Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 83: Chương 83: Thế lực




Bái kiến chủ nhân. Nhìn thấy bóng dáng Tư Mã Thánh Dực, hai mươi người cấp tốc bay tới, quỳ xuống một cách thẳng tắp, thần sắc cung kính đến cực điểm. Trong con mắt của bọn họ không có Điện hạ Dực Vương, chỉ có chủ nhân, bởi vậy, bọn họ không nhìn Vân Thư bên cạnhTư Mã Thánh Dực.

Về sau, Nàng ấy chính là chủ nhân mới của các ngươi. Tư Mã Thánh Dực đối với hai mươi người trước mặt, trịnh trọng mở miệng nói.

Nghe vậy, hai mươi người mặc đồ đen nhao nhao quay đầu nhìn về phía Vân Thư, bọn họ đều là tinh anh một trăm mới có một, trong lòng mỗi người sát thủ đều cực kỳ tự phụ và kiêu ngạo, trừ phi thực lực tuyệt đối áp chế, bọn họ không có khả năng tán thành bất luận kẻ nào làm chủ nhân của họ, cho dù là Dực Vương phi!

Chỉ gặp thân ảnh gầy yếu của Vân Thư đón gió mà đứng, mặc dù chưa khí tức của người bềtrên, nhưng vì đang đứng bên cạnh Tư Mã Thánh Dực, nên cũng không lộ vẻ không thể với tới, trên người nàng cũng không có chút dao động nội lực nào, khuôn mặt non nớt, nhìn sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Người như vậy, sao có thể làm chủ nhân của họ?

Nhận một đứa trẻ làm chủ nhân, đối với bọn họ mà nói, đây là sỉ nhục! Trong lòng tuôn trào lửa giận hừng hực, nhưng là, nể mặt mũi Tư Mã Thánh Dựci, bọn họ cũng không làm ra bất kì cử động làm loạn nào.

Tôi không phục. đội trưởng Long Dực đoàn- Long Nhất đứng dậy trong tầm mắt của mọi người, rút kiếm từ bên hông chỉ vào Vân Thư.

Đây là khiêu chiến, cũng là đưa chiến thư.

Chủ nhân Long Dực đoàn, cần có thực lực tướng xứng! Lonh Nhất nhìn chằm chằm Tư Mã Thánh Dực trịnh trọng mở miệng.

Ý của hắn chính là nếu như Vân Thư thua trong tay hắn, thì tự nhiên nàng ta không xứng chủ nhân của họ.

Vẻ mặt Tư Mã Thánh Dực không động đậy, chậm rãi lui về phía sau một bước, vì Vân Thư nhường ra sân khiêu chiến.

Thực lực thành viên Long Dực đoàn rất mạnh, bởi vậy muốn chinh phục bọn họ cũng không dễ dàng. Chàng ta cho thế lực, nhưng có thể thu phục thế lực này hay không, còn phải dựa vào chính Vân Thư.

Cho dù là chàng ta, cũng không thể bức bách những người này nhận Vân Thư làm chủ tử được.

Cùng tiến lên đi. Vân Thư xòe bàn tay từ từ vươn ra hướng phía hai mươi người, giọng điệu ngông cuồng.

Đó là sự tự tin vô cùng cực và đầy khinh miệt!

hai mươi người Long Dực đoàn liếc mắt nhìn nhau, nhấc đao làm tư thế vây quanh vọt vềphía Vân Thư, ánh sáng bạc lấp lóe, sát khí bắn ra bốn phía. Giữa giàn áo đen chớp động lập lòe, Vân Thư liền trở thành trung tâm của một vòng tròn lớn.

Trịnh Phong cũng đi theo cùng giờ đứng một bên cũng hơi lo âu mở miệng, nói: Vương, Vương phi rốt cuộc có được hay không, ngài ấy không có một chút nội lực nào cả.

Ánh mắt Tư Mã Thánh Dực có chút lấp lóe, chàng ta cũng không biết thực lực chân chính của tiểu vương phi của chàng, hai mươi người đều là người mà chàng tuyển chọn lỹ lưỡng. Nhưng nếu tiểu vương phi của chàng đã lựa chọn vậy, thì chàng tin nàng sẽ không đặt mình vào vòng nguy hiểm.

Vân Thư ngạo nghễ mà đứng trong vòng vây, gió nhẹ quét qua vạt áo rộng của nàng ta, dáng người linh lung như ẩn như hiện, giờ phút này, nàng không có một hành động nào,, ngược lại dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người mà chậm rãi nhắm mắt lại.

Vương phi vậy mà lại nhắm mắt lại! Trịnh Phong khiếp sợ kêu to: Hai mươi người cùng tiến lên, con mắt chỉ ngại không đáng chú ý, cô ta sao còn nhắm mắt lại a!

Mặc dù Vân Thư đã từng biểu hiện thực lực vượt xa, nhưng nàng ta chưa từng một chọi hai mươi bao giờ. Trong con người của Tư Mã Thánh Dực lóe lên vài phần lo âu, thân thể có chút cong lên, một khi xảy ra ngoài ý muốn, chàng ta có thể dùng tốc độ nhanh nhất cứu nàng ra.

Giờ phút này, Vân Thư đã tính trước.

