“Đừng nhúc nhích.” Giọng nam trầm thấp mang theo chút tức giận.
Nhớ đến chuyện con bé này tự dằn vặt mình thành như vậy, chẳng những vào thiên lao với vết thương đầy người mà cơ thể còn suy yếu đến thế, y chỉ muốn dùng nội lực mang đến cho nàng một chút hơi ấm.
Nhưng cô gái trong lòng này cứ luôn nhúc nhích, còn cậy mạnh nói mình không sao, Tư Đồ Thánh Dực giận không để đâu cho hết.
Nhận ra cơn tức giận của người ấy, Vân Thư ngoan ngoãn câm miệng, vùi mặt vào trong y phục của Tư Đồ Thánh Dực, không còn động đậy nữa.
Trăng thanh gió mát.
Trong Ly Viện vang lên vài âm thanh đáng xấu hổ.
“Cởi quần áo.” Trong giọng nói của người nam dường như còn mang theo vài phần phẫn nộ.
“Ta không cởi đâu.” Giọng nữ có chút làm nũng, có chút ái muội.
Ám vệ của Ly Viện Dực vương phủ nghe xong lập tức mặt đỏ tía tai.
Tình thú của vương gia và vương phi nhà mình làm cho bọn họ thật sự không hiểu nổi, mấy ngày trước đó vương phi nhà mình ngang ngược bảo vương gia tự cởi quần áo, mà hôm nay lại là vương gia nhà mình bảo vương phi cởi quần áo, bọn họ là kiểu người gì thế này!
Trong phòng, Vân Thư ôm lấy y phục, con ngươi trong trẻo thoáng mang theo ý cười.
Mà Tư Đồ Thánh Dực cao to lực lưỡng một thước tám đang đứng ở trước chiếc giường trong phòng, dáng vóc cao lớn mang đến chút cảm giác áp bách. Vân Thư cười hì hì ngồi trên giường, dưới cái bóng của dáng hình cao to kia, mắt phượng cong cong, xinh đẹp khác thường.
Tư Đồ Thánh Dực cầm kim sang dược trong tay, ánh mắt hơi sa sầm.
“Nàng đừng ép ta dùng sức mạnh.” Giọng nói của y thản nhiên, khóe miệng lại dần lộ vẻ đành chịu, Tư Đồ Thánh Dực hoàn toàn bó tay với Vân Thư rồi.
Ánh mắt của y thỉnh thoảng lướt qua làn da mềm mại nơi cổ của Vân Thư, trong lòng đầy tiếc nuối.
“Dù sao ta cũng mặc kệ, sau này nếu như chàng không chịu đồng ý với ta, bất kể chàng đi đến đâu mạo hiểm cũng phải dẫn ta theo thì ta sẽ không cởi, không thoa thuốc!” Vân Thư dẫu môi, vẻ mặt làm kiêu.
Nàng đã buồn bực rất lâu về chuyện Tư Đồ Thánh Dực ra đi không lời từ giã lần này. Tuy rằng sau cùng y có để lại một tờ giấy nhưng rốt cuộc cũng không nói với mình là y đi đâu.
Mặc dù trước đó y đã giải thích, chẳng qua là nơi nào đó xảy ra nạn binh đao, y phải qua đó xem thử, tiện thể sắp xếp một số gián điệp lẫn vào gia tộc của một số thành viên chủ chốt nào đó.
Thế nhưng Vân Thư vẫn tức giận, Vân Thư vừa tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Nàng đang cố tình gây sự sao, những chỗ đó rất nguy hiểm, không khéo ta còn phải ra ngoài chiến đấu, sao dẫn theo nàng được?” Tư Đồ Thánh Dực kiên nhẫn giải thích với Vân Thư, có đôi khi y không chu toàn hai bên được, đó là muốn tốt cho Vân Thư.
Đáng tiếc, con bé này trước nay khi tức giận đều không nói lý lẽ.
“Vì sao ra ngoài chiến đấu lại không thể dẫn theo ta? Chẳng lẽ ta rất yếu ớt sao?” Vân Thư chớp mắt, con ngươi đen sẫm cũng là mê hoặc trí mạng đối với Tư Đồ Thánh Dực, “Chẳng lẽ chàng không cảm thấy những tướng lãnh kia của chàng căn bản không đánh lại ta hay sao?”
Vân Thư bĩu môi, vẻ mặt làm kiêu!
Không phải là nàng mạnh miệng mà ngày thường khi rảnh rỗi, nàng cũng không ít lần luận bàn giao lưu với những tướng lãnh kia, trừ việc không biết lãnh binh đánh trận thì khi một chọi một, những tướng lãnh kia căn bản chẳng phải là đối thủ của Vân Thư.
Vân Thư cũng chỉ bày ra dáng vẻ con gái như vậy trước mặt Tư Đồ Thánh Dực thôi.
Nếu như kiếp trước có người nói với Vân Thư rằng có một ngày nàng sẽ làm nũng trước mặt một gã đàn ông, Vân Thư chắc chắn sẽ trực tiếp bảo người ta cút đi. Nhưng bây giờ Vân Thư lại nhận ra, ấy thế mà mình lại vô cùng tận tưởng quá trình này.
“Được rồi, ta đồng ý với nàng, sau này sẽ không bỏ nàng lại. Nhưng mà nàng cũng phải đồng ý với ta, không được tùy tiện để cho mình bị thương.” Cuối cùng Tư Đồ Thánh Dực vẫn chịu thua rồi. Y xoa xoa cái trán duyên dáng của nàng, bất đắc dĩ nói.
