giật mình, muốn cầm lấy khăn, Minh Nguyệt không đưa, cẩn thận lau cho hắn xong, mới thu hồi khăn tay, im lặng không nói câu nào.
Lang trung phía sau cảm thấy rất bực mình, xem ra người bị bệnh chính là vị công tử này, nhưng mà hai người bọn họ hoàn toàn quên mất ông ta rồi, vậy rốt cuộc là có đi nữa hay không đây, ông ta có thể về nhà ăn cơm tối được chưa hả?
“Ta nói…”
Ông vừa mở miệng, Bạch Thủy liền xuỵt một tiếng, không cho ông ta nói xen vào. Thấy ông ta nghiêm mặt, Bạch Thủy đưa bạc vụn qua, lúc này khuôn mặt ông ta mới giãn ra, không mở miệng nửa. Bạch Thủy nhìn hai người trước mặt, nàng hồi phục tinh thần, sao nàng có thể không hiểu là không nên phá hủy không khí của hai người trước mặt? Như vậy cũng thật không giống nàng. Đèn lồng chiếu sáng con đường dưới chân nàng, dưới ánh sáng phản chiếu có thể thấy được một bàn tay giơ ra, quả là một thư sinh yếu đuối, nhưng hồi nãy chính hắn nhảy tới trước mặt nàng.
Tần Phóng… nàng nhìn nhìn người bên cạnh, ý thức rõ bản thân sắp chìm đắm vào một vòng luẩn quẩn.
Đi đến nửa đường, Minh Nguyệt mới nhớ ra, “A, lang trung, ta mời được lang trung cho huynh rồi.”
Đáy lòng lang trung nghĩ thầm bây giờ mới nhớ ra lão hủ, đang muốn đi lên, lại nghe công tử tuấn tú kia nói, “Ta không sao nữa rồi.”
Minh Nguyệt bướng bỉnh nói, “Mời cũng đã mời rồi, để ông ấy xem thử đi.”
Tô Vân Khai vẫn muốn nhanh chóng quay lại thôn cây đa phá án, hoàn toàn không chút để ý tình hình thân thể mình, chỉ là người khác cố chấp, hắn đành phải dừng lại, để lang trung bắt mạch.
Tuy lang trung là tự học thành nghề, nhưng ở nơi núi rừng, đối với thảo dược trên núi ông ta càng hiểu biết hơn so với đại phu khác, ông nhìn mấy lần rồi bắt mạch, cuối cùng nói, “Công tử là bị trúng độc, nhưng mà độc này không nguy hiểm tới tính mạng, phát tác cũng chậm, khi độc phát thì giống như là bị nhiễm phong hàn, phải đợi một thời gian mới nhìn ra. Không uống thuốc giải độc cũng không sao, chờ một hai ngày sẽ tự khỏi thôi.”
Tô Vân Khai cảm thấy kì lạ, hạ độc vốn nên là lấy mạng, nhưng tình trạng nhìn có vẻ nghiêm trọng, thực tế lại không có gì. Nói cách khác, không phải bị người ta hạ độc, là bản thân vô tình chạm phải độc vật kia sao? Nếu không vì sao người hạ độc không muốn giết hắn? Hắn hỏi, “Vậy độc kia là cái gì?”
“Một chất lỏng trên vỏ cây, trong rừng sâu mới có.”
“Vậy làm thế nào mới chế thành độc dược?”
“Đem vỏ cây nấu nửa canh giờ, sau đó lấy nước bên trong, tình trạng giống như công tử, có lẽ dùng ba bốn giọt là được.” Lang trung chậm rãi nói, “Nếu hôm nay công tử không đi vào rừng sâu, vậy có thể là do ăn nhầm rồi. Nhưng… công tử làm sao lại ăn nhầm thứ đó chứ?”
Đây cũng là điều mà Tô Vân Khai muốn hỏi ông, hôm nay hắn không có vào rừng, cũng không dùng qua thứ gì, chỉ có uống tách trà ở chỗ trưởng thôn.
Nhưng lúc đó cả Minh Nguyệt và trưởng thôn đều uống lại không có chuyện gì, chẳng lẽ Chúc Trường Vinh hạ độc trong trà?
Nếu là hắn, vậy thì lý do là gì?
Nếu không phải hắn, thì sẽ là ai, tại sao lại hạ độc mình?
Hắn nhíu mày suy nghĩ, bàn tay đỡ hắn đột nhiên dùng lực, siết chặt cánh tay hắn, nghiêng đầu nhìn xem, đã thấy Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên chán chảy ra. Minh Nguyệt há miệng thở dốc, trái tim treo trên cổ, “Vừa nãy Bạch ca ca đuổi tới đâu liền mất dấu muội?”
“Cách cửa thôn không xa.”
Minh Nguyệt run rẩy, “Nhưng mà thời điểm muội sắp chạy đến nhà đại phu, rõ ràng phía sau… có tiếng bước chân.”