Editor: Tử Diệp
“Tạm thời không có gì, đừng lo lắng.” Nam Cung Dục ngẩng đầu thấy Ngải Vi, tâm trạng bị người quấy rầy không vui cũng biến mất, hơi mỉm cười, ôm nàng vào trong lòng ngực an ủi.
“Phải không? Nhưng ta không nghe tin tức hắn, có thể ngày đó bị người ta thiết kế?” Ngải Vi có chút lo lắng nói, thân mình cũng tự nhiên hướng trong lòng ngực hắn tìm vị trí thoải mái.
“Sẽ không, Quý sẽ không đơn giản bị đánh bại, có khả năng là nhầm lẫn.” Nam Cung Dục vuốt ve mái tóc nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt từ người nàng, ôn nhu nói.
“Ân, hy vọng hắn không có việc gì!” Ngải Vi nhẹ nhàng trả lời, trong lòng lại có bất an không thể hiểu được. Có lẽ nàng quá đa nghi đi?
“Vi Nhi, nàng làm sao vậy? Sao đột nhiên quan tâm Quý.” Nam Cung Dục có hơi ăn giấm ôm chặt Ngải Vi, hỏi.
“Hắn là đại ca ta, quan tâm hắn có gì không đúng sao?” Ngải Vi chớp chớp mắt, cố ý nghịch ngợm và thần bí trả lời.
“Là không có gì không đúng, nhưng hắn không phải đại ca ruột thịt, nàng không được đặt nhiều tình cảm trên người hắn.” Nam Cung Dục không chút nghĩ ngợi mà nói. Hắn không quên Dương lão phu nhân vẫn luôn muốn nàng thành cháu dâu.
Ngải Vi nghe vậy, trán xẹt qua mấy vạch đen, người này chiếm hữu cũng quá bá đạo đi? Bất quá, nàng biết hắn để ý mình, cuối cùng chỉ có thể hơi thở dài, bất đắc dĩ giải thích: “Hôm nay ra ở trên phố gặp Lâm Tố Nhi, cảm thấy nàng thích hợp với đại ca, nghĩ muốn làm mai cho bọn họ, cho nên mới hỏi ngươi về tin tức đại ca.”
“Lâm Tố Nhi? Cô nương lần trước Quý cứu?” Nam Cung Dục khẽ nhíu mày, có điểm mờ mịt hỏi. Thật sự có không hiểu tư duy Ngải Vi, sao cho rằng bọn họ hợp nhau?
“Đúng vậy, chàng cũng có ấn tượng đúng không? Ta cảm thấy nàng không tồi a, hẳn rất thích hợp với đại ca!” Ngải Vi nghiêm túc gật gật đầu. Ánh mắt chăm chú vào Nam Cung Dục, dường như chờ mong hắn đồng tình.
“Nàng nha, cũng đừng quá hy vọng, chuyện này không thể miễn cưỡng được.” Nam Cung Dục lắc lắc đầu, cười khẽ đối Ngải Vi nói. Biểu tình lại đối nàng tràn ngập sủng nịch cùng dung túng...
“A, ta đương nhiên biết. Bất quá, nếu có cơ hội ở chung, thử chút thì đã sao?” Bộ dáng Ngải Vi tự tin, khuôn mặt nhỏ, tinh xảo có vẻ càng thêm sáng láng và hưng phấn không thôi.
“Hảo, việc này về sau lại nói. Nàng tới đây vì chuyện này sao?”Hơi thở nóng rực của Nam Cung Dục quanh quẩn ở bên tai, có chút thần bí, ái muội nói.
Ngải Vi nghe vậy, có chút mờ mịt ngước mắt, nâng khuôn mặt nhỏ, cái miệng nhỏ hơi chu, như quả đào đang chờ người tới hái, ánh mắt có dại ra mê ly nhìn hắn, không rõ ts hắn, nhưng ở trong mắt Nam Cung Dục, lại là một loại dụ hoặc.
“Ngô...” Nam Cung Dục nhìn vẻ kiều mị của Ngải Vi, không chút nghĩ ngợi thâm tình hôn nàng, trong khoảng thời gian ngắn, dường như mọi thứ đều dừng tại thời gian tốt đẹp.
“Chủ tử, mấy ngày nay dựa theo ngài phân phó, điều tra về Dục Vương Phi, phát hiện đúng như người ngoài nói, Dục vương sủng ái nàng, bọn họ luôn hạnh phúc.” Một ám vệ đem tin tứ mấy ngày nay tra rõ bẩm báo cho Nam Cung Thần.
Bỗng nhiên lại nghe “Phanh” vang lên, cái bàn bị Nam Cung Thần đánh nát, tay cũng xuất hiện vết thương, thoang thoảng mùi máu tươi. Ám vệ đang bẩm báo sửng sốt một chút, hoàn hồn vội vàng hỏi: “Chủ tử không sao chứ?”
“Không có việc gì, ngươi trước tiên lui xuống.” Nam Cung Thần lãnh đạm nói. Biểu tình tràn ngập nhàn nhạt ưu thương cùng hối hận.
“Vi Nhi, nàng thật sự quên ta sao?” Nam Cung Thần tự nhủ, trên khuôn mặt tuấn dật tràn ngập bất đắc dĩ, bi thương cùng thống khổ, rơi vào hồi ức trước khi nàng thành thân...
- ---------------Hồi ức--------------
“Thần ca ca, muội không muốn gả cho Dục vương, huynh nói cho Hoàng Thượng được không?”
“Vi Nhi, huynh... Thánh mệnh khó trái, nói cũng vô dụng, phụ hoàng đã quyết định!”
“Nhưng ta không thích hắn, huynh chẳng lẽ trơ mắt nhìn muội gả cho người khác sao?”
“Vi Nhi, huynh cũng không muốn, chỉ là...”
“Huynh không thể vì muội nói hoàng thượng muốn cưới muội sao? Như vậy muội liền không phải gả cho hắn.”
“Đây là chuyện không có khả năng sự, phụ hoàng đã ban thánh chỉ, không có khả năng thay đổi.”
“Huynh thử cũng chưa thử, cứ khẳng định? Chẳng lẽ huynh nói thích muội cũng là lừa gạt?”
“Vi Nhi, huynh thật lòng thích muội, nhưng mong muội hiểu cho hoàn cảnh của huynh?”
“A, hoàn cảnh? Nói như vậy, ở trong mắt huynh, quyền lực và địa vị quan trọng, đúng không?”
“Vi Nhi, chờ huynh? Về sau nhất định sẽ bồi thường muội.”
“Chờ huynh? Ta phải gả cho Dục vương, chờ như thế nào?”
“Ta không để bụng, chờ ngày nào đó thành công, huynh chắc chắn cho muội danh phận.”
“Nhưng muội để ý, muội không muốn mọi người đàm tiếu...”
“Vi Nhi, huynh...”
“Thì ra mọi thứ đều là âm mưu, huynh không phải thiệt tình thích muội, muội hận huynh, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh bất tương kiến, giống như người lạ.”
“Vi Nhi, không phải như thế, nghe huynh giải thích được không?”
“Giải thích, còn có gì để nói? Lại nói chúng ta không có khả năng, không phải sao?”
“Huynh thật sự thích muội, chờ huynh được không?”
“Không có khả năng, mọi thứ đều không thể, huynh thử đều không dám thử, cũng không dám chống lại thánh chỉ, còn nói thích muội?”
“Vi Nhi, huynh thật sự không biết nên làm như thế nào? Huynh không muốn khiến cho phụ hoàng bất mãn!”
“A, huynh không muốn người bất mãn, liền lựa chọn từ bỏ muội phải không?”
“Huynh không nghĩ như vậy, nhưng huynh không có biện pháp...”
“Hảo, nếu là như thế này, vậy chúng ta vĩnh biệt, vĩnh bất tương kiến, tái kiến cũng như người xa lạ.”
“Vi Nhi...”
Tất cả theo Thượng Quan Ngải Vi rời đi thành kết cục đã định, mà hiện giờ hắn nhớ lại đoạn cảm tình này, hắn hối hận, còn kịp không?