“Được, chúng ta ngoéo tay.” Dứt lời, Vân Thư đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, nhìn Tư Đồ Thánh Dực.
Ngoéo tay có nghĩa là cam kết, phương thức trẻ con này làm cho Tư Đồ Thánh Dực không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Y lắc đầu bất đắc dĩ, giơ tay ra, tựa như nuông chiều mà móc vào ngón tay nhỏ bé của Vân Thư.
“Thoa thuốc đi.” Ngoéo tay xong, Vân Thư rất dứt khoát mà cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại chiếc yếm nhỏ bên trong, từng mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, trắng trẻo mà hồng hào.
Tư Đồ Thánh Dực hoàn toàn không ngờ động tác của Vân Thư lại nhanh chóng như vậy, sau khi nhìn thấy cảnh tượng mê hoặc ấy, tai y bỗng chốc đỏ bừng.
Vân Thư thấy thế thì cười ngô nghê, mắt phượng cong cong, hết sức xinh đẹp.
“Nằm xuống.” Tư Đồ Thánh Dực mở miệng, mặt không biến sắc nhưng cái tai đỏ bừng đã sớm bán đứng nội tâm của y.
Vân Thư tâm trạng tốt, ngoan ngoãn nằm xuống, lộ ra vết thương sau lưng.
Vết thương ấy vô cùng dữ tợn, từ bên hông kéo dài thẳng đến lưng, hai lằn vết thương giao nhau. Nó rất sâu, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy khớp xương trắng hếu bên trong, cực kì kinh khủng.
Trong nháy mắt, Tư Đồ Thánh Dực sa sầm mặt mày.
Quận chúa Vinh Thành, Tư Đồ Thánh Dực nhớ kỹ cái tên này rồi. Ở trong lòng Tư Đồ Thánh Dực, trước giờ đều không phân biệt đàn ông hay phụ nữ, bất cứ ai làm Vân Thư bị thương, y đều sẽ không bỏ qua. Ăn miếng phải trả miếng, đòn lại trả đòn, nếu Vinh Thành dám dùng roi quất Vân Thư, vậy thì để người trượng phu như y hoàn trả gấp trăm ngàn lần đi.
Tuy rằng Vân Thư cũng đã làm tay phải ả đàn bà kia tàn phế nhưng trong mắt Tư Đồ Thánh Dực, Vân Thư trừng phạt đúng người đúng tội. Tiểu vương phi của y làm cái gì cũng đúng, y là người bao che khuyết điểm như vậy đấy.
Nhẹ nhàng đổ bột thuốc ra tay, Tư Đồ Thánh Dực khẽ bôi lên lưng Vân Thư, động tác cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ làm Vân Thư đau.
“Đau.” Vân Thư cau mày, thứ thuốc chết tiệt này, trước kia dùng nó sao lại không cảm thấy đau như vậy chứ?
“Quả thật hơi đau nhưng đây đã là loại thuốc tốt nhất, nàng cố chịu đi, ta giúp nàng thổi một chút.” Tư Đồ Thánh Dực nghe thấy Vân Thư kêu đau thì giọng nói bất giác hạ thấp hơn rất nhiều, đầy vẻ chiều chuộng.
Ngay lập tức, ám vệ trên nóc nhà đưa mắt nhìn nhau, giọng nói này chính là của Dực vương điện hạ lạnh lùng sắt đá đấy ư?
Vất vả lắm mới thoa thuốc xong, Tư Đồ Thánh Dực dùng vải gạt băng bó vết thương lại, trong quá trình băng bó không tránh khỏi tiếp xúc tay chân, thậm chí là tiếp xúc với chỗ mẫn cảm khiến y mặt đỏ tía tai.
Với chuyện này, Vân Thư cười híp đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng sắt đá của Tư Đồ Thánh Dực cùng với cái tai đỏ bừng kì lạ kia.
Băng bó xong, Vân Thư không nằm được bèn trở người ngồi dậy.
Nhìn thấy Vân Thư ngồi dậy, Tư Đồ Thánh Dực lập tức cau mày, trầm giọng nói: “Được rồi, mấy ngày này đừng lộn xộn, dưỡng thương cho tốt.”
Vân Thư cười nhạt rồi đứng dậy, cố ý nhảy lên vài cái, nói: “Ta cũng biết y thuật, thật sự không sao đâu, không tin ta nhảy lên cho chàng xem.” Dứt lời nàng lại lại nhảy vài cái.
Tư Đồ Thánh Dực xuất hiện mấy vệt sọc đen trên trán, bàn tay lớn kéo cô nàng này qua, ôm lấy nàng vào ngực mà nói: “Đã nói là dưỡng thương cho tốt, không được nhúc nhích.” Giọng điệu chan chứa cưng chiều.
“Không động đậy thì không động đậy.” Vân Thư cũng chẳng ngại ngùng, nàng tựa người vào người hắn, vẻ mặt đầy vui sướng.
Cảm giác có người để dựa vào thật là tốt mà!
Cho dù trước đó chịu nhiều uất ức, bị nhiều người tính kế như vậy nhưng lúc này có y, nàng vẫn là hài lòng.
Sau đó những chuyện không vui và trả thù kia nàng đã quên mất rồi.