Editor: Tử Diệp
Ban đêm, mặt trăng lên cao, nhiều sao nhỏ, ánh trăng sáng nhu hoà chiếu xuống, phủ kín mặt đất. Ngẫu nhiên ánh trăng bị mây dày che lấp, lộ ra ánh sáng mỏng manh, nhưng không chút nào ảnh hưởng ánh trăng nhu hòa chiếu sáng mọi thứ...
Lúc này, Nam Cung Dục đang ở suối nước nóng, đôi mắt cũng bắt đầu mơ hồ, từng đợt hơi nước bốc lên cao như tiên cảnh, Ngải Vi cho hắn uống dược chống lại hàn khí sau đó ngồi bên cạnh ao, khẩn trương nhìn hắn.
Thuốc nàng kết hợp lần trước lại bỏ thêm một ít thuốc chống hàn vào, trong lòng thập phần lo lắng không biết có thể giải độc trên người. Hiện giờ mọi thứ không biết tốt không, chỉ có thể xem kỹ...
“Vi Nhi, lại đây!” Bỗng nhiên, tựa như nghe hắn rên rỉ lại thống khổ mà khẽ gọi Ngải Vi, đồng thời trên mặt xuất hiện tia ửng hồng.
“Dục, làm sao vậy, có phải lạnh không?” Ngải Vi nhanh chạy tới, nghĩ độc hàn sẽ lạnh, lo lắng hỏi. Trong lòng lại gấp đến độ không chịu được, thuốc hình như không có tác dụng, hơn nữa thần sắc dường như trở nên không thích hợp, đây rốt cuộc nên làm gì bây giờ mới tốt?
“A...” Khi Ngải Vi còn đang sững sờ, Nam Cung Dục không nói hai lời kéo nàng xuống suối nước nóng, thanh âm “Bùm” vang lên nổi lên cuộn sóng lớn, Ngải Vi hoảng sợ, theo phản ứng hô lên...
“Vi Nhi, ta... Ta khống chế không được...” Nam Cung Dục đứt quãng nói chuyện, ôm thân nàng càng gần sát mình. Nhưng mà Ngải Vi lạ nghe không hiểu hắn nói có ý gì? Đang muốn hỏi rõ ràng, bị tình dục trong phiếm dọa tới.
Đây đến tột cùng là độc biến thái gì, rõ ràng lần trước giải mị độc, hiện tại lần nữa hát độc trên người hắn, dường như càng nghiêm trọng. Ánh mắt mê ly khát vọng càng thêm nồng đậm, độc lần này so lần trước tới càng nhanh, cái này nên xử lý như thế nào?
“Ngô...” Ngải Vi còn tự hỏi nên làm thế nào, ngón tay thon dài của Nam Cung Dục nhẹ nhàng chạm qua má nàng, khẽ vuốt đến gáy sau, con ngươi nhìn nàng thật sâu, không chút nghĩ ngợi, thâm tình hôn nàng.
Hồi lâu qua đi, Nam Cung Dục bởi vì độc phát, tựa hồ không thỏa mãn hiện tại, thần sắc có chút mê mang, cũng có chút mê loạn. Mà lúc này tóc Ngải Vi ướt dầm dề, cả thân hình ngâm trong nước, ánh trăng chiếu rọi xuống, nước nương theo sườn mặt nhỏ giọt, da thịt trắng tinh như ẩn như hiện, với hắn mà nói quả thực là dụ hoặc trí mạng
Lúc ý thức đã bắt đầu suy giảm, không thể khống chế, Ngải Vi rốt cuộc duỗi tay lấy thuốc cạnh ao, nhét vào trong miệng hắn. Dược vào miệng là tan, ánh mắt mê ly của Nam Cung Dục tựa hồ lại một phần thanh tỉnh.
“Vi Nhi, ta thật là khó chịu.” Nam Cung Dục hơi than nhẹ, cả người đang run rẩy, giống như rất lạnh, ôm Ngải Vi càng dán mình. Chỉ chốc lát, thần sắc lại bắt đầu mê loạn, như đang khát vọng, cũng bắt đầu giở trò với nàng...
Trong lòng Ngải Vi bất đắc dĩ, nên làm sao đây? Loại độc cũng thật biến thái, lúc lạnh lúc nóng, quả thực biến thái tới cực điểm. Xem ra lại phải lăn lộn cả đêm...
“Dục, trở về, đừng ở chỗ này!” Ngải Vi thở hổn hển, nơi này dù sao cũng là bên ngoài, nàng không muốn dã chiến. Nếu hiểu rõ độc thoát không được, cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận.
“Hảo...” Tuy ý thức Nam Cung Dục bắt đầu mơ hồ, lại cũng hiểu ý, bế Ngải Vi, hướng vào phòng phi thân.
Trong nhà tức khắc một mảnh kiều diễm, cả phòng ôn nhu, cảnh xuân vô hạn...( lời editor: chờ mãi không có H)
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào trong nhà, xuyên qua bình phong, chiếu vào trên giường, da thịt Ngải Vi óng ánh như ngọc. Nàng mở mắt, muốn xoay người, lại phát hiện bị Nam Cung Dục giam trong lòng ngực. Chớp mắt, nhìn dung nhan yêu nghiệt, da thịt vô cùng mịn màng như nước, có hơi xấu hổ, màu da cũng thật tốt quá? Tay tự nhiên vươn ra, vuốt ve mặt...
