Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 45: Chương 45: Còn tưởng là nữ tử




Editor: Tử Diệp

“Tiểu Tĩnh, nhanh lên, mấy ngày nay ta không đến y quán, không biết mọi chuyện thế nào?” Ngải Vi vội vàng thúc giục Tiểu Tĩnh đang chuẩn bị đồ, cũng không quay đầu liền đi ra ngoài.

“ Vương phi, chậm một chút.” Tiểu Tĩnh buông đồ trong tay, vội vàng đuổi theo.

Trên đường khung cảnh vô cùng náo nhiệt, chủ quán thường xuyên chào mời khách, lâu lâu cũng có tiếng cười của tiểu hài tử. Ngải Vi mặc y phục màu lam, tay cầm quạt giấy nhàn nhã đi dạo, phía sau Tiểu Tĩnh đi theo với vẻ mặt bất đắc dĩ…

“Ngải Uy, ngươi rốt cuộc cũng tới, ta đã tìm ngươi rất nhiều lần!” Lúc Ngải Vi cùng Tiểu Tĩnh đến cửa y quán liền thấy Triêyj Duyên một thân bạch y, ôn tồn lễ độ cười khẽ nhìn nàng.

“A? Triệu đại ca, tìm ta có việc?” Ngải Vi kinh ngạc, hiển nhiên với việc Triệu Duyên tìm nàng có chút ngoài ý muốn, nàng không nhớ rõ có hẹn với Triệu Duyên.

“Hửm? Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao? Thật không có lương tâm!” Triệu Duyên có chút dở khóc dở cười, nha đầu thật mơ hồ nha, nhất định phải có việc mới có thể tìm nàng sao? Bọn họ không phải là bằng hữu sao?

“Ách, đương nhiên không phải, chỉ là có chút ngoài ý muốn.” Ngải Vi bị Triệu Duyên nói như vậy cũng có ngượng ngùng, tốt xấu bọn họ cũng coi là bằng hữu, nói chuyện với bằng hữu như vậy thật không lễ phép.

“Hảo, ta chỉ nói giỡn, không có ý gì khác, ngươi gần đậy rất bận? Sao không xuất hiện?” Triệu Duyên nhìn Ngải Vi, tuy là nam trang nhưng vẫn cảm thấy nàng giống như lại có phần ngây ngô.

“Ân, gần đây vẫn luôn ở trong phủ không ra ngoài, Triệu đại ca, ngươi bận sao?” Ngải Vi khẽ mở miệng, nhìn Triệu Duyên tuấn dật phi phàm thật đẹp mắt. Tuy rằng gặp qua không chỉ một lần, nhưng trong lòng vẫn suy tư: Cổ đại này thật nhiều mỹ nam, đến chỗ nào cũng có thể gặp được!

“Có chút, chỉ là mỗi ngày sẽ ra cửa một chuyến.” Triệu Duyên nhìn Ngải Vi, có điểm ý vị thâm trường.

“Hả? Có chuyện gì cần xử lý? Nếu vội, ngươi đi đi, không cần chờ ta.” Ngải Vi sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng. Nàng không nghĩ công việc người ta, nàng rảnh rỗi muốn nhìn y quán mà thôi.

“Ách, không có việc gì, ra ngoài đi dạo chút.” Triệu Duyên hiển nhiên không nghĩ Ngải Vi sẽ nói như vậy, trên mặt có chút không rõ. Hắn đương nhiên sẽ không nói rằng chỉ muốn xem có thể h gặp nàng.

“Vậy chúng ta đi vào ngồi sẽ đi?” Ngải Vi lúc này cũng ngượng ngùng trực tiếp mời.

“Ân, tốt, không bằng đi tửu lầu ngồi đi?” Triệu Duyên nhìn thoáng qua y quán, cảm thấy người đến người đi, ra vào quá nhiều có ầm ĩ. Vì thế, đề nghị đi tửu lầu ngồi trong phòng.

“Ân, cũng tốt!” Ngải Vi nhìn thoáng qua y quán, nghĩ thầm dù sao không có việc gì, đi một hồi hẳn không có việc gì.

“Thiếu gia, thiếu gia, rốt cuộc tìm được người, lão gia xảy ra chuyện!” Khi bọn họ xoay người hướng tửu lầu đi đến, một thanh âm từ nơi không xa truyền đến, một vị nam tử thở hổn hển chạy tới.