Sát thủ giết người, trước này đều không để ý đến chiêu thức có đẹp hay không, mà để ý ở chỗ một kích là trúng. Những người này, vừa ra tay liền đã rơi vào thế hạ phong. Sát khí trên người bọn họ quá dễ thấy, Vân Thư thậm chí không cần dùng mắt cũng có thể cảm nhận được.

Cái gì là sát thủ, sát thủ không cần phải mặt đối mặt chiến đấu, mà là tìm một góc độ thích hợp nhất, một kích tất trúng! nàng không nhúc nhích, chỉ là vì chờ đợi thời cơ tốt nhất đến mà thôi.

Hai mươi người vây quanh xông tới thấy Vân Thư nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt liền nổi giận. Đối mặt hai mươi người bọn họ vây công, vậy mà lại nhắm mắt, đây là đang thể hiện sự khinh miệt với bon họ!

Nữ nhân này, bọn họ muốn để nàng ta nếm thử sự lợi hại của họ!

Hai mươi người không hẹn mà cùng tăng tốc độ, tới gần!

Ánh đao lập lòe cách Vân Thư chưa đầy một tấc, nàng ta vốn đứng yên thì giờ chợt di động.

Áo bào màu tím nhạt xuyên thẳng qua khe hỡ giữa đám người, ánh đao lướt xém qua người nàng, không cách nào tổn thường nàng được một chút. Vốn nên là một hành động cực kì nhanh chóng, nhưng rơi vào trong mắt lại có vẻ vô cùng chậm chạp.

Trịnh Phong khiếp sợ há miệng, đây là một động tác như thế nào a!! Vô cùng quỷ dị!

Thân hình nhanh chóng lướt qua bên cạnh mỗi người, toàn bộ quá trình mất không đến năm giây, sau đó nàng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy ra vòng tròn vây quanh của hai mươi người, đưa lưng về phía đám người mà đứng, vẻ mặt nhàn nhạt.

Trong nháy mắt cô ngừng lại, trước ngực hai mươi người bỗng nhiên có mảnh vải phiêu nhiên rơi xuống, lộ ra một phần da thịt màu đồng hình tròn, nơi này chính là vị trí trái tim.

Trong nháy mắt, mặt mũi bọn họ đầy kinh sợ.

May mắn Vân Thư dùng tay không, nếu như cầm trong tay đoản kiếm, họ chỉ sợ... nghĩ tới đây, đoàn người long kỵ nhìn về phía Vân Thư đầy kính sợ.

Không nghĩ tới chính là, Vân Thư đang đưa lưng về phía bọn họ, giờ phút này đã giơ lên bàn tay ngọc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chậm rãi vươn tay đem tiêm tiêm ngọc thủ giơ lên, sau đó tại mọi người ánh mắt kinh ngạc bên trong chậm rãi đưa tay cắm vào bên trong một tảng đá lớn.

Ngón tay còn chưa đụng vào!

Kinh ngạc, toàn bộ người xung quanh kinh ngạc há to miệng. Liền ngay cả Tư Mã Thánh Dực, trong con ngươi cũng hiện lên sự kinh ngạc.

Chậm rãi thu tay về, lập tức, trên hòn đá hằn lấy 5 dấu ngón tay rất sâu.

Bái kiến chủ nhân. hai mươi người Long Dực đoàn bịch một tiếng quỳ xuống đất, cất cao giọng gọi.

Cách đó không xa, trên mặt Tư Mã Thánh Dực hiện ra nụ cười khó mà phát giác được, chàng ta cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Phía dưới, ta phải nhìn xem các ngươi có tư cách gọi ta là chủ nhân hay không. Vân Thư lạnh lùng mở miệng.

Lập tức, đám người long kỵ đoàn thất xấu hổ không chịu nổi, một tay lấy kiếm bên hông i ra, chuẩn bị tự sát.

Một bên, Tư Mã Thánh Dực khẽ nhíu mày, đây đều là đám sát thủ đỉnh cấp do chàng ta tuyển chọn tỉ mỉ, nếu như tự sát như thế, quả thực là đáng tiếc.

Cái gì gọi là sát thủ? từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua sát thủ nào bởi vì xấu hổ mà tự sát, chỉ gặp qua sát thủ vì mục đích mà không từ thủ đoạn! Vân Thư lạnh lùng quét qua, cất cao giọng nói: Giết người không phải thêu hoa, muốn khoa chân múa tay nhiều như vậy làm gì? Sát thủ chính là tùy lúc mà hành động, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì một kích thấy máu, đây mới thật sự là sát thủ.

Sát thủ xưa nay không cần tấn công đối thủ một cách chính diện, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, tìm góc độ cùng nhược điểm trí mạng nhất, sau đó bộc phát công kích.

Hoa chiêu giết người đều không cần nhiều như vậy, đúng trọng tâm là đủ. Sát khí rõ ràng như vậy, các ngươi là đi ám sát, hay là đang đi cướp bóc? nàng trào phúng, lại chứa sự trấn an lòng người.

Nghe tiếng, nội tâm kích động của đám người cũng dần nguội lại, cúi đầu vứt đi đao kiếm trong tay quỳ xuống: Tạ chủ nhân chỉ điểm.

Mặc dù Vân Thư nói chuyện không khách khí, nhưng câu câu đều có lý. Bọn họ không phải người ngu, tự nhiên có thể nghe hiểu, thậm chí có thể nghiệm rõ ý trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.