“Vi Nhi, vừa lòng sao?” Nam Cung Dục bỗng nhiên mở mắt ra, nhàn nhạt hỏi. Khóe môi câu lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
“Ách, chàng tỉnh?” Mặt nàng hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn hắn nói. Tay cũng thẹn thùng muốn thu lại, bị hắn bắt được, kéo đến bên môi nhẹ nhàng hôn.
“Vi phu biểu hiện vừa lòng sao?” Nam Cung Dục cười tà mị, hơi thở ướt nóng toàn bộ phun ở tai Ngải Vi, nói lời ái muội.
“Sáng sớm, nói cái gì đâu? Buông ra, ta muốn rời giường.” Môi Ngải Vi hơi hơi chu, như làm nũng oán trách. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giống như hai trái táo, dường như đợi người hái, nói không nên lời dụ... người
“Ha ha... Vi Nhi thẹn thùng sao?” Nam Cung Dục sang sảng cười ha hả, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm da thịt Ngải Vi, lại lần nữa gắt gao ôm nàng. Xem sắc mặt nàng mỏi mặt, tối qua nhất định hắn không cho nghỉ ngơi tốt, trong lòng đau đến cực điểm...
“Hảo, không được cười.” Ngải Vi có chút thẹn quá hoá giận vỗ nhẹ Nam Cung Dục, biểu tình lại sung sướng, loại không khí ấm áp làm nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, trong lòng như được ăn mật ngọt.
“Hảo, không đùa ngươi, chúng ta rời giường.” Miệng Nam Cung Dục nói không hề phản bát nàng, cư nhiên còn chớp chớp mắt, nhìn nàng thâm tình, giống như mê hoặc nàng, làm Ngải Vi ngây ngốc, có hơi ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm hắn...
Cứ như vậy, hai người cọ tới cọ lui, qua nửa canh giờ mới rửa mặt chải đầu xong, tay nắm tay rời phòng...
“Vương phi, độc Vương gia hoàn toàn giải sao?” Phong và Vũ đầy chờ mong nhìn Ngải Vi, chờ nàng trả lời.
“Không có, độc còn trên người.” Vẻ mặt Ngải Vi bất đắc dĩ rối rắm nói. Trong lòng không hiểu, rốt cuộc thiếu thứ gì?
“A, không có? Không phải...” Vũ khó có thể tin nhìn Ngải Vi, lời nói được nói một nửa, bị ánh mắt Phong ý bảo dừng lại. Chỉ có thể thất vọng, mặt ủ mày ê.
“Vi Nhi, không vội, từ từ nghĩ, sẽ có biện pháp.” Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi cau mày trầm tư, có hơi đau lòng, nhẹ nhàng ôm nàng, hôn trán của nàng an ủi.
“A, chảy máu.” Lúc mọi người rơi vào mảnh tĩnh lặng, ngoài cửa truyền đến thanh âm kinh hách của tiểu nha hoàn...
“Phát sinh chuyện gì, Phong, đi xem!” Nam Cung Dục khẽ nhíu mày, ngữ khí hơi không vui mà phân phó Phong ra ngoài nhìn xem.
“Vương gia, là nha hoàn Tiểu Tĩnh không cẩn thận làm vỡ chén, chảy chút huyết, không đáng ngại.” Phong từ ngoài cửa tiến vào, bẩm báo đúng sự thật.
“Ân, không có việc gì thì tốt.” Nam Cung Dục nhàn nhạt đáp lời, cúi đầu nhìn Ngải Vi còn trầm tư, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn nàng. Nha đầu này cư nhiên có thể suy nghĩ đến nhập thần?
“A, Tiểu Tĩnh làm sao vậy.” Ngải Vi hoàn hồn, có hơi mờ mịt hỏi Nam Cung Dục. Nàng hình như nghe Tiểu Tĩnh la cái gì? Không biết chuyện như thế nào?
“A, nàng rốt cuộc hoàn hồn? Không có việc gì, nàng ta không cẩn thận bị thương tay, chảy chút máu.” Nam Cung Dục vừa trêu chọc vừa giải đáp Ngải Vi. Duỗi tay sờ mái tóc của nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.
“Chảy máu? Có nghiêm trọng không?” Ngải Vi sốt ruột hỏi Nam Cung Dục, đang êm đẹp mà chảy máu? Hiển nhiên nàng không chú ý tới lời nói vừa rồi.
“A... Máu, ta rốt cuộc đã biết!” Bỗng nhiên, Ngải Vi nghĩ ra, lập tức kêu to cũng nhảy dựng lên, khiến bọn người Nam Cung Dục hoảng sợ.
“Biết cái gì?” Nam Cung Dục phản ứng không kịp, lặp lại lời nàng. Nha đầu này vô duyên vô cớ ngồi ngây ngốc, rồi một kinh hãi kêu, hù doạ hắn.