“Gia gia làm sao vậy, mau nói.” Triệu Duyên vừa nghe gia gia xảy ra chuyện cũng nóng nảy, dùng sức gắt gao nắm cánh tay nam tử, thần sắc vô cùng khẩn trương.

“Lúc nãy lão gia không cẩn thận té ngã.” Nam tử nhìn thần sắc Triệu Duyên khẩn trương.

“Nhanh về nhìn xem.” Triệu Duyên nói, ánh mắt lại hướng về phía Ngải Vi, con ngươi có chờ mong: “Ngải Uy, cùng đi?”

“Ân, tốt, cùng đi xem.” Ngải Vi nhìn ánh mắt chờ mong của Triệu Duyên, tuy rằng không rõ nhưng trong lòng cũng cảm thấy nếu đã biết thì nên đi xem, hơn nữa nàng cũng coi là đại phu.

Trở lại Triệu phủ, bọn người Triệu Duyên đi đại sảnh, thấy Triệu Thâm đỡ eo nghiêng thân mình, ngồi ở ghế chủ vị, Triệu Duyên vội vàng đi, thần sắc khẩn trương nói: “Gia gia, người không có việc gì chứ? Tại sao lại ngã?”

“Không có việc gì, không có việc gì, người già rồi, không còn dùng được, không cẩn thận ngã một chút.” Triệu Thâm nhìn thoáng qua Triệu Duyên, ánh mắt chuyển hướng về phía Ngải Vi, tròng mắt xoay chuyển, như suy tư gì đó: “Vị tiểu công tử này thực quen mắt, chúng ta từng gặp qua?”

“Ách, Triệu gia gia, người không nhớ ta?” Ngải Vi nghe Triệu Thâm nói, có chút dở khóc dở cười, Triệu gia gia có chứng hay quên? Bọn họ đã từng gặp qua a.

“A, gia gia, hắn lần trước giúp người xem bệnh, người không nhớ?” Triệu Duyên buồn cười nhìn gia gia, thấy ánh mắt gia gia liền biết cố ý, người khác nhìn không ra làm sao hắn sẽ không, nhưng không biết gia gia muốn chơi trò gì?

“Nga, ra là vị tiểu đại phu? Trách không được thấy thực quen mắt, còn tưởng rằng ngươi là nữ hài tử, người già rồi, không còn dùng được.” Triệu gia gia cố ý thương cảm nói, ánh mắt lại hướng về phía tôn tử Triệu Duyên.

“Ách, để Triệu gia gia chê cười. ” Ngải Vi nghe xong có chút xấu hổ, nàng thật sự là nữ tử, Triệu gia gia nói như vậy chẳng lẽ nhìn ra thân phận nữ tử?

“A, gia gia, người đừng nói lung tung, đừng dọa Ngải Uy chạy mất” Triệu Duyên dở khóc dở cười nhìn gia gia, nguyên lai gia gia hắn đang đánh chủ ý. Rõ ràng biết thân phận Ngải Vi còn cố ý kiếm chuyện một chút, chẳng lẽ gia gia nhìn ra hắn có tình ý với nàng?

“A, tiểu tử, ngươi đang ở nơi nào?” Triệu Thâm thâm ý hỏi, còn đánh giá Ngải Vi một vòng.

“Ách, ta ở Dục Vương phủ?” Ngải Vi có điểm bất đắc dĩ nói, vì sao tôn gia bọn họ đều sẽ hỏi một vấn đề, muốn biết nàng ở đâu?

“Dục Vương phủ? Ha hả, tốt, tốt, tốt…” Triệu Thâm đột nhiên gật đầu liên tục mấy cái khiến Ngải Vi hoảng sợ, nói nàng ở Dục Vương phủ sẽ có phản ứng này? Hiển nhiên Triệu Thâm cho rằng nàng là người Dục Vương phủ người, lại không nghĩ tới nàng là Dục Vương Phi.

Mà Triệu Duyên vừa nghe Ngải Vi ở Dục Vương phủ, tuy mặt vô biểu tình nhưng trong lòng lại “Bang”, quả thực không nghĩ ra, chưa từng nghe qua Dục Vương phủ có nữ tử. Chẳng lẽ nàng là Dục Vương Phi? Nhưng nếu là Dục Vương Phi, sao có thể ra ngoài mở y quán? Hơn nữa, gần đây không phải có lời đồn Dục vương rất sủng ái Dục Vương Phi sao? Nếu không phải, nàng có thân phận gì? Cũng không giống tỳ nữ? Đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.