Trên mũi đao tràn đầy sát ý rít gào, võ công của quận chúa Vinh Thành cũng thuộc dạng nhất đẳng.
Đôi mắt Vân Thư lóe lên vẻ lạnh lùng, sức lực của một cá nhân quả thực không thể chống lại cả một quốc gia, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ một mực nhẫn nhịn!
Vân Thư siết chặt chiếc roi dài trong tay, khuỷu tay dùng lực vung một đường thẳng tắp quất lên thanh đao trong tay Vinh Thành.
Rầm!
Hai món vũ khí đụng vào nhau thật mạnh.
Roi dài không hề biến hóa, hệt như một chiếc gậy gỗ thuận theo đao phong quất thẳng tới chuôi đao.
A!
Đột nhiên roi dài quấn lấy cổ tay của quận chúa Vinh Thành. Ả ta bị đau, thanh đao trong tay rơi xuống vang lên tiếng loảng xoảng.
Kèm đó là tiếng xương nứt vỡ răng rắc.
Khắp nơi tĩnh lặng!
Vân Thư nhướn mày, quật mạnh chiếc roi trong tay xuống đất, cát bụi bay mù mịt.
Nàng lạnh lùng nhìn Vinh Thành, nói với ngữ khí vô cùng lãnh đạm: Trong vòng nửa giờ mà không chữa trị tay phải, nó sẽ tàn phế vĩnh viễn. Lần sau còn ăn nói lỗ mãng, ta sẽ không khách khí nữa.
Lời cảnh cáo thản nhiên.
Tuy rằng quả thực nàng chủ động gả vào cửa, nhưng đây chẳng qua chỉ là kế sách ứng phó tạm thời. Vân Thư không nghĩ mình là người có thân phận cao quý, nhưng nàng sẽ không nén giận khi bị Vinh Thành sỉ nhục trắng trợn như vậy.
Ngươi chờ đấy! Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt! Quận chúa Vinh Thành ôm tay, hung hăng bỏ lại một câu rồi dẫn thị vệ tông cửa bỏ đi.
Vân Thư nghe tiếng ả ta kêu gào, nàng bất đắc dĩ ra mặt, thời này muốn yên lành cứu người lại khó đến thế sao?
Dực Vương phi... Tiêu Nguyên Soái có chút lo lắng nhìn về phía Vinh Thành biến mất.
Quận chúa Vinh Thành không nói là chúng ta đi, mà là ngươi chờ đấy, điều này chứng tỏ ả ta chắc chắn sẽ còn quay lại. Ả vốn nổi tiếng ngang ngược tàn ác, nếu ả quay lại, có lẽ Vân Thư sẽ gặp rắc rối lớn.
Vân Thư hoàn toàn chẳng thèm để ý tới lời cảnh cáo của Vinh Thành, nàng điềm nhiên phất tay nói: Mặc kệ đi. Chúng ta tiếp tục.
Dứt lời, Vân Thư quay người bước thẳng vào phòng.
Lúc này, chuyện quan trọng nhất trong lòng nàng chính là tìm ra nguyên nhân thực sự khiến Tiêu Bách trúng độc.
Chiếc áo bào màu xanh nhạt đong đưa theo bước chân của Vân Thư, biến mất sau cửa phòng.
Tiêu Nguyên Soái và Mạc Phàm nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Bọn họ thở dài một tiếng, rồi cũng đi vào theo.
Chuyện tới nước này, chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất cản thôi.
Trong phòng, Vân Thư dựa vào bàn, tay vuốt ve ngân châm, xem xét những người đang quỳ dưới đất.
Ngươi nói là công tử có thói quen uống trà hàng ngày? Vân Thư quay sang nhìn nha hoàn kia, ánh mắt quay vòng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Dáng vẻ của nàng hệt như quận chúa Vinh Thành chưa từng tới đây, và nàng chỉ mới ra ngoài tản bộ một hồi mà thôi. Về những phiền toái mà Tiêu Nguyên Soái lo lắng, nàng bình thản như chưa từng để ý.
Tiêu Nguyên Soái vừa bước vào phòng thì thấy cảnh tượng đó, sắc mặt ông bất giác hiện lên vẻ thưởng thức đối với người con gái này. Tâm cảnh như thế, nếu là trang nam nhi, ắt sẽ tạo nên nghiệp lớn. Thật đáng tiếc.
Nha hoàn ngẩng đầu lên, nhìn con ngươi đen láy trong mắt Vân Thư, nàng ta có chút sợ hãi, khiếp đảm trả lời: Vâng. Mỗi sáng sớm, không hề gián đoạn ngày nào. Bởi vì nô tì biết rõ thói quen của công tử, sau đó được công tử phái đi chuyên môn quản lý lá trà.
Chuyên môn quản lý lá trà?
Vân Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua các đồ vật xung quanh một lượt, vẻ mặt có phần hoang mang.
Lúc trước nàng đã kiểm tra mọi đồ vật trong phòng, không hề có sự tồn tại của bất cứ độc tố nào cả.
Hình như Tiêu Bách thật sự có thói quen uống trà, vả lại còn uống một loại lá trà được tiến công từ nước khác. Tháng nào cũng do quân đội của ta đi mua giúp, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề nào cả. Tiêu Nguyên Soái trầm giọng lên tiếng.
Nếu như lá trà có vấn đề, chứng tỏ đã có nội gián lẻn vào quân đội. Tiêu Nguyên Soái nghĩ đến đó, tuy ngoài miệng thì khẳng định là không, nhưng lòng vẫn còn đôi chút nghi ngờ. Ông hạ quyết tâm, đến chiều lập tức điều tra các quân nhân trong quân đội.
Sóng mắt Vân Thư di chuyển liên tục, cuối cùng dừng tại nha hoàn vừa trả lời ban nãy: Lá trà mà Tiêu công tử uống hàng ngày, liệu có lọ chuyên dùng để bảo quản không?
Bẩm có, đó là một hộp gỗ đàn, nghe nói là di vật của thái lão phu nhân, công tử rất quý trọng nó. Nha hoàn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt nàng ta dừng ở một ngăn tủ gỗ trông khá cổ xưa.
Vân Thư nhìn theo ánh mắt nha hoàn tới ngăn tủ nhỏ trông khá bình thường kia, trên đó có treo một chiếc khóa sắt màu đỏ thẫm. Ánh mắt nàng lóe lên, xem ra Tiêu Bách quả thực rất trân trọng lá trà này.
Đi, mở khóa ra. Tiêu Nguyên Soái phất tay, lập tức có người phụ trách cầm chìa khóa mở ngăn tủ đó ra, bên trong đặt một hộp gỗ đàn nhỏ có đường vân sậm màu.
Thị vệ nâng hộp gỗ tới trước mặt Vân Thư, cung kính đặt lên chiếc bàn trước mặt nàng.
Tiêu Nguyên Soái im lặng bước tới gần, giơ tay mở hộp gỗ ra, bên trong không có gì cả.
Lá trà đâu? Giọng nói của ông có chút trầm thấp, kèm theo sự tức giận lẩn khuất.
Công tử xảy ra chuyện vào cuối tháng, không biết vì sao mà lần này người đưa lá trà lại chậm trễ lâu như vậy. Nha hoàn cũng rất hoang mang, theo lý mà nói thì bình thường lá trà đều được thay đổi vào cuối mỗi tháng, lần này lại muộn tới năm ngày.
Tiêu Nguyên Soái cầm hộp gỗ đàn đưa tới tay Vân Thư, vẻ mặt ông có phần nôn nóng: Dực Vương phi, ngài xem...
Vân Thư cầm lấy hộp gỗ, ánh mắt lấp lóe.
Nàng đã lặng lẽ khởi động không gian hệ thống giám sát một lần, tiếc là không hề có phản ứng gì.
Có lẽ nguồn độc vốn không tới từ lá trà. Bằng không thì cho dù thế nào, hộp đựng lá trà chắc chắn sẽ còn sót lại chút độc tố.
Mạc Phàm đứng một bên thấy vậy, bước nhanh tới. Hắn nhìn chằm chằm hộp gỗ, giọng nói trầm thấp: Có một số loại độc dược phải pha trộn vào nhau mới sinh ra độc tố, liệu có phải lần này công tử trúng loại độc hỗn hợp không?
Mạc Phàm có chút lo lắng, bởi nếu là loại độc hỗn hợp thì độ khó lại càng tăng cao.
Không thể là độc hỗn hợp được, lượng độc tố trên người Tiêu công tử cần phải tích lũy ít nhất một năm. Nếu là độc hỗn hợp, rất khó để ngày nào Tiêu công tử cũng tiếp xúc đồng thời với những vật giống nhau. Người hạ độc sẽ không mạo hiểm như vậy. Vân Thư rũ mắt xuống, phủ định suy đoán đó.
Tiếp xúc đồng thời?
Không đúng!
Vân Thư đột nhiên nhận ra được điều gì đó, ánh mắt lấp lóe, nàng nhanh chóng lấy một chiếc ngân châm ra khỏi túi đồ, đâm vào ngón tay mình một cái, máu tươi chảy ra.
Cô làm gì vậy? Mạc Phàm có chút kinh ngạc nhìn Vân Thư.
Vân Thư lờ đi ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô nhỏ thẳng máu tươi của mình vào trong hộp gỗ, rồi sau đó dùng ngân châm lấy máu đó ra khỏi hộp, lặng lẽ đưa vào trong không gian.
Đinh!
Âm thanh quen thuộc vang lên.
Vân Thư thở phào một hơi, xem ra độc này cần trộn với máu mới sinh ra độc tính, mà pha ra từ lá trà thì cuối cùng cơ thể con người sẽ hấp thu chỉ một lượng rất nhỏ vào trong máu.
Kể từ đó, mọi chuyện đều đã có lời giải đáp.
Lá trà có vấn đề. Vân Thư đưa lời kết luận chắc chắn, giờ phút này chiếc ngân châm dính máu trên tay nàng đã biến thành màu đen sì.
Sắc mặt Tiêu Nguyên Soái nhất thời sa sầm xuống, xem ra rất có khả năng quân đội đã xảy ra vấn đề.
Cô có thể nhìn ra đó là loại độc gì không? Mạc Phàm lẳng lặng nhìn Vân Thư, dường như lần nào người con gái này cũng đều tạo ra kỳ